Không thể là An Tuyết Ly, ít nhất thì ngoài mặt biểu hiện như thế. Thế nhưng từ sau khi sự việc xảy ra, đều lộ ra việc anh rất bị động, chí ít là bây giờ nhìn thấy An Tuyết Ly mới làm phẫu thuật xong lại ở một mình anh thật sự không yên tâm, đó là loại cảm giác mà không thể khống chế được.
*Ừ, anh biết rồi, sau này sẽ không để em cảm thấy không thoải mái nữa. Chuyện dì nhỏ bên kia, anh sẽ cố gắng để người khác đi, đợi đến khi chân bà ấy hoàn toàn hồi phục, anh sẽ không quan tâm bà ấy nữa…”
Mục Đình Sâm giống như là đang nói với Ôn Ngôn, cũng giống như là đang tự khuyên bảo bản thân, mỗi lần vừa nhìn thấy An Tuyết Ly, anh đều sẽ nghĩ đến thân thế của mình, như nghẹn ở cổ họng.
Trong đêm, anh nằm ở trên giường trằn trọc, làm thế nào.
cũng không mở miệng nói với An Tuyết Ly ngày mai không thể tới được. Nghĩ đến buổi tối An Tuyết Ly còn hào hứng sắp xếp món ăn ngày mai, anh liền một chữ cũng không thể nói ra được.
Buổi sáng hôm sau, Mục Đình Sâm mang theo Ôn Ngôn và Tiểu Đoàn Tử cùng đến biệt thự Kính gia, Hạ Lam biết bọn họ tới, có ý chuẩn bị một bàn đồ ăn lớn.
Tiểu Đoàn Tử vừa vào cửa liền cùng vơi với Tiểu Phàm Phàm, hai cậu nhóc tỏ ra rất hứng thú với chú chó Đậu Đậu của Hạ Lam, hai nhóc lại đang ở cái tuổi nghịch ngợm đến chó cũng chê, Ôn Ngôn sợ Đậu Đậu nhỏ như thế không chịu được giày vò của bọn nhỏ, đã sớm nói với Tiểu Đoàn Tử: “Con có thể chơi cùng cún con, không thể cầm nó lên, sẽ đem nó làm đau, cũng không thể đánh nó, cún con đáng yêu như thế, đúng không?”
Tiểu Đoàn Tử đồng ý rất sảng khoái, cùng Tiểu Phàm Phàm ngồi xổm ở trước mặt Đậu Đậu nhìn chằm chằm nó, tay nhỏ không an phận vươn ra thăm dò rồi lại giấu về, nhìn bộ dáng giống như rất muốn động thủ.
Hạ Lam cho Đậu Đậu ăn mặc như một cô gái vậy, còn mặc bộ đồ nhỏ có ren, thật sự là nhìn rất động lòng người, không trách Tiểu Đoàn Tử không kiềm chế được, Ôn Ngôn nhìn cũng muốn động vào một chút.
Mục Đình Sâm ở phòng khách vừa nói chuyện với Kính Thiếu Khanh vừa thi thoảng nhìn vào điện thoại, nhưng chỉ là nhìn xem, cũng không gọi điện thoại hay gửi tin nhắn gì.
Ôn Ngôn chú ý tới cử động của anh, biết trong lòng anh đang suy nghĩ, lại giả như không nhìn thấy. Nếu thật sự để anh chạy đến chỗ An Tuyết Ly, cô liền không qua được cái vết lõm này.
Buổi trưa sau khi ăn xong cơm, Trần Mộng Dao muốn đi dạo phố mua chút đồ cho bé con trong bụng, vừa hay Ôn Ngôn cũng muốn mua chút đồ trang điểm gì đó, hai người ăn nhịp với nhau, để hai cậu nhóc ở lại biệt thự Kính gia để Hạ Lam tạm thời trông giữ.
Đến cửa hàng, Trần Mộng Dao và Ôn Ngôn đi phía trước, hai người đàn ông theo ở phía sau, chủ đề trò chuyện không giống, không tụ lại nói chuyện là điều tắt yếu, chỉ có lúc trả tiền, Kính Thiếu Khanh và Mục Đình Sâm mới có tác dụng.
Đến lúc ra ngoài rồi, Mục Đình Sâm vẫn thỉnh thoảng nhìn điện thoại một chút, đến người lơ là như Trần Mộng Dao.
cũng chú ý đến: “Vị kia nhà cậu nhìn chằm chằm điện thoại làm gì vậy? Anh ấy có chuyện gì sao? Mình thấy anh ấy nhìn chằm chằm điện thoại từ lúc đến biệt thự Kính gia vậy, giống như là đang chờ điện thoại của ai vậy. Mỗi lần cậu nhìn anh ấy, anh ấy liền cất lại điện thoại trong túi.
Sao mình lại cảm thấy anh ấy đang chột dạ nhỏ? Không phải chứ mình nói này, cậu nên đề phòng một chút.”
Ôn Ngôn nhíu mày nói: “Phòng cái gì? Dì nhỏ của anh ấy?
Trong lòng mình có tính toán.”
Một bên khác, đã đến hai giờ chiều, An Tuyết Ly một mình ngồi trước bàn ăn giống như bức tượng vậy. Đồ ăn phong phú trên mặt bàn đều đã nguội lạnh rồi, ban đầu thật tự là bà không có diễn khoa trương lên, bà nghĩ là Mục Đình Sâm thật sự sẽ mang Tiểu Đoàn Tử tới, không ngờ rằng, vẫn là Ôn Ngôn thắng.
