Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 728: Bước yêu thương muộn màng



Diệp Quân Tước lạnh lùng hỏi: “Tôi chỉ đổi ý thôi, cô nói cảm ơn với tôi làm gì? Chuyện như thế đáng để cảm ơn à? Cô cho rằng đây là ban ơn? Cô là Khúc Thanh Ca, đại tiểu thư của Khúc gia, không cần khúm núm với bất kỳ ai, cô nên kiên trì phản kháng từ lâu rồi, không nên đồng ý phá đứa bé với tôi.”

Khúc Thanh Ca không hiểu ý của Diệp Quân Tước cho lắm, rõ ràng là anh ta “cưỡng ép dụ dỗ” để cô phá thai: “Tại sao anh lại nói như vậy? Em… chỉ là em không muốn vì đứa bé mà chiến tranh với anh, cho dù em muốn giữ, anh kiên trì không muốn giữ, em cũng sẽ cân nhắc vì tương lai của chúng ta.”

Diệp Quân Tước bỡn cọt: “Khúc Thanh Ca, không phải cô thích tôi rồi chứ?”

Khúc Thanh Ca giật mình khựng lại, không biết nên trả lời như thế nào, giọng điệu đầy giễu cọt của Diệp Quân Tước khiến lòng cô đau đớn, làm cho cô không thể nói ra hai chữ “thích anh”. Đúng thế, hôn nhân giữa bọn họ là một vụ làm ăn, không có cơ sở tình cảm gì, từ lúc gặp mặt, kết hôn cho đến bây giờ cũng chỉ ngắn ngủi vài tháng, đừng nói đến vừa gặp đã yêu, tình yêu hình thành trong thời gian này rõ là hoang đường, cho dù cô nói, lần đầu tiên thấy Diệp Quân Tước là đã yêu rồi, anh ta cũng sẽ không tin đúng chứ? Sẽ vẫn châm chọc cô như trước… vì chỉ có mình cô vừa gặp đã yêu, từ đầu đến cuối, Diệp Quân Tước không hề động tình.

Sau một lát, Khúc Thanh Ca mỉm cười: “Không có, nhưng hai chúng ta là vợ chồng mà, dù vì gia tộc hai bên thì em cũng muốn nghĩ cho tương lai của chúng ta, chẳng lẽ không đúng à?

Diệp Quân Tước không thấy vẻ chua xót trên khóe môi cô, cũng không biết rốt cuộc cô đang nghĩ gì.

Trên đường về trang viên Diệp gia, cô đã bình tĩnh lại rồi, có lẽ Diệp Quân Tước nói đúng, hẳn là cô nên tiếp tục làm tiểu thư Khúc gia, kiêu ngạo ngang ngược, không nên hèn mọn như bụi trước mặt Diệp Quân Tước. Rõ ràng Diệp Quân Tước không thích cô như thế. Cô nghĩ đến đứa con trong bụng còn sống, lòng cũng vui hơn: “Em muốn nói chuyện mình mang thai cho ông nội và bố mẹ.”

Cô không hỏi Diệp Quân Tước là có được hay không, cũng không nói tiếp, người khổ chỉ có mình cô, đứa bé được giữ lại, người vui mừng cũng chỉ có mình cô, gần như cô đã có thể đoán được những ngày tháng tương lai của mình đau thương đến mức nào. Buồn cười là cô không biến mắt khỏi suy nghĩ Diệp Quân Tước, cô cảm thấy lòng của một người có lạnh đến mức nào thì chỉ cần qua thời gian dài, cũng sẽ ấm lại.

Lúc trưa, Ôn Ngôn nhận được điện thoại của Mục Đình Sâm, biết anh đang chờ dưới lầu công ty, cô bèn make up lại trong toilet, xác nhận là rất hoàn hảo rồi mới yên tâm đi xuống.

Phụ nữ vui vẻ vì sắc đẹp của mình, cô cũng không biết từ khi nào mình đã bắt đầu chú ý đến hình tượng trước mặt anh, tưởng tượng đến cái vẻ không xong trong quá khứ của mình, cô không đàng lòng nhìn thẳng, không dám to gan nhớ lại.

Trước đó cô không có nhu cầu về mặt vì không ngờ bọn họ sẽ yêu nhau, trở thành vợ chồng.

chapter content


Cô cố ý make up lại đó được chứ? Vừa thấy mặt là lại dạy dỗ cô! Cô hừ nhẹ một tiếng, đẩy anh ra: “Anh lái xe đi! Ăn cơm xong là soi trôi ngay ấy mà, anh có thể yên tâm rồi!”

Khóe môi anh cong lên, cười khẽ, lái xe chạy về trước.

Ôn Ngôn không nhịn được lén lút quay đầu nhìn anh, trước kia cô không ngắm kĩ, dáng vẻ lái xe của anh thật là… đẹp trai quá, ngay cả mặt nghiêng cũng không hề khiếm khuyết, mũi cao thẳng lập thể, hoàn mỹ, môi mỏng có vẻ ác liệt, bàn tay với khớp xương rõ ràng đang nắm lấy vô lăng, mỗi một động tác như nước chảy mây trôi, có vài phần quý khí trời sinh.

Như là nhận ra ánh mắt của cô, Mục Đình Sâm quay đầu liếc nhanh cô: “Em nhìn anh chăm chú làm gì? Trên mặt anh có gì à?”

Cô chột dạ cụp mắt: “Em không nhìn anh, em đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, hôm nay hiếm khi trời đẹp, không có tuyết rơi, chỉ là hơi lạnh.”

Anh nhướng mày, rõ là không tin: “Phong cảnh bên phía cửa số của em không giống bên anh ư? Mắc công em phải lướt qua anh mà nhìn nữa, có phải là bị chặn đi rất nhiều không?”

Cô nghẹn lời, xấu hổ, cần gì phải vạch trần cô như thế?

Đến nhà hàng cơm tây xong, lúc vào cửa, Mục Đình Sâm hơi nâng khuỷu tay lên với cô, cô lập tức năm lấy cánh tay anh, tim đập bùm bùm, thật ra… cảm giác hẹn hò dễ chịu quá.

Lúc gọi món, cô gọi một ly nước trái cây, vì cô nhớ rõ lời nhắc nhở của anh, không thể uống cà phê được, rượu vang đỏ cũng phải hạn chế, rượu vang cũng là rượu, vẫn nên kiêng khi cho con bú.

Không ngờ Mục Đình Sâm từ chối giúp cô: “Không cần nước trái cây đâu, rượu vang là đủ.”

Cô hơi nghỉ ngờ: “Tối nay em còn phải cho Tiểu Đoàn Tử bú, uống rượu không ổn đâu?”

Anh nói: “Uống ít chút, chờ tối nay em về thì không ảnh hưởng đâu, không cần ép mình ăn cơm tây mà còn phải uống nước trái cây, ảnh hưởng của rượu vang cũng không lớn. Nếu em lo thì cho nó uống sữa trữ sẵn ấy, vẫn còn mà.”

Cô gật đầu, đồng ý với anh, hẳn là uống ít chút cũng không sao, còn nửa ngày nữa, không dư thừa chất độc nào sau khi chuyển hóa. Bỗng nhiên anh lấy ra một hộp đen nhỏ xinh xắn ra như làm ảo thuật, đặt xuống trước mặt cô: “Em mỏ ra xem đi, tặng em đấy.”

Tim cô đập nhanh hơn, anh… anh học cái gì từ Kính Thiếu Khanh rồi phải không? Sao bỗng nhiên thông suốt vậy? Rất ít khi anh tặng quà cho cô đấy?

– š Cô cần thận mở hộp nhỏ ra, đó là một chiếc nhẫn, trên nhẫn có khảm một viên kim cương không nhỏ và vài viên kim cương vỡ, kiểu dáng hoàn mỹ, rất đáng kinh ngạc.

“Em thích không?” Anh hỏi.

“Thích… thích…” Ôn Ngôn nói lắp, tự nhiên tặng nhẫn cho cô làm gì? Còn vừa khít tay cô, cô nghĩ là anh còn có thể nói những câu khiến tim cô đập nhanh, ai ngờ câu tiếp theo là: “Em thích là được rồi.”

Không còn gì nữa à?

Cô không để ý đến việc anh nói không đủ, nhưng kiểu nhẫn này trông quen lắm, không phải kiểu phổ thông, hình như cô đã thấy ở đâu rồi. Cô có cảm giác hẳn là cô đã nhìn thấy bản thiết kế hoặc cái gì đó tương tự, ắt là do tiếp xúc với ngành thiết ké.

Nhưng mà cô đã từng xem những bản vẽ thiết kế có phong cách tương tự, nhưng không có logo trên hộp nên cô không xác nhận được là mua ở đâu.