Mục Đình Sâm nhìn bóng hình của cô biến mất ở phía cửa, lông mày không khỏi nhíu lại. Lúc trước Ôn Ngôn như thế nào, trong lòng anh rất rõ, hôm nay rõ ràng là không bình thường. Nếu An Tuyết Ly chỉ là dì nhỏ của anh, vậy mọi chuyện đều đơn giản rồi, nhưng hết lần này.
đến lần khác đều không phải…. Chính bởi vì biết Ôn Ngôn không phải loại người thích náo loạn hay nhỏ nhen, anh mới không dám đối xử tùy ý với cô, cân nhắc lợi hại, vẫn là Ôn Ngôn chiếm thượng phong trong lòng anh, anh gọi điện thoại cho An Tuyết Ly: “Hôm nay trong nhà có việc, cháu không đến được, cháu sẽ cho người qua đó sửa máy nóng lạnh cho dì, dì chỉ cần ở trong nhà mở cửa là được.”
Đầu bên kia điện thoại, An Tuyết Ly rõ ràng tức giận đến không chịu được, nhưng vẫn giả được bộ dáng khéo léo hiểu lòng người: ‘Được, không sao, cháu tùy tiện tìm một người đến là được rồi. Đúng rồi, ngày mai là thứ bảy, chắc là cháu không có việc gì chứ? Dì nhớ Tiểu Đoàn Tử rồi, có thể đưa nó đến đây ăn bữa cơm không?”
Mục Đình Sâm do dự hai giây, đồng ý, An Tuyết Ly muốn thăm Tiểu Đoàn Tử cũng không phải chuyện ghê gớm gì, liên quan tới chuyện người thân này, ở người Hạ Lam diễn được vô cùng tinh tế, cũng không phải anh chưa từng gặp.
Rõ ràng không không muốn dây dưa gì với An Tuyết Ly nữa, nhưng lần nào anh cũng mềm lòng…
Trên đường về nhà, Ôn Ngôn một mực trằm mặc, Mục Đình Sâm muốn tìm chủ đề nói chuyện phiếm với cô, cô lại phản ứng rất hững hờ, không phải “ừ” thì là “ờ”.
Khi về đến nhà, Ôn Ngôn nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử mới tươi cười: “Bảo bối, mẹ về rồi nè…”
Tiểu Đoàn Tử vui mừng nhào vào lòng cô: “Mẹ ơi, con muốn ra ngoài chơi.”
Ôn Ngôn ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, cọ cọ vào khuôn mặt của cậu nhóc: “Được, ngày mai mẹ rảnh, mang con ra ngoài chơi với đồng bọn nhỏ, có được không? Em trai nhà dì Dao Dao chắc chắn cũng rắt thích chơi với con đó.”
Mục Đình Sâm không đúng lúc xen vào: “Hôm kia em hãy mang Tiểu Đoàn Tử đi chơi, ngày mai anh mang nó đến một nơi.”
Nụ cười trên mặt Ôn Ngôn lập tức nhạt đi mấy phần: “Đi nơi nào? Thăm dì nhỏ của anh? Xin lỗi, em đã quyết định rồi, ngày mai sẽ mang Tiểu Đoàn Tử đi chơi, không có thời gian qua đó. Đã lâu lắm rồi anh không di dạo phó với em, cũng không dễ gì mới có chung một cuối tuần được nghỉ ngơi, anh đừng có dự định khác nhanh như vậy chứ?”
Mục Đình Sâm cho là cô còn đang cáu kỉnh, không trả lời trực tiếp: “ Để sau rồi nói, anh đi tắm đã.”
Ôn Ngôn ôm Tiểu Đoàn Tử đi tới phòng khách: “Đoàn Tử, con muốn đi gặp em trai với mẹ hay là cùng bố đi gặp bà dị?”
Tiểu Đoàn Tử ngẳng khuôn mặt nhỏ lên nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Đi tìm em trai cùng chơi, con muốn cầm đồ chơi mới đi cùng chơi với em trai.”
Ôn Ngôn hài lòng sờ lên đầu cậu nhóc: “Được, mẹ nghe con, ngày mai gọi bố cùng đi với mẹ con mình được không?”
Tiểu Đoàn Tử gật gật đầu, trở mình trượt một cái từ trong lòng Ôn Ngôn đến mặt đắt, chạy đi lấy đồ chơi.
Thoáng nhìn thấy Lâm quản gia, Ôn Ngôn gọi lại: “Chú Lâm, bây giờ chú có thời gian không? Cháu muốn nói chuyện với chú.”
Lâm quản gia tiến lên phía trước: “Phu nhân, cô muốn nói cái gì?”
Ôn Ngôn ra hiệu cho Lâm quản gia ngồi xuống, Lâm quản gia dừng một giây, mới ngồi bên cạnh cô. Cô vô thức hướng mắt nhìn về phía đầu bậc thang, sợ Mục Đình Sâm đột nhiên xuống: “Chú Lâm, hôm nay dì nhỏ gọi cháu qua đó nói chuyện một hồi, bà ấy nói cho cháu biết, chuyện tai nạn máy bay, bà ấy không chỉ biết, mà còn là bà ấy giật dây bày ra. Chú cũng biết, trước đây bà ấy ở Mục gia cũng không có quan hệ tốt với cháu, hiện tại lại biết loại chuyện này, cháu không cho Mục Đình Sâm quản bà ấy nữa, cũng không cho bà ấy gặp Tiểu Đoàn Tử, có phải rất quá đáng không?”
Lâm quản gia tính tình trầm ổn, từ trước đến nay không có thói quen nhiều lời, cân nhắc một hồi, ông ấy mới nói: “Đối với phu nhân mà nói, không quá đáng. Bà ấy chỉ là một họ hàng Mục gia, cô mới là vợ của thiếu gia, hai người mới là người một nhà, bắt luận là cô làm cái gì, cũng không tính là quá mức. Cô đối với An phu nhân như thế nào, trong lòng chúng tôi đều rõ, cách sống của cô, tôi cũng rất rõ.
Chỉ là tính tình của thiếu gia cô cũng biết đấy, đừng ép cậu ấy quá gấp, dù sao đó cũng là dì nhỏ của cậu ấy.”
€ó lời nói này của Lâm quản gia, trong lòng Ôn Ngôn cũng có sức lực rồi: “Vâng, cảm ơn chú, chú Lâm, cháu sẽ tự.
xem xét xử lý. Dù sao cháu cũng đã buông lời, nếu lại để Mục Đình Sâm bước vào chỗ của dì nhỏ một bước, cháu liền nhận thua. Không phải cháu muốn náo loại đến thế này, mà dì nhỏ của anh ấy ép cháu.”
Lâm quản gia hơi gật đầu: “Không có chuyện khác thì tôi đi làm việc trước.”
Lúc ăn tối, điện thoại Mục Đình Sâm liên tục vang lên, là âm thanh của tin nhắn gửi tới. Từ đầu anh đã không muốn xem, lúc sau điện thoại vang lên nhiều quá, mới mở ra nhìn thoáng qua. Là tin nhắn An Tuyết Ly gửi tới, hỏi anh muốn ăn món gì, bà chuẩn bị nguyên liệu cẩn thận, bà muốn đích thân xuống bếp. Bà còn hỏi Tiểu Đoàn Tử thích món gì, hỏi xem nó có dị ứng cái gì không. Tổng cộng mười mấy tin nhắn, nội dung trong đó không khác nhau là mắy làm anh cảm thấy chán nản.
Anh nhanh chóng trả lời một câu, để An Tuyết Ly không vội nói nữa, chân bà không tiện, sao có thể để bà xuống bếp nấu cơm?
Không chờ anh đặt điện thoại xuống, Ôn Ngôn vừa lau miệng cho Tiểu Đoàn Tử vừa nói: “Chúng mình không được học theo bó, ở trên bàn ăn không được làm chuyện khác, đó là thói quen xấu nha.”
Mục Đình Sâm tất điện thoại đặt ở một bên: “Ngô Ngôn, hay là ngày mai anh mang Tiểu Đoàn Tử đi một chuyến?”
Ôn Ngôn không dùng ngữ khí nặng nề, cứng ngắc, nhưng là cứng rắt biểu đạt thái độ rất rõ ràng: “Không phải em nói rồi sao? Ngày mai em đã dự định mang Tiểu Đoàn Tử đến chỗ khác, là bên chỗ Dao Dao, Kính Thiếu Khanh cũng ở đó, anh em tốt các anh, không phải vừa hay ăn chung bữa cơm hay làm gì đó sao? Đừng vì dì nhỏ của anh mà thay đổi kế hoạch cuối tuần của em được không?”
Mục Đình Sâm hạ thấp yêu cầu: “Vậy đầu tiên sang chỗ dì nhỏ một chút rồi lại sang chỗ Thiếu Khanh?”
Ôn Ngôn nhìn về phía anh, con ngươi như đầm sâu nước đọng, cảm xúc giấu bên trong không nhìn thấy rõ: “Nếu anh không thể yên tâm về dì nhỏ, vậy đưa bà ấy về là được rồi, làm gì phải sắp xếp cho bà ấy ở ngoài rồi mỗi ngày chạy tới chạy lui? Anh không ngại phiền phức thì không sao, đừng để em và Tiểu Đoàn Tử cũng phiền phức theo.”
Thái độ của cô thay đổi quá nhanh, trước đó còn rất bao.
dung với An Tuyết Ly, hôm nay đột nhiên trở nên một bước cũng không cho, lúc này, cuối cùng Mục Đình Sâm cũng nhận ra có gì đó không đúng: “Rốt cuộc là em làm sao thế? Từ lúc chiều em đã bắt đầu kỳ lạ, rốt cuộc là tức giận cáo gì? Trách anh mua nhà sắp xếp cho dì nhỏ không thương lượng với em? Lúc ấy em biết cũng không tức giận cái gì, hiện tại lại cáu kỉnh, cung phản xạ cũng quá dài đi? Anh không thích đoán, có chỗ nào không vừa ý thì nói thẳng ra đi.”
Ôn Ngôn thả đũa trong tay xuống, cười nhạt một tiếng: “Tiền là của anh, dùng như thế nào em không xen vào.
Nhưng người đàn ông của em, dùng như thế nào, ít nhiều em cũng có thể quản một chút chứ? Em cũng chỉ là đơn thuần không thích sau khi dì nhỏ xuất hiện anh liền xem nhẹ em và Tiểu Đoàn Từ, chỉ thế thôi. Nếu bà ấy là một trưởng bối hiền lương xứng đáng tôn trọng, em sẽ thực sự không chút cách ứng, hết lần này tới lần khác đều không phải, anh muốn em phải làm thế nào mới tốt cho cả hai bên? Em chịu đủ những lần bà ấy phẫn nộ với em, một lần là em tha thứ một lần, em chịu đủ bà ấy chiếm hết thời gian rảnh rỗi của anh, làm em đến gặp cũng không gặp được anh. Anh thích loại cừu trắng ngoan ngoãn bảo gì nghe vậy sao? Từ trước đến nay em đều không phải thế.”