Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 695: Phương thức xử lý của thắng nam sắt thép (2)



Tự Như Linh nhất thời nghẹn họng, những tưởng Mục Đình Sâm sẽ đồng tình rồi động lòng trắc ẩn với cô ta. Nhưng mà giờ đây cô ta mới cảm thấy gương mặt đầy máu của mình thật thảm hại và buồn cười.‌ Mục Đình Sâm thấy cô ta đứng yên bắt động, nói tiếp: “Lúc nãy cô nói rằng không thể tiếp tục ở lại công ty đúng không? Tôi cũng không miễn cưỡng cô, nếu như có ý định thôi việc vậy thì sau khi giải quyết chuyện này cô cứ rời khỏi đi.”

Tự Như Linh không nghĩ đến kết quả sẽ như vậy, cô ta vội vã nói: “Tôi chỉ nhất thời tức giận, là tôi quá kích động rồi. Công ty rất tốt, tôi không phải thật sự muốn rời đi… tôi sẽ xử lý tốt chuyện này, tôi đi trước đây.”

Mục Đình Sâm huơ huơ tay: “Ừ, đi đi. Công ty không giống những nơi khác, không thể muốn đi thì đi, muốn ở lại thì ở lại.‌Sau này xử sự phải thành thục một chút.”

Tự Như Linh chán nản trở lại vị trí làm việc, có người lấy hộp y tế ra giúp cô ta xử lý vết thương. Cô ta còn tưởng từ ban đầu Mục Đình Sâm không từ chối sự tiếp xúc của cô ta vì cô ta không giống với những người trong công ty, nào ngờ là cô ta tự đa tình rồi.‌ So với những người khác thì trước đây cô ta đều nhận được tiền hỗ trợ mỗi tháng từ Mục Đình Sâm. Cô ta còn tưởng giữa hai người luôn có một sợi dây tương liên, nhưng đó chỉ là suy nghĩ của cô ta mà thôi…‌ Trước đây cô ta luôn theo dõi tin tức về anh, tất cả những gì liên quan đến anh, cô ta đều không hề bỏ qua. Phải khó khăn lắm cô ta mới có thể đến gần anh, cô ta muốn được anh nhìn thấy và quan tâm, chỉ như vậy thôi.‌ Lúc này, chủ quản từ phòng làm việc của tổng giám đi ra rồi bước đến trước mặt Tự Như Linh: “Xin lỗi, là tôi kích động. Nếu như cô cần bồi thường thì cứ nói.”

Tự Như Linh vừa nhìn đã biết tổng giám vừa truy cứu trách nhiệm của chủ quản rồi, cô ta cứ cắn mãi không buông cũng vô nghĩa, đành trở lại làm người tốt: “Không sao, cũng tại tôi nói chuyện không phù hợp. Không sao cả, hy vọng sau này chúng ta có thể hòa thuận với nhau. Bồi thường thì không cần thiết nữa.”

Rõ ràng chủ quản chỉ vì xin lỗi mà xin lỗi cô ta, không có ai là thật lòng thật dạ cả. Bà nghe cô ta nói vậy liền trực tiếp trở về vị trí làm việc của mình.‌ Có người nhỏ tiếng nói: “Tôi xem bộ dạng của bà ta thì chắc là đã bị tổng giám giáo huấn một trận mới đi xin lỗi. Nhìn bộ mặt cao ngạo của bà ta thì có chỗ nào giống đang xin lỗi cơ chứ?

Tiểu Linh của chúng ta cũng quá rộng lượng rồi, bị đánh thành như vậy cũng không truy cứu trách nhiệm.”

Nghe được những người xung quanh đều đứng về phía cô ta, trong lòng Tự Như Linh mới dễ chịu hơn nhiều. Đột nhiên, tổng giám ở trong phòng làm việc gọi tên cô ta: “Tự Như Linh, xử lý xong vết thương thì cô qua đây một chút, tôi có việc tìm cô.”

Tự Như Linh đứng lên chỉnh lại quần áo rồi mới đi đến phòng làm việc của tổng giám: “Tổng giám tìm tôi có chuyện gì sao?

Có phải bởi vì… mâu thuẫn giữa tôi và chủ quản không?”

Tổng giám nhàn nhạt nâng mắt lên nhìn cô ta: “Chuyện này không phải đã giải quyết rồi sao? Cô ấy cũng xin lỗi cô và cô cũng không truy cứu nữa. Tôi tìm cô để nói về chuyện chuyển chính thức.”

Tự Như Linh thầm vui mừng, quãng thời gian thực tập này cô ta không ngại vất vả khó khăn, mỗi ngày đều nỗ lực hơn bắt kỳ ai, có thể thuận lợi chuyển chính thức cũng nằm trong dự liệu mà thôi: “Vâng, vậy thì khi nào tôi được chuyển sang nhân viên chính thức? Chắc cũng đến lúc rồi phải không?”

Tổng giám ngừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Theo như thông tin sát hạch của cô được cấp dưới trình lên, tôi quyết định kéo dài thời gian thực tập của cô thêm nửa tháng. Tất nhiên, cô có thể tìm một công việc khác. Nếu không thì ở lại thêm nửa tháng rồi mới đánh giá lại kết quả.”

Tự Như Linh giống như bị tạt một gáo nước lạnh, cô ta ngây người một lúc rồi có chút nóng nảy: “Là sao? Thời gian thực tập của tôi sắp đến kỳ hạn rồi. Tôi luôn làm việc rất tốt, tại sao phải kéo dài thêm? Chắc phải có lý do gì chứ?”

