Bởi vì xung quanh rất yên tĩnh, Ôn Ngôn có thể nghe được Bạch Mộ Tình bên kia nói gì: “Mẹ biết con đang làm việc, mẹ mua bánh ngọt và cà phê cho con, có nhìn thấy chứ?
Nhớ là phải ăn đó. Đúng rồi, mẹ chuẩn bị một phần cho Mục phu nhân, hi vọng cô ấy sẽ thích.”
Hóa ra là mẹ của Đường Xán mua, nghe giọng điệu này khẳng định là không mua cho Từ Dương Dương, phần “Lễ” này đối với Ôn Ngôn mà nói có vẻ hơi nặng nề, cũng ít nhiều cảm nhận được tình cảnh ngượng ngùng của Từ Dương Dương trước mẹ Đường Xán.
Sau khi cúp điện thoại, Đường Xán đưa tay đầy đồ ngọt và cà phê sang một bên: “Thật là không chuyện kiếm chuyện,.
sáng sớm không biết chạy đến đây làm gì, cũng không thấy phiền phức.”
Ôn Ngôn dừng một chút, nói: “Tôi không quen ăn đồ ngọt uống cà phê vào buổi sáng, hẳn là Từ Dương Dương – thích, tôi đưa tới cho cô ấy, vừa hay nói với cô ấy hôm nay.
tan làm cùng đi dạo phố ăn cơm, còn có Khúc Thanh Ca và Trần Mộng Dao, tan làm anh không cần đợi cô ấy, để mắy chị em chúng tôi tụ tập với nhau.”
Đường Xán nói: *Đem cả phần của tôi cho cô ấy đi, tôi không ăn.”
Ôn Ngôn bắt đắc dĩ xách bên trên hai phần đồ ngọt và cà phê đi qua bộ sách hoặc, Từ Dương Dương rất thích đồ ngọt, trông thấy đồ ngọt mắt cũng sáng lên: “Chị Ôn Ngôn chị thật tốt, hôm nay em dậy muộn còn chưa kịp ăn sáng cơ. Tối hôm qua Đường Xán qua đêm ở nhà em, chủ yếu sáng sớm em cũng không nhìn thấy sắc mặt âm trầm kia của mẹ em, chị hiểu mà~”
Ôn Ngôn cười hỏi: “Đường Xán vậy mà qua đêm ở nhà em? Trách không được buổi sáng mẹ anh ta đến công ty anh ta không biết, đồ ngọt này là mẹ anh ta đưa tới đưa tới, vừa gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta nhớ cầm cho.
em ăn.”
Từ Dương Dương có chút vui vẻ và ngạc nhiên: “Thật sao? Mẹ anh ấy nhắc đến em?”
Ôn Ngôn gật đầu: “Em là con dâu bà ấy, bà ấy có có thể làm gì xấu với em? Rất nhiều trưởng bối đều nói năng chua ngoa nhưng tắm lòng như đậu hũ, vãn bối chúng ta không nên quá để tâm là tốt rồi. Buỏi tối cùng nhau ăn cơm dạo phố đi, nhớ là tan làm đi cùng chị. Em ăn đi, chị: đi làm việc đây.
Từ Dương Dương tâm tính ngây thơ đơn thuần, căn bản.
sẽ không hoài nghi Ôn Ngôn nói thật hay giả, trong lòng còn mừng thầm có lẽ trong lòng Bạch Mộ Tình cũng không có ý kiến lớn như vậy với cô ấy.
Buổi chiều tan làm, Ôn Ngôn và Từ Dương Dương trực tiếp gọi xe đi đến nhà hàng, mới vừa đi tới cửa nhà hàng, liền thoáng nhìn thấy hai chiến xe đi tới từ hai hướng, dừng sát ở ven đường. Trần Mộng Dao và Khúc Thanh Ca đi xuống từ hai cái xe, lại cúi đầu chào tạm biệt với người trong xe của mình.
Hai người này, thế mà còn có người đưa đón, làm cho Ôn Ngôn và Từ Dương Dương uễ oại một trận, hai người bọn họ là tự bắt xe tới.
Trông thầy xe Diệp Quân Tước, Kính Thiếu Khanh khinh thường hừ một tiếng: “Dao Dao, chút nữa gọi điện thoại cho anh, anh đến đón em.”
Trần Mộng Dao mang theo cái bụng mang thai mấy tháng tùy tiện nói: “Được rồi được rồi, biết rồi, anh tranh thủ thời gian về tăng ca đi, em không làm chậm trễ thời gian của anh nữa.”
Ngồi vào nhà hàng, Ôn Ngôn thuận miệng hỏi Khúc Thanh Ca: “Không phải Diệp Quân Tước còn đang dưỡng thương sao? Sao còn đưa cô tới đây?”
Khóe môi Khúc Thanh Ca cười mang theo một tia ngọt ngào: “Anh ấy à… Đúng lúc anh ấy cần ra ngoài bàn chút chuyện, nên tiện thể đưa tôi đi. Tôi đã nói anh ấy không cần đưa tôi đi rồi, anh ấy còn nói cái gì mà bắt xe lãng phí tiền, thật hét cách với anh ấy.”
Miệng mũi Trần Mộng Dao tương đối nhanh: “Sao trước kia không biết anh ta keo kiệt như thế? Đến bắt xe cũng tính toán.”
Khóe miệng Ôn Ngôn giật một cái, đều nói mang thai một lần ngốc ba năm, Trần Mộng Dao sợ là phải ngốc liên tục sáu năm rồi, không nghe ra Khúc Thanh Ca đang phát cẩu lương sao? Thế mà cô ấy chỉ nghe được là Diệp Quân Tước keo kiệt!
Khúc Thanh Ca bị chọc đến vui mừng: “Có lẽ là trước nay anh ấy vẫn luôn keo kiệt đi, gọi món trước đi, chúng ta phải chăm sóc khâu vị của Trần Mộng Dao một chút, phụ nữ mang thai là lớn nhất.”
Lúc ăn cơm, Ôn Ngôn nhịn không được nhắc đến chuyện của An Tuyết Ly: “Mọi người nói xem, tại sao cái gì Mục Đình Sâm cũng không nói cho mình? Bây giờ dì nhỏ của anh ấy vừa làm phẫu thuật, cũng không cho mình đi thăm thật giống như… là không muốn mình chạm mặt dì nhỏ nữa vậy.”
Trần Mộng Dao vung tay lên:”Không để cậu đi còn không tốt sao? Trước đó cậu ở bệnh viện hầu hạ người ta một tháng, kết quả thì sao? Người ta còn không nhớ cái tốt của cậu, cậu cần gì phải phí sức đi làm mấy chuyện như thế? Coi như là được thanh nhàn rồi, cũng không phải không ai chăm sóc, lo lắng linh tinh. Không cần biết hai người họ có bí mật gì giấu cậu, chỉ cần không gây rắc rồi gì cho cậu, cậu không cần để ý, không cần thiết, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, Mục Đình Sâm thích giấu như vậy thì để anh ta giấu đi, cậu được sống an nhàn một chút không tốt sao? Nhìn cậu thế này mình cũng mệt: tâm.”
Ôn Ngôn thở dài: “Mình không phải có ý này, ý của mình.
là… Mình không thích cảm giác cái gì anh ấy cũng giấu mình, thật giống như không đủ thân thiết với mình, hoàn toàn bỏ mình ra bên ngoài vậy…”
Khúc Thanh Ca mở miệng nói: “Thật ra con người anh trai, tính cách là có chút mỏng lạnh, nhưng là có thể nhìn ra được, cô là ngoại lệ của anh ấy. Anh ấy không muốn nói, khẳng định có lý do của anh ấy. Mộng Dao nói không sai, sống an nhàn một chút, ít quan tâm, thời điểm đến, tự nhiên anh ấy sẽ nói ra thôi. Giống như tôi với Diệp Quân Tước, tôi không hỏi đến chuyện của anh ấy, chính anh ấy đồng ý nói, không muốn nói thì bỏ đi. Giữa vợ chồng không có khoảng cách, bí mật với nhau đương nhiên là tốt, nhưng loại cảm giác có khoảng cách, tôn trọng lẫn nhau cũng không tồi.
Trong lòng Ôn Ngôn có chút loạn, nhìn về phía Từ Dương Dương đang ngắn người: “Em cảm thấy thế nào?”
Từ Dương Dương lấy lại tinh thần mò mịt: “Em? Em…..
Em cảm thấy đi… Các chị nói rất có lý.!”
Ăn cơm xong đi dạo phố rồi về nhà, đã gần mười giờ rồi.
Ôn Ngôn mang theo túi lớn túi nhỏ vào cửa, vốn cho rằng Tiểu Đoàn Tử còn đang chờ cô, trên đường trở về cô cũng vô cùng lo lắng, còn có chút áy náy, không ngời là Tiểu Đoàn Tử hôm nay đã ngủ rồi, đương nhiên là bởi vì Mục Đình Sâm trở về, có anh dỗ ngủ cũng giống vậy.
Mục Đình Sâm ngồi đọc sách ở phòng khách, cô không để: ý đến anh, cũng không hỏi anh tại sao nay lại vệ sớm như: vậy, chỉ chú ý tự mình mang đồ lên tầng.
Mục Đình Sâm nhíu nhíu mày, để sách trong tay xuống đi theo: “Em sao thế?”: Ôn Ngôn ở trước giường sửa sang lại chút chiến lợi phẩm dạo phố của mình: “Không sao, không phải anh không hi vọng em hỏi lung tung quản quá nhiều mà? Em không hỏi nữa, anh muốn nói thì nói, không muốn nói thì không nói thôi, em nghĩ thông rồi, sau này chuyện của anh, em sẽ không hỏi nữa, gồm cả chuyện anh về sớm hay muộn.
Chỗ nào anh cần em quan tâm thì nói cho em, không cần em quan tâm, em liền nhàn rỗi, an nhàn tự tại.”
Bắt kể nhìn thế nào, cô cũng đang có máy phần hờn dỗi, Mục Đình Sâm đưa tay bắt lấy tay cô: “Đừng nào, hôm nay anh khó khăn lắm mới về nhà sớm như vậy, em còn muốn náo loạn với anh sao?”
Ôn Ngôn nhẹ nhàng tránh tay của anh ra: “Em không có náo loạn với anh, anh nghĩ nhiều rồi. Em thu dọn đồ đạc đấy, anh nên làm gì thì làm cái đấy đi, đừng có dính lấy em.”