Nếu Ôn Ngôn có bản lĩnh không cho Mục Đình Sâm lại tới đây, vậy khẳng định cũng có chút bản lĩnh giữ Mục Đình Sâm lại, vừa nghĩ tới về sau muốn gặp Mục Đình Sâm và Tiểu Đoàn Tử cũng khó khăn, trong lòng bà lại càng thêm mấy phần hận Ôn Ngôn. Bà đã không ở Mục trạch rồi, một mình đơn độc ở bên ngoài, không ngờ Ôn Ngôn còn có thể làm đến mức độ như thế. Hôm qua bà gặp Ôn Ngôn, chỉ là đơn thuần muốn chọc giận, nếu Ôn Ngôn thật sự làm gì bà, vậy Mục Đình Sâm tuyệt đối sẽ không giữ Ôn Ngôn bên cạnh nữa, nhưng coi như Ôn Ngôn không làm gì bà, mấy lời nói kia của bà cũng đủ để Ôn Ngôn có khúc mắc với Mục Đình Sâm, mọi thứ có thể từ từ đến, nhưng duy nhất chuyện không thể gặp Mục Đình Sâm này, bà không thể thua.
Rất nhanh, Mục Đình Sâm nhận được điện thoại của An Tuyết Ly, lúc nhìn thấy điện thoại, phản ứng đầu tiên của anh là ra ngoài.
Ôn Ngôn biết là ai gọi tới, cô không theo sao, nhưng ánh mắt vẫn luôn đặt trên người anh, cô muốn nhìn xem An Tuyết Ly sẽ làm thế nào.
Sau khi nhận điện thoại, thần sắc Mục Đình Sâm vội vàng, Kính Thiếu Khanh cách anh tương đối gần, anh bước nhanh đến cạnh Kính Thiếu Khanh nói gì đó, rồi trực tiếp rời đi!
Ôn Ngôn cũng không kịp mở miệng gọi anh lại, người đã biến mắt ở thang máy rồi.
Kính Thiếu Khanh vẻ mặt khó hiểu: “Cậy ấy phải đi thì nói với tôi làm gì? Còn bảo tôi nói với Ôn Ngôn một tiếng… Ôn Ngôn, không phải là đang ở đây sao, sao cậu ấy không tự nói?”
Sắc mặt Ôn Ngôn có hơi tái nhợt, cô có thể tưởng tượng được biểu cảm đắc ý của An Tuyết Ly, giống như là đang nói với cô: “Cô thua rồi.”
Kính Thiếu Khanh thấy sắc mặt cô có chút không đúng, giọng nói nhỏ đi mấy phần: “Hai người sao thế… Cậu ấy đi đây vậy?”
Tay chân Ôn Ngôn đều hơi phát lạnh, loại lạnh đó, là từ đáy lòng hiện ra, giờ này khắc này, cô thất vọng cực điểm với Mục Đình Sâm: “Tôi với anh ấy, không thế nào cả…
Sau này cũng sẽ không thế nào cả! Không sao, Dao Dao, chúng mình tiếp tục đi dạo đi.”
Trần Mộng Dao và Kính Thiếu Khanh hai mặt nhìn nhau, bọn họ nhìn ra sự tình không đơn giản, thế nhưng bộ dáng Ôn Ngôn bây giờ có chút đáng sợ, bọn họ cũng không dám hỏi.
Sau khi đi ra khỏi cửa hành, Mục Đình Sâm liền lái xe đến chỗ An Tuyết Ly.
Lúc An Tuyết Ly gọi điện thoại cho anh nghe giọng nói có vẻ là rất yếu rồi, nói lúc dọn đồ ăn bị ngã sắp xuống, không chỉ động tới chân mà còn ngã cả đầu nữa.
Vừa nghĩ tới An Tuyết Ly bây giờ đang một mình tứ cố vô thân, anh chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó chính là mau chóng tới. Anh biết Ôn Ngôn sẽ không cho phép, cho nên mới không dám tự nói với cô.
Đến nhà An Tuyết Ly, Mục Đình Sâm cầm chìa dự phòng ra mở cửa, còn may có mang theo chìa dự phòng, nếu không bây giờ đến cửa cũng không vào được.
Xông vào phòng ăn, anh bất ngờ nhìn thấy An Tuyết Ly đã ngã xuống đất hôn mê, dưới người còn có vết máu không biết là vết thương ở đâu.
Trong đầu anh trống rỗng, nhìn cả bàn đồ ăn còn chưa được động, áy náy trong lòng anh dâng lên như dời non lắp biển.
Sau khi đưa người tới bệnh viện, anh định gọi điện thoại cho Ôn Ngôn nói rõ tình huống, nhưng nghĩ Ôn Ngôn có thể sẽ có phản ứng, vẫn là từ bỏ, loại thời điểm này, anh không muốn phát sinh tranh chấp với cô.
Qua một hồi lâu, bác sĩ phòng cấp cứu đi ra: “Không sao, chỉ là rách da một chút thôi, vét thương trên đùi trước đó cũng không bị vỡ ra, đơn giản xử lý một chút là được rồi.”
Mục Đình Sâm ngơ ngác một chút, không quá tin tưởng phán đoán của bác sĩ: “Thế nhưng người còn ngất đi, còn chảy nhiều máu như vậy, ông xác định là không sao chứ?”