Tổng giám bình thản trả lời: “Đúng, không sai, các phương diện trong công việc cô đều làm khá tốt nhưng phương diện xử thế của cô quá kém. Cô còn chưa qua thời kỳ thực tập thì đã cãi nhau với cấp trên của mình đến mức sức đầu mẻ trán. Với tư cách là một tiền bối, tôi khuyên cô một câu, nơi làm việc không đơn giản như cô nghĩ, quá tự kiêu sẽ xảy ra chuyện đấy.‌Những chuyện nhỏ nhặt có thể nhẫn nhịn thì cứ nhịn, chuyện lớn thì không cần cô nhịn vì quản lý cắp cao của công ty này không hề bị mù. Cô không biết những đạo lý này sao? Nghe nói cô hay ở sát bên Mục tổng, sợ cô không phục nên tôi đã gọi điện cho Mục tổng rồi. Ngày ấy cảm thấy quyết định của tôi không có gì bắt hợp lý.”

Tự Như Linh nhìn vẻ mặt luôn bình thản của tổng giám, chọt cảm nhận được sự chán ghét ở tứ phía. Giờ đây cô ta đã biết thế nào là “kẻ bắn chim đầu đàn” rồi. Cô ta luôn cảm thấy cho dù ở bất cứ nơi nào, chỉ cần nỗ lực xuất chúng là đúng. Xem ra, nếu muốn ổn định lâu dài thì phải che giấu tài năng. Cái gì mà cãi nhau đến sức đầu mẻ trán chứ? Cô ta mới là người bị đánh có được không hả?

Cô ta chỉ là một thực tập sinh chưa chuyển chính thức thì xung đột với chủ quản, bị chủ quản khiếu nại trước mặt tổng giám cũng là chuyện bình thường thôi. Công ty không thiếu những người có năng lực tốt như cô ta, quyết định kéo dài thời gian thực tập chính là muốn ép cô ta rời khỏi công ty. Mục Định Sâm cũng từng nói cô ta xử sự không thành thục… tất nhiên cô ta sẽ không rời đi, cho dù nơi này là một cái hố thì cô ta cũng phải tiếp tục ở lại.‌ Nghĩ đến đây, Tự Như Linh hít vào một hơi thật sâu: “Tôi biết rồi thưa tổng giám, tôi sẽ không rời đi đâu. Tôi sẽ tiếp tục ở lại đây. Nửa tháng còn lại, tôi sẽ khiến tổng giám thay đổi quyết định.”

Tổng giám phẩy phẩy tay: “Được rồi, cô ra ngoài trước đi.”

Cô ta trở về vị trí làm việc, có người đi đến hỏi nhỏ: “Tiểu Linh, nhất định cô được chuyển chính thức rồi đúng không?”

Trong lòng của Tự Như Linh dấy lên một ngọn lửa không tên, người này cứ nhắc đến những chuyện không nên nhắc trước mặt cô ta, giống như đang có tình châm biếm cô ta vậy. Tự Như Linh nhẫn nhịn, mỉm cười nói: “Đi làm việc trước đỉi, đợi một lát chủ quản nhìn thấy chúng ta nói chuyện thì cả hai lại bị mắng đấy.”

Buổi chiều tan tầm, Mục Đình Sâm dẫn theo má Lưu và Tiểu Đoàn Tử rời khỏi công ty. Bên ngoài vẫn còn đỗ mưa, cơn mưa lớn đến mức khiến mặt đất đều tích thành những dòng thủy lưu.‌ Anh vừa lên xe chuẩn bị rời đi thì Tự Như Linh đột nhiên xuất hiện ngay trước cửa sổ xe. Trần Nặc tưởng cô ta có việc cần tìm Mục Đình Sâm, bên ngoài đang mưa tầm tã nên đành mở cửa cho cô ta lên xe.‌ Mục Đình Sâm, má Lưu và Tiểu Đoàn Tử đều ngồi ở ghế sau nên chỉ còn ghế phó còn trống. Sau khi lên xe, Tự Như Linh trực tiếp cài dây an toàn rồi lấy khăn giấy trong túi ra lau đi nước mưa trên mặt: “Thật ngại quá Mục tổng, tôi quên mang dù rồi. Chúng ta thuận đường nên anh có thể chở tôi về không?

Mưa lớn quá rồi, không biết đến khi nào mới tạnh nữa.”

Mục Đình Sâm có chút khó chịu, đây là cửa lớn của công ty, lúc tan làm biết bao nhiêu người dõi theo bọn họ. Anh không thích có người giở trò thân thiết, chưa kể Tự Như Linh toàn thân ướt đẫm, chắc chắn đã làm bẩn xe của anh.‌ “Trời mua rồi, cho dù không đem theo dù thì cũng không biết đặt xe công nghệ trước mười phút sao?” Anh lạnh lùng nói.‌ Tự Như Linh có chút khó xử: “Là tôi không nghĩ tới cách này, lần sau sẽ không như vậy nữa.”

Từ trước đến nay, Mục Đình Sâm đều không quen với mây loại tật xấu này: “Không có lần sau, cô nên học được ngay từ lần này. Xuống xe.”

Tự Như Linh cắn cắn môi rồi nhục nhã bước xuống xe. Cô ta vừa đứng vững thì chiếc xe của Mục Đình Sâm đã bắt đầu chạy đi rồi, còn làm giày của cô ta ướt sũng nước mưa. Cô ta không đi đến mái hiên để tránh mưa mà ngắng đầu nhìn lên bầu trời đang đổ mưa, mây đen âm u như tâm trạng của cô ta vậy. Hôm nay, dường như là một ngày xui xẻo của cô ta, chớp mắt liền rơi vào đáy cốc.‌