Ôn Ngôn trầm mặt ngồi ở cạnh giường: “Em cảm thấy em cho Khương Nghiên Nghiên về nhà chính là đang tìm cho mình sự không vui.”
Mục Đình Sâm không biết nên nói cái gì mới tốt, ở dưới cùng một mái nhà, anh và Khương Nghiên Nghiên khó tránh khỏi sẽ có tiếp xúc, ít nhất lúc ăn cơm sẽ ngồi cùng một cái bàn, anh hối hận vì lúc trước đã làm chuyện ngu xuẩn, nhưng cho dù anh không đối tốt với Khương Nghiên Nghiên, chuyện Khương Nghiên Nghiên hại Trần Mộng Dao, trong lòng Ôn Ngôn cũng không bỏ qua được.
Cũng bởi vì Trần Hàm và Khương Nghiên Nghiên vào ở trong biệt thự Mục trạch, cử chỉ hành vi của anh đều phải rất chú ý, một chút không cần thận sẽ chọc trúng dây thần kinh nhạy cảm của Ôn Ngôn, anh mới là người khó khăn nhát…
Thấy anh đứng ở một bên không lên tiếng, Ôn Ngôn đột nhiên đứng dậy túm lấy cà vạt của anh, kiễng chân cắn vào cỗ anh một cái: “Anh đi đi.”
Anh sờ sờ cỗ mơ hồ có chút đau đớn, có chút cảm giác khó chịu, làn da của anh thuộc loại rất mẫn cảm: “Cái này… làm sao anh ra ngoài gặp người đây? Không đến mức đó chứ? Vừa rồi anh chỉ đứng nhìn Tiểu Đoàn Tử, cũng không nói chuyện với Khương Nghiên Nghiên. Trước kia tại sao anh lại không phát hiện em thích ghen như vậy nhỉ?”
Ôn Ngôn tức giận liếc anh một cái: “Bởi vì trước kia em không yêu anh. Phụ nữ vốn đều cần thận như vậy, nếu anh không vui thì trở mặt đi.”
Đương nhiên anh không có thể trở mặt, ngược lại còn phải cười híp mắt: “Được rồi, anh không khó chịu, nêu em thích, bên kia cũng cho em gặm, được chưa?”
Anh chỉ thuận miệng nói nhưng Ôn Ngôn thật sự đã làm như vậy, khi anh khó chịu ôm cổ xuống lầu, Khương Nghiên Nghiên bước đến hỏi: “Anh Đình Sâm, cổ anh bị sao vậy?”
Sắc mặt Mục Đình Sâm khôi phục lại vẻ lạnh nhạt, bỏ tay ra khỏi cổ: “Không có gì, tôi đến công ty, có việc thì tìm chị cô.”
Khương Nghiên Nghiên nhìn thấy vết hôn trên cổ anh, ánh mắt ảm đạm đi vài phần: “Được… tạm biệt.”
Chờ Mục Đình Sâm đi xa, Khương Nghiên Nghiên vẫn chưa thu hồi ánh mắt.
Trần Hàm bước tới, lạnh lùng nói: “Con quên mắt trước khi tới mẹ đã nói gì với con sao? Nơi này là nhà Ôn Ngôn, người đàn ông kia cũng là người đàn ông của Ôn Ngôn, con không thể nhìn nhiều, không thể chủ động nói chuyện với cậu ấy, lời của mẹ nếu con không muốn nghe, vậy thì dọn ra ngoài. Sở dĩ mẹ đồng ý vào ở là bởi vì không biết người bố điên của con sẽ còn làm ra chuyện gì, ông ta ép mẹ, con cũng muốn ép mẹ sao?
Một ngày nào đó mẹ chịu đủ rồi, sẽ đá cả hai người các người đi!”
Khương Nghiên Nghiên cảm nhận được Trần Hàm đã đến bờ vực sụp đồ, không dám lên tiếng: “Mẹ, con không suy nghĩ lung tung cái gì hết, cũng không muốn làm gì, con chỉ chào hỏi anh Đình Sâm mà thôi, mẹ không cần phải khẩn trương như vậy chứ? Con biết bây giờ mẹ đang căng thắng, rât nhạy cảm, con không so đo với mẹ, con trở về phòng đọc sách đây.”
Trần Hàm ngòi bịch xuống sô pha như một quả bóng da đang rút khí, bà có thể quá nhạy cảm, nhưng bây giờ căn bản không có cách nào thả lỏng được.
Lúc ăn cơm trưa Ôn Ngôn mới từ trên lầu xuống, Khương Nghiên Nghiên ân cần múc cho cô một bát canh: “Chị, em đã lâu không về nước chơi, chị có thể dẫn em ra ngoài đi dạo không?”
Ôn Ngôn thản nhiên nói: “Lúc nào rồi mà vẫn còn muốn đi dạo?
Cô sợ bố cô không tìm được cô sao? Ngoan ngoãn ở nhà đi, để bố cô bắt được rồi lại quay lại hận người ta.”
Khương Nghiên Nghiên có chút mất mát: “Vậy mấy ngày nay chúng ta chỉ có thể mỗi ngày ở trong nhà sao? Thật là nhàm chán…”
Trần Hàm lạnh lùng nói: “Chúng ta không phải trở về để chơi, con có thể hiểu chuyện chút không?”
Khương Nghiên Nghiên không nói gì nữa, vùi đầu vào ăn cơm, nhưng trong lòng đầy bất bình.
Ôn Ngôn không mềm lòng, ăn cơm xong liền dẫn theo Tiểu Đoàn Tử đi chơi đùa trong sân vườn, Khương Nghiên Nghiên đi theo phía sau cô: “Chị, lúc trước bạn em hẹn em ra ngoài chơi, chị có muốn đi cùng không? Em đi ra ngoài một chút sẽ trở về ngay, đi với bạn bè sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, cho dù bố em phát hiện ra em cũng không sao, chúng em đến nơi có nhiều người, em sẽ không đi với ông ấy.”
Ôn Ngôn biết cứ nhốt Khương Nghiên Nghiên trong biệt thự Mục trạch không hợp với tình hình, chỉ có thể mong rằng cô ta đi ra ngoài đừng gây chuyện: “Trong lòng cô cân nhắc một chút, xảy ra chuyện tôi cũng không chịu trách nhiệm. Tốt hơn là cô nên hỏi ý kiến của mẹ cô, tôi nói không tính gì, cô không cần phải hỏi ý kiến của tôi.”
Khương Nghiên Nghiên nắm lấy cánh tay Ôn Ngôn làm nũng nói: “Chị… chị biết mẹ sẽ không cho em ra ngoài mà, em chỉ có thể đến tìm chị thôi. Em ra ngoài một lát, mẹ phát hiện ra thì chị giúp em nói tốt chút nha, em rất nhanh sẽ trở về.”
Vừa nghĩ đến Khương Nghiên Nghiên cũng từng làm nũng với Mục Đình Sâm như vậy, Ôn Ngôn liền ghê tởm, bỏ tay Khương Nghiên Nghiên ra: “Biết rồi, cô đi đi, đừng làm phiền tôi.”
Khương Nghiên Nghiên không để ý thái độ của Ôn Ngôn, vui vẻ rời đi.
Trần Hàm qua mười mấy phút mới phát hiện không thấy Khương Nghiên Nghiên đâu, tìm Ôn Ngôn hỏi: “Khương Nghiên Nghiên đâu? Có phải là lẻn ra ngoài rồi không?”
Ôn Ngôn gật đầu: “Ừm, dù sao cũng không ngăn được, tùy cô ta đi.”
Trần Hàm than phiền nói: “Thật đúng là, lớn như vậy rồi vẫn không hiểu chuyện chút nào, lúc nào rồi mà còn muốn ra ngoài chơi? Thực là hết cách với với nó rồi mà.”
Trong thứ Ôn Ngôn nghe được, trong lời nói của Trần Hàm ít nhiều mang theo sự nuông chiều Khương Nghiên Nghiên, cô mở miệng hỏi: “Có phải càng hiểu chuyện thì càng làm người ta đau lòng?”
Trần Hàm giật mình: “Cái gì?”
Ôn Ngôn cười khổ nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy từ nhỏ đến lớn con đều quá hiểu chuyện, bố con cũng tốt hơn Khương Quân Thành kia hơn ngàn trăm lần, cho nên lúc mẹ đi mới không chút do dự nào, mà bây giờ mẹ đối với Khương Nghiên Nghiên không cắt bỏ được như vậy. Dựa theo mức độ tuyệt tình của mẹ, mẹ không phải là nên trực tiếp ném Khương Nghiên Nghiên cho Khương Quân Thành để cho hai bố con bọn họ tự sinh tự diệt sao? Hoặc là nói dứt khoát bỏ qua Khương Quân Thành, mặc kệ ông ta giày vò như thế nào. Mẹ chịu thỏa hiệp trở về tìm Khương Quân Thành là vì cái gì? Vì Khương Nghiên Nghiên. Đều là con gái của mà khác biệt đối xử lại lớn như vậy?”
Trần Hàm há miệng, không biết nên giải thích thế nào. Ôn Ngôn hít sâu một hơi, vẻ mặt làm bộ như thoải mái: “Không sao, dù sao con cũng đã quen rồi. Con cũng không đố ky với Khương Nghiên Nghiên, càng không yêu thích tất cả những gì mẹ cho cô ta, bây giờ con cái gì cũng không thiếu. Con chỉ muốn biết, nếu bố con không phải người đàn ông ôn nhu như ngọc như vậy, cũng không phải là tên cặn bã giống như Khương Quân Thành thì lúc đó mẹ vẫn sẽ bỏ lại con mà rời đi sao?”
Trần Hàm không suy nghĩ, dứt khoát đáp: “Không đâu. Chính là bởi vì biết ông ấy sẽ không bạc đãi con nên mẹ mới có thể yên tâm rời đi. Ôn Ngôn, chuyện quá khứ để nó trôi qua được không? Mẹ biết đối với con mà nói đây là một cái gai vĩnh viễn không thể nhỏ được, mẹ đã cố gắng hết sức để cho con không cảm thấy đau, nhưng một khi Khương Nghiên Nghiên xuất hiện trước mặt con, cái gai đó vẫn sẽ bị khơi ra. Sau chuyện này, mẹ sẽ đưa con bé đi thật xa.”
Có thể đi được xa không? Khó chịu trong lòng Ôn Ngôn đã sắp tràn ra: “Thứ con hy vọng là người họ Khương đi thật xa, chứ không phải mẹ, hiểu không? Từng câu từng chữ của mẹ đều nói cho con biết, nếu con không thích Khương Nghiên Nghiên, mẹ thà mang theo cô ta cùng nhau cách xa con! Con muốn chấp nhận mẹ thì phải chấp nhận cả Khương Nghiên Nghiên!”
Thà rằng dẫn theo Khương Nghiên Nghiên cách xa cô, cũng không muốn ở lại bên cạnh cô… một lần cũng không muốn sao?