Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 891: Tự Mình Làm Thì Tự Mình Chịu





Trong mắt của Trần Hàm đã bắt đầu ngắn nước mắt: “Ôn Ngôn… mẹ đã mắt con rồi, không muốn lại mắt đi một đứa con gái nữa. Cuộc đời của mẹ không thể nào đều là tiếc nuối được, mẹ cũng muốn nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này.

Khương Nghiên Nghiên mà rời khỏi mẹ thì sẽ không thể sống nổi, nếu ở với Khương Quân Thành thì cả đời này của con bé sẽ bị hủy mắt, mẹ đã có lỗi với con rồi, mẹ không muốn lại có lỗi với Khương Nghiên Nghiên nữa, mẹ đã không còn cách nào khác rồi.”

Ôn Ngôn dùng sức cắn vào môi mình, một lúc lâu sau mới nói: “Do dự thiếu quyết đoán như thế này, không hề giống với mẹ chút nào.”

Trần Hàm nghẹn ngào nói: “Có lẽ mẹ nên tuyệt tình giống như là con nói, nhưng mà mẹ lại luôn sợ hãi lại đi vào vết xe đổ ngày xưa, khiến cho bản thân phải hối hận. Thay vì nói là mẹ không muốn từ bỏ Khương Nghiên Nghiên, không bằng nói là mẹ coi con bé là chính con, mẹ không cách nào lại bỏ rơi con bé như trước đây khi mẹ bỏ lại con được. Con bé thật sự là đã ngoan hơn trước đây rất nhiều rồi, không phải lúc nào cũng khiến mẹ tức giận nữa, con bé ngoan hết như con lúc hồi còn nhỏ vậy…”

Ôn Ngôn không còn muốn nghe tiếp nữa: “Được rồi, không cần phải nói nữa, con đưa Tiêu Đoàn Tử đi ngủ trưa đã, mẹ cứ tự nhiên.”

Quay về đến phòng của trẻ con, Ôn Ngôn vừa ru Tiểu Đoàn Tử ngủ, vừa rót nước mắt, cô không phải là loài sinh vật không có tình cảm, Trần Hàm luôn có thể dễ dàng khiến cho tinh thần của cô suy Sụp.

Tiểu Đoàn Tử đưa bàn tay nhỏ của cậu bé lên lau nước mắt cho cô ấy: “Mẹ đừng khóc, bà ngoại hư.”

Ôn Ngôn trong lòng cảm thấy có được một chút an ủi: “Tiểu Đoàn Tử, không được nói là bà ngoại hư, bà ngoại ít nhất là chưa từng làm gì không tốt với con cả, bà ngoại rất thích con đấy. Bà chỉ là có lỗi với mẹ thôi, nhưng mà không phải là có lỗi với con.”

Tiểu Đoàn Tử nửa hiểu nửa không, chớp chớp mắt: “Ghét dì nhỏ, không để cho bọn họ ở nhà chúng ta nữa.”

Ôn Ngôn hỏi: “Tại sao lại ghét dì nhỏ?” Trong ấn tượng của cô, Khương Nghiên Nghiên chưa từng làm gì không tốt với Tiểu Đoàn Tử cả, ít nhất là về bề ngoài nhìn mà nói thì là không hề tệ.

Tiểu Đoàn Tử nghiêng nghiêng cái đầu chu mỏ nói: “Dì nói…dì nói con sói lớn xấu xa sẽ cắn con, con sợ.”

Ôn Ngôn cau mày lại, cái cô nàng Khương Nghiên Nghiên này, sao lại đi dọa trẻ con như thế chứ? Cô có chút bực mình nhưng mà vẫn nhịn được, cứ coi như là Khương Nghiên Nghiên không hiểu chuyện đi, không thể vì chuyện như thế mà cô đi lật mặt được, như thế nói không thông.

Khương Nghiên Nghiên chỉ đi ra ngoài hơn hai tiếng đồng hồ, sau khi quay về thì ngoan ngoãn ở trong phòng đọc sách, cũng không đi loạn trong Mục trạch.

chapter content


làm, có phải là em cũng nên để cho anh nếm chút gì ngọt ngào không?”

Cô cũng không ưỡn eo, rút cà vạt ở trên cổ anh ra, ngón tay linh hoạt cởi cúc áo rồi chủ động hôn anh.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, Khương Nghiên Nghiên ở bên ngoài gọi: “Chị ơi, anh Đình Sâm, ra ăn cơm.”

Bị người khác làm gián đoạn, Mục Đình Sâm có chút không vui, ôm Ôn Ngôn không chịu buông tay. Ôn Ngôn không còn cách nào khác, chỉnh lại áo cho anh: “Đi ra ăn cơm trước thôi, buổi tối còn thời gian mà, trong nhà còn có khách, không tiện để cho người ta đợi quá lâu.”

Vừa rồi đầu óc còn đang nghĩ đến chuyện khác nên Mục Đình Sâm không để ý đến mắt cô hơi sưng đỏ, bây giờ mới phát hiện ra, dịu dàng hỏi: “Em khóc đấy à? Có chuyện gì xảy ra vậy?

Ôn Ngôn có vẻ không được tự nhiên nói: “Không có gì, chỉ là ngủ không được tốt thôi, mắt hơi sưng là chuyện bình thường, em sao mà lại khóc chứ.”

Nói xong cô đi xuống dưới trước, Mục Đình Sâm cũng không có cơ hội để tiếp tục hỏi nữa.

Lúc đang ăn cơm, Lâm quản gia đột ngột đi vào trong phòng ăn: “Thiếu gia, có người mang đến một cái bánh sinh nhật…”

Nhìn cái bánh ga-tô trong tay của Lâm quản gia, Mục Đình Sâm thắc mắc nói: “Không có ai sinh nhật mà, là ai gửi đến vậy?”

Lâm quản gia lắc đầu nói: “Là người đưa hàng mang đến, hỏi là ai đã đặt hàng thì đối phương cũng không biết.”

Sắc mặt của Trần Hàm trở nên trắng bệch: “Vứt ra ngoài đi!

Chắc chắn là Khương Quân Thành cho người mang đến đấy!”

Ôn Ngôn hơi ngạc nhiên, lẽ nào hôm nay là sinh nhật của Trần Hàm sao?

Khương Nghiên Nghiên nói trúng ngay vấn đề: “Mẹ, sinh nhật của mẹ chẳng phải là mấy ngày trước sao? Chắc chắn là gửi cho mẹ đấy…”

Trần Hàm bắt an nói: “Mẹ không tin là ông ta lại có lòng tốt đến thế, hơn nữa sinh nhật cũng đã qua rồi, giả vờ giả vịt tặng bánh sinh nhật như thế này, ai mà biết là có gì chứ?”

Khương Nghiên Nghiên gan dạ đứng lên đón lây cái bánh sinh nhật xem xét một hồi, phát hiện ra là có một tờ giấy: “Mẹ, có một tờ giấy, mẹ xem xem.”

Tờ giấy được đưa đến tay của Trần Hàm, Trần Hàm xem xong thì cả người trở nên run rẩy: “Ông ta điên rồi… thật là điên II Mục Đình Sâm rất tò mò không hiểu nội dung của tờ giấy viết gì mà lại khiến cho Trần Hàm trở nên sợ hãi đến vậy, giật lại xem, trên đó chỉ có vài câu: “Nói là cả đời sẽ ở bên nhau cơ mà, tôi có chết thì cũng sẽ lôi bà chết cùng, phần đời còn lại còn rất dài, chúng ta có thể từ từ mà chơi. Bà có trốn thì cũng không vấn đề gì, tôi mà không tìm thấy bà thì sẽ đi tìm Ôn Ngôn, con trai của cô ta rất đáng yêu. Tôi không còn ham muốn gì nữa, chỉ là không muốn mọi người được sống vui vẻ mà thôi, tôi đã không còn cái gì cả, tôi cũng không còn sợ gì nữa, trừ khi bà và tôi tái hôn.”

Uy hiếp đến Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử, Mục Đình Sâm lập tức không còn bình tĩnh được nữa: “Chú Lâm, lập tức cho người đi tìm, có xới tung đất lên thì cũng phải tìm được Khương Quân Thành cho tôi! Kể cả có phải lật tung Đế Đô lên một lượt, tôi cũng phải tìm được ông ta!”

Lâm quản gia trả lời một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Trầm Hàm suy sụp ôm lấy mặt: “Ông ta rốt cuộc là muốn thế nào đây? Tôi đã quay về đây rồi, ông ta đến thẳng tìm tôi chứ, tại sao lại ba lần bảy lượt dọa dẫm như vậy? Tôi sẽ không tái hôn lại với ông ta đâu, tuyệt đối là không thể!”

Khương Nghiên Nghiên an ủi vỗ vào lưng bà ta: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, đừng vội, con cảm thấy là ông ấy không làm những chuyện đáng sợ như vậy đâu, ông ấy chỉ là muốn dọa mẹ thôi, dù có thế nào thì ông ấy cũng là bố con, hai người ở với nhau nhiều năm như vậy rồi, ông ấy không thể nào làm gì mẹ thật được.”

Trần Hàm bỗng nhiên đẩy Khương Nghiên Nghiên ra: “Ông ta thật là niệm tình ngày xưa thì sẽ không ép mẹ như vậy! Đều là tại con! Không có con, mẹ sẽ không bị dồn ép thành thế này!

Cả con và bố con đều không ra gì, đều là vì mấy người, mẹ mới trở nên như ngày hôm nay, mẹ hối hận nhất chính là cùng với bố con rồi lại sinh ra con!”

Tiểu Đoàn Tử bị dọa đến nỗi cuộn tròn trong lòng của Ôn Ngôn, Khương Nghiên Nghiên thì ngắn nước mắt, trông rất tội nghiệp, cũng rất tủi thân. Ôn Ngôn hiểu được cảm giác ấy là như thế nào, Khương Nghiên Nghiên e là có cảm giác như cô từng có trước đây, cảm thấy giống như là sự tồn tại của mình chỉ là thừa thãi vậy, cái cảm giác ấy thật sự là rất đau khổ.

Ôn Ngôn nỗi lòng trắc ẩn: “Đừng có nói như vậy, một con búp bê kinh dị, một con chuột chết, một cái bánh ga-tô là đã khiến cho người ta sợ hãi đến thế sao? Ông ta ngoài những thủ đoạn này ra còn có thể làm gì được nữa? Con hiểu tâm trạng của mẹ, nhưng cũng không thể vì thế mà trút giận lên Khương Nghiên Nghiên được, dẫu sao thì không phải là cô ta lựa chọn để mẹ sinh ra cô ta, mẹ không tình nguyện sinh ra cô ta sao?

Lúc ở cùng với Khương Quân Thành cũng không có ai ép mẹ hết, tự mình làm thì tự mình chịu. Còn ăn được cơm thì tiếp tục ăn, không nuốt được thì đi về phòng nghỉ ngơi đi.”