Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 729: Có hẹn



Khi cô đang nghi ngờ, Mục Đình Sâm nói: “Anh tự thiết kế đấy, sau đó thay đổi một tí, bảo người ta làm ba tháng, hài lòng rồi mới đưa cho em.”

Nghe anh “nhắc nhở” như vậy, Ôn Ngôn lập tức nhớ ra, trước đây cô từng thấy bản thiết kế của kiểu nhẫn này trong thư phòng nhà anh! Thảo nào trông quen thế!

Lúc đó cô còn tưởng là anh thiết kế cho vợ tương lai của mình, không ngờ là lại vào tay cô… nên là nói duyên phận đúng là cái gì đó kỳ diệu, coi như đời này của cô đưa vào tay anh.

Cô cần thận khép hộp lại, không định đeo luôn, bình thường có đôi khi đang làm việc thì sợ mát.

Mục Đình Sâm không hài lòng với hành vi của cô, vẻ mặt hơi nặng nè: “Em không đeo ư?”

Cô giải thích: “Em sợ làm mát.”

Anh buồn bực nói: “Mất thì anh lại làm cho em cái giống vậy, đeo lên cho anh.”

Thấy anh lật mặt nhanh hơn lật sách, cô luống cuống, nghe lời anh mà đeo nhẫn lên. Vốn dĩ tay cô thon dài, đeo nhẫn lên càng hoàn mỹ, cô rất cảm động vì món quà này.

Thời gian nghỉ trưa không dài cho lắm, gần đủ ăn một bữa, hai người ăn cơm xong là vội vàng về công ty.

Xét thấy biểu hiện hôm nay của Mục Đình Sâm rất tốt, khi à xuống xe dưới lầu công ty, Ôn Ngôn chủ động rướn người lên hôn anh, không đợi cô phản ứng, anh bèn ôm cô, đảo khách thành chủ.

Anh đã muốn làm thề lâu rồi, trước khi ăn cơm cơ.

Anh không chấp nhận cô tô son đỏ không chỉ vì sợ đàn ông khác nhìn mà có một phần là sợ mình không kiềm chế được, màu da trắng nõn của cô có thể khống chế màu môi một cách dễ dàng.

Nụ hôn lâu dài chẳng biết kéo dài bao lâu, khi tiếng đồng hồ báo thức trên điện thoại của Ôn Ngôn vang lên mới chấm dút.

Cô có thói quen đặt báo thức trên điện thoại.

Thấy gò má cô đỏ bừng, hai mắt Mục Đình Sâm càng sâu, khàn giọng: “Em lên đi.”

Ôn Ngôn gật đầu, mở cửa xe đi. Trên môi còn độ ấm của anh, tim cô đập nhanh khó mà bình tĩnh lại. Vừa ngồi xuống chỗ làm, Mục Đình Sâm đã gửi tin nhắn đến: “Đêm nay chúng ta ra ngoài qua đêm không?”

Cô đọc tin nhắn, run sợ vài giây, anh có ý gì đây? Anh… hẹn cô ra ngoài thuê phòng?

Nghĩ đến đây, cô chột dạ nhìn bốn phía, thấy không có ai mới nhẹ nhàng thở phào, đáp: “Không ổn lắm đó? Em lo cho con ở nhà.”

Mục Đình Sâm đáp lại rất nhanh: “Có má Lưu mà, không có gì phải lo cả, thỉnh thoảng một lần thôi. Tan làm anh đón em đi ăn cơm, ăn cơm rồi đến khách sạn.”

} Bỗng nhiên Từ Dương Dương đi đến: “Chị Ôn Ngôn, em sửa xong bản thảo của chị rồi, chiều nay cần làm bản mẫu không?

Bên phía quản lý Nghiêm nói mà chiều mốt cần dùng.”

Ôn Ngôn tắt điện thoại rất nhanh, ngại ngùng giơ tay vén tóc bên tai: “Ò… được, chị cảm ơn, chiều nay bắt đầu làm bản mẫu đi, lần này hơi phứ chúng tạp nên mắt chút thời gian, làm sớm thì không cần tăng ca.”

Từ Dương Dương nhạy bén phát hiện chiếc nhẫn trên tay cô: “Wow, chị Ôn Ngôn, nhẫn của chị đẹp ghê, kim cương to thế này, đắt lắm phải không? Sáng nay em chưa thấy chị đeo, chắc không phải vừa nãy đi ra ngoài ăn cơm, chồng chị tặng chị đó chứ? Ngài Mục tâm lý phết!”

Ôn Ngôn mim cười: “Được rồi, đến phòng làm việc làm bản mẫu thôi, em hỗ trợ giúp chị.”

Vì tin nhắn của Mục Đình Sâm, cả buổi chiều cô cứ nao nao, luôn sẽ nghĩ đến những thứ kỳ lại mà không rõ vì sao, đây là lần đầu tiên cô và người khác công khai đến khách sạn, trong lòng hơi nôn nao, cũng hơi căng thẳng, có lẽ là cuộc sống bình thường đơn điệu quá, bỗng nhiên có lúc không giống nữa, cô cảm thấy mới mẻ.

Lúc tối, Trần Mộng Dao gọi điện thoại cho cô, vốn là Trần Mộng Dao muốn hẹn cô ra cùng ăn cơm tối, vì cô đã đồng ý với Mục Đình Sâm trước nên chỉ đành từ chối, cô cũng không muốn thương lượng hôm nào nữa với Mục Đình Sâm, anh sẽ không đồng ý, có khi còn giận.

: Hiếm khi bị Ôn Ngôn từ chối, Trần Mộng Dao rất nghi ngờ: “Tối nay cậu làm gì? Nếu cậu lo lắng Tiểu Đoàn Tử thì dẫn nó theo cũng được mà, chiều nay mình không đi làm, ở nhà chán chết, bây giờ hẹn cậu ra ăn cơm cũng không được.”

Ôn Ngôn đứng dậy đi đến chỗ không có ai, thì thầm: “Không phải, hôm nào mình sẽ ra ngoài với cậu, hôm nay mình có việc thật mà… mình có hẹn.”

Trần Mộng Dao ghẹo: “Có hẹn? Chắc chắn không phải đầu gỗ nhà cậu hẹn cậu, chẳng lế cậu hẹn cậu trai trẻ nào bên ngoài đấy? Bị Mục Đình Sâm biết được, anh ấy không giết cậu à?”

Ôn Ngôn bát đắc dĩ nói: “Ngoại trừ anh ấy thì còn ai vào đây nữa? Nhưng mà đây đúng là lần đầu… trưa nay anh ấy còn dẫn mình ra ngoài ăn cơm, tặng mình một chiếc nhẫn do anh ấy tự tay thiết kế. Chắc không phải Kính Thiếu Khanh dạy anh ấy cái gì chứ? Trước kia anh ấy không làm những trò này, khiến mình hơi căng thẳng…”

Trần Mộng Dao mỉm cười phóng khoáng: “Không phải chứ, anh ấy cũng có lúc biết chơi trò lãng mạn à? Mình không biết Kính Thiếu Khanh có lén dạy anh ấy hay không, có thể thông suốt được là chuyện tốt, vậy mình chúc đêm nay hai người chơi vui vẻ, mình không làm phiền, hôm khác tìm cậu nhá.”

Cúp máy xong, Ôn Ngôn nhìn đồng hồ trên điện thoại, bốn giờ rưỡi chiều, sắp tan làm rồi, cô đã không còn lòng dạ nào mà làm việc, Mục Đình Sâm đầy đầu cô rồi! Cô cũng không biết tại sao anh lại có “ma lực” khiến cô mắt hồn mát vía cả chiều, chỉ cần nghĩ đến anh là cô không kìm lòng được, vui mừng hết biết, cảm giác này thật kỳ diệu.

Rốt cuộc đợi đến lúc tan làm, cô gọi điện thoại về nhà, nói với má Lưu là đêm nay cô và Mục Đình Sâm không về, má Lưu cũng không hỏi lý do, đồng ý rất nhanh, còn nói sẽ chăm sóc Tiểu Đoàn Tử thật tốt.

Ôn Ngôn cứ cảm thấy hình như má Lưu đoán được gì đó rồi…

Cô xuống dưới lầu công ty, Mục Đình Sâm vẫn chưa đến, cô định gọi điện thoại hỏi khi nào anh đến nhưng cảm thấy không ổn cho lắm, như thế hình như có vẻ cô nôn nóng quá rồi?

Gió lạnh vào đông tàn sát bừa bãi ở con phó, cô siết chặt vạt áo, mặt và tay lộ ra ngoài đã bắt đầu không chịu nổi vì rét lạnh.

Cô đợi khoảng 10 phút, Mục Đình Sâm gọi điện thoại đến: “Anh có chút chuyện, chắc là cần nửa tiếng, em chờ anh ở công ty nhé.”

Ôn Ngôn đồng ý, cúp máy, cô không về công ty mà đi bộ đến một siêu thị cách đó 500 mét, mua vài thứ gì đó giết thời gian cũng được.

Sau khi sinh con xong, cô luôn bận bịu vì con, ngay cả khi mua sắm cũng sẽ nghĩ đến những gì con nít dùng, Tiểu Đoàn Tử sắp phải dùng xe học đi rồ. Đột nhiên một bé đáng yêu bước đi tập tễnh từ đâu đi tới va vào đùi cô.

Cô bèn đỡ lầy đứa bé kia theo bản năng, đó là một cô bé xinh xắn dễ thương, mặc đồ áo liền quần hình gấu, có hai cái tên nhỏ, hình như mới vừa tập đi, đi hai bước là ngã, mắt đôi chớp chớp trông rất đáng yêu.