Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 970: Anh Làm Em Cảm Thấy… Em Giống Như Một Kẻ Ngốc Vậy



Bác sĩ nói rất chắc chắn: “Tôi xác định, có đôi khi chảy máu nhiều cũng không có nghĩa là vết thương nghiêm trọng. Có thể là khi bà ấy bị ngã xuống động đến vét thương ở đùi, bởi vì đau nên hôn mê, dù sao vết thương trên đùi cũng liên quan đến xương cốt, đau đến không chịu đựng được cũng bình thường. Đợi chút nữa truyền xong là có thể đi rồi, bà ấy cũng tỉnh rồi.”

Mục Đình Sâm nhẹ gật đầu, bước vào phòng cấp cứu, An Tuyết Ly nằm trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch, bờ môi vốn dĩ đỏ thắm cũng không còn chút huyết sắc, chai dịch truyền đang từng chút từng chút, chảy vào cơ thể bà, chất lỏng lạnh lẽo chảy vào làm cánh tay khó chịu, Mục Đình Sâm đưa tay bưng kín cánh tay nhỏ đang truyền dịch của bà, quả nhiên là lạnh đến thấu xương: “Không phải cháu đã gửi tin nhắn cho dì, nói là không đến được rồi sao?”

Khóe môi An Tuyết Ly nâng lên hiện lên một nụ cười tái nhợt: “Sáng sớm dì đã vội vã làm đồ ăn, không có thời gian nhìn điện thoại, đến lúc dì thấy tin nhắn, đồ ăn đều làm xong rồi. Cháu cũng gần trưa mới nói cho dì biết, dì còn đợi cháu đổi ý, sợ cháu với Tiểu Đoàn Tử tới không có cơm ăn… Sau khi đồ ăn đã lạnh hết rồi, dì mới biết là cháu sẽ không tới, dì muốn dọn cái bàn ăn kia, không ngờ dì vô dụng như vậy, còn ngã một cái. Lúc dì gọi điện cho.

cháu cháu đang ở trung tâm thương mại đúng không? Đi dạo phó cùng Ôn Ngôn sao? Cháu qua đây thế này, nó sẽ không tức giận chứ?”

Mục Đình Sâm không nói chuyện, chỉ lắc đầu.

Đợi đến khi truyền xong, Mục Đình Sâm đưa An Tuyết Ly về, lúc này sắc trời đã tối, An Tuyết Ly thế này không thể không có ai bên cạnh, anh đợi bà ăn cơm rồi đi ngủ mới rời đi, lúc trở lại Mục trạch đã là 12 giò hơn rồi.

Cả căn nhà im ắng, anh tưởng là Ôn Ngôn đã ngủ rồi, lúc trở về phòng động tác rất nhẹ, vừa đóng cửa phòng ngủ lại, giọng nói của Ôn Ngôn lại vang lên từ đằng sau: “Bà ta sao rỒi?”

Toàn thân anh cứng đờ, không hiểu sao có chút hoảng hốt, đưa tay mở đèn lên: “Sao em còn chưa ngủ.”

Sắc mặt Ôn Ngôn không đổi nhìn anh: “Em hỏi anh, bà ta sao rồi?”

Anh nhàn nhạt hít vào một hơi: “Ngã sắp xuống, không có việc lớn gì, chỉ là rách da, chảy chút máu.”

Bỗng nhiên, khóe môi Ôn Ngôn nâng lên hiện một vòng cười lạnh: “Không có việc lớn gì, rách chút da, chảy chút máu… cứ như vậy, cũng có thể làm anh hao hụt đến mười hai giờ mới về nhà, kỹ thuật diễn thật tuyệt.”

Mục Đình Sâm nhíu mày: “Em đang nói gì vậy? Em cảm thấy bà ấy diễn? Anh tận mắt nhìn thấy, có thể là giả sao?

Anh biết trong lòng em có ý kiến với bà ấy, bà ấy cũng từng làm những chuyện không tốt, việc nào ra việc đó, lần này bà ấy sai ở đâu? Anh rất mệt rồi, em đừng ồn ào nữa được không? Nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Anh không chú ý tới, cơ thể Ôn Ngôn đang khẽ run lên, lửa giận trong lòng cô đang nhanh chóng lan ra: “Sai chỗ nào? Vậy em sẽ nói cho anh biết lần này bà ta sai ở đâu, bà ta sai chính là ở bà ta thắng, em nhận thua! Lúc trước làm thủ tục kết hôn em không biết anh đã dùng biện pháp gì, em không tới, lần ly hôn này, em nhất định sẽ tới. Mặc kệ anh bận bịu thế nào, mặc kệ ngày mai bà ta lại nghĩ ra cái gì, anh đều phải dành nửa ngày xử lý thủ tục cho xem, xử lý chút thủ tục mà thôi, không chiếm bao nhiêu thời gian của anh.”

Mục Đình Sâm biến sắc: “Em điên rồi? Chuyện ly hôn có thể tùy tiện lấy ra nói sao?”

Ôn Ngôn cười lạnh, lại đỏ cả vành mắt: “Em không phải là thuận miệng nói ra, em chịu đủ rồi! Không chỉ người khác cảm thấy em là kẻ ngốc, chính em cũng cảm thấy em là kẻ ngốc! Mục gia các anh khinh người quá đáng, chính chuyện của các người cuốn theo bố em vào, hại ông ấy mắt mạng, hại em biết thành cô nhi, em còn không biết sống chết mà yêu anh, kết hôn sinh con với anh! Bây giờ nghĩ lại thấy thật đáng cười! Em ngây thơ cho là chúng ta có thể sống đến bạc đầu, thế nhưng chính anh đang nói cho em, là em đang vