Bắt luận là ai nghe thấy con gái của mình được khen cũng sẽ vui vẻ, Khúc Thanh Ca nhịn không được nhìn mình chằm chằm con gái của mình: “Tôi cũng cảm thấy Nhuề Nhuế đáng yêu, nhưng mà chỉ có miệng nó giống tôi, những chỗ khác, không biết giống ai, Diệp Quân Tước lúc trước sao?”
Ôn Ngôn vô ý thức nhìn Diệp Quân Tước một chút, Diệp Quân Tước đang cúi thấp đầu cho Tiểu Nhuế Nhuế ăn, giống như là không chú ý tới các cô đang nói chuyện gì, nhưng cùng ăn cơm ở một chỗ, không có khả năng là anh không nghe thấy, chỉ là giả bộ như không nghe thấy thôi.
Khúc Thanh Ca biết đề tài này ít nhiều có chút mẫn cảm,: nhưng cô vẫn là muốn biết, Diệp Quân Tước lúc trước…
Cũng chính là Triển Trì, có bộ dáng như thế nào: “Quân Tước, anh còn ảnh chụp trước kia không? Em muốn xem.”
Diệp Quân Tước nhàn nhạt đáp: “Không có.”
Ôn Ngôn ở dưới bàn mà kéo kéo tay áo Khúc Thanh Ca, đưa cho cô một ám hiệu. Chờ cơm nước xong xuôi, thời điểm Ôn Ngôn và Khúc Thanh Ca đơn độc trên lầu, Ôn Ngôn tìm được ảnh chụp Triển Trì lúc trước, là ảnh chụp mấy năm trước, đại khái là ảnh chụp trước khi tốt nghiệp đại học, nhìn qua hơi có vẻ ngây ngô, nhưng đẹp trai thì cũng rất đẹp trai, hai đầu lông mày giống Mục Đình Sâm đến mấy phần, Tiểu Nhuế Nhuế bây giờ, phần lớn cũng giống như Triển Trì lúc trước, nhưng Triển Trì hết lần này đến lần khác chỉnh dung thành Diệp Quân Tước, cho nên nhìn theo cách khác, dáng vẻ của Nhuế Nhuế là giống Mục Đình Sâm nhất.
Khúc Thanh Ca nhìn chằm chằm ảnh chụp nhìn hồi lâu: “Hóa ra Nhuế Nhuế thật giống anh ấy… Hình dáng lúc trước của anh ấy đẹp trai hơn gương mặt Diệp Quân Tước bây giờ nhiều. Ôn Ngôn, cô có thể gửi ảnh cho tôi không? Tôi muốn giữ lại.”
Ôn Ngôn gật gật đầu, gửi ảnh chụp cho Khúc Thanh Ca.
Khúc Thanh Ca đột nhiên nhìn trong ảnh có điều bất thường: “Lúc chụp tắm hình này, có phải là có một người con gái kéo cánh tay anh ấy không?”
Ôn Ngôn có chút chột dạ, đó là ảnh chụp của Triển Trì và Trần Mộng Dao, lúc cô đưa Khúc Thanh Ca nhìn đã cố gắng xóa phần Trần Mộng Dao đi rồi, không ngờ là lọt một cánh tay vào: “Ày… Cái đó… Chắc là bạn học lúc trước, ảnh chụp quá lâu rồi, tôi cũng nhớ không rõ. Nếu cô không: thích tắm hình này, để tôi lén lút tìm lại tắm hình khác cho, dù sao trước kia tôi với anh ta cũng học chung một trường, tìm máy tắm ảnh cũng không phải vấn đề gì lớn.”
Khúc Thanh Ca rất trong sáng: “Không sao, tôi rất thích, – tắm hình này chụp thật đẹp mắt, không cần phiền toái như.
vậy, lại phải tìm, một tắm là đủ rồi.”
Ôn Ngôn nhàn nhạt thở phào một cái: “Được, thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi về trước đây.”
Khúc Thanh Ca vội vàng nói: “Để tôi lái xe đưa cô về, dù sao bây giò tôi cũng không có việc gì làm, mặc dù Diệp Quân Tước đang dưỡng thương, nhưng cũng không phải không thể động đậy, có thể trông chừng Nhuế Nhué, thuận tiện trên đường chúng ta còn có thể tâm sự. Cô không biết đâu, bình thường tôi ở nhà nhàm chán muốn chết, nói chuyện với tên ngốc kia còn chưa được một lúc đã đi rồi.”
Trên đường trở về, Khúc Thanh Ca vừa lái xe vừa trò chuyện với Ôn Ngôn chuyện liên quan đến Diệp Quân Trước cũng là Triển Trì lúc trước, trước mỗi lần thỏa mãn lòng hiếu kỳ của Khúc Thanh Ca, Ôn Ngôn đều phải ước lượng cái gì nên nói cái gì không lên nói, có thể nói rất giày vò đó, nói chuyện cũng không thể tùy ý, cẩn thận từng chút, thật sự là rất không tự nhiên.
Thật vất vả mới trở về Mục trạch, Ôn Ngôn xuống xe, cuối cùng cũng có thể thở phào rồi: “Thanh Ca, trên đường trở về lái xe chậm một chút, hôm nào cùng ra ngoài ăn cơm đi.”
Khúc Thanh Ca rất sảng khoái mà đồng ý: “Được, lúc chúng ta ra ngoài gọi thêm cả Trần Mộng Dao đi? Tôi nghe nói cô ấy bị Kính Thiếu Khanh quản rất chặt, chắc chắn là cô ấy buồn bực lắm rồi.”
Ôn Ngôn cười cười đồng ý, đến khi Khúc Thanh Ca lái xe đi xa, cô mới quay người đi vào nhà. Không thể không nói Khúc Thanh Ca thật là bao dung, đổi lại là cô, chưa hẳn có thể làm bạn bè với người cũ của Mục Đình Sâm, chuyện ấy làm cô thật bội phục.
Đêm nay quả nhiên Mục Đình Sâm trở về rất muộn, lúc về đến nhà cũng rạng sáng rồi. Ôn Ngôn ngủ một giấc tỉnh lại, cảm giác khát nước, xuống lầu uống nước, đúng lúc gặp anh về nhà. Cô cầm ly nước đứng ở bậc đầu cầu thang nhìn anh hỏi: “Có chuyện gì mà phải bận đến muộn như vậy? Anh xem đã mấy giờ rồi, chim chóc đều biết trời tối mà bay về tổ rồi cơ.”
Mục Đình Sâm giống như không muốn nói thêm chuyện liên quan tới An Tuyết Ly: “Anh biết sắp xép, em ngủ tiếp đi, anh đi tắm. Đúng rồi… em không cần đi thăm bà ấy, sau này cũng không cần đến chỗ bà ấy, xem như… không có người như bà ấy.”
Ôn Ngôn giật mình: “Có ý gì? Sao lại xem như không có người như bà ấy? Bà ấy thế nhưng là dì nhỏ của anh…
Chẳng lẽ, anh sợ em gặp bà ấy nhiều lần, biết được nhiều thứ không nên biết từ miệng bà ấy sao?”
Mục Đình Sâm không trả lời, xem như chấp nhận, anh thật sự sợ điều này, những chuyện kia, anh không muốn để cho bắt kỳ người nào biết.
Ôn Ngôn bĩu môi không có lên tiếng, nhìn anh đi qua người mình, cô vẫn đang cực lực ẩn giấu xáo động trong lòng, cô rất muốn hỏi anh, có chuyện gì mà cô không thể biết, thế nhưng là lại sợ chạm tới ranh giới cuối cùng của anh, hai người náo loạn mà tán.
Một đêm yên tĩnh.
Sáng ngày thứ hai, lúc Ôn Ngôn tỉnh lại, Mục Đình Sâm cũng đã đi rồi, nhưng đẻ lại Trần Nặc đưa cô đến công ty.
Trên xe, cô hỏi Trần Nặc: “Sáng sớm anh ấy đến bệnh viện đúng không?”
Trần Nặc không trả lời chính diện: “Tôi cũng không biết, anh ấy đi nơi nào cũng không nói với tôi, tôi chỉ là một tài xế thôi mà.”
Ôn Ngôn biết Trần Nặc kín miệng, chắc chắn là Mục Đình Sâm đã dặn dò rồi, hỏi nữa cũng không hỏi được gì.
Đến công ty, cô phát hiện mình trên bàn làm việc còn có đặt một hộp bánh ngọt tinh xảo, còn có cà phê, chỉ riêng cô có, trên bàn làm việc của Đường Xán cũng có. Cô nghĩ – là Từ Dương Dương mua, đồ ngọt và cà phê đều là của nhãn hiệu lớn, giá cả có chút đắt, cô còn nghĩ sao Từ Dương Dương lại đột nhiên bỏ tiền mua đồ đắt như vậy, đột nhiên, Đường Xán đi tới, hình như là mới tới công ty,.
nhìn đồ ngọt và cà phê trên bàn cả mặt nghỉ ngờ: “Hôm nay tâm tình của cô không tệ nhỉ, còn khao “nhân viên”?
Gặp được chuyện tốt gì sao?”
Trong đầu Ôn Ngôn cũng đầy dấu chấm hỏi: “Không phải Từ Dương Dương mua sao?”
Đường Xán càng thêm nghỉ ngờ: “Cô ấy mới đến công ty cùng tôi, không phải cô ấy mua.” Hai người nhìn nhau, một lát sau, điện thoại di động Đường Xán vang lên, nhìn biểu cảm của anh ta giống như rất không muốn nghe điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn nhận: “Alo, mẹ, có chuyện gì thế? Con đang đi làm đây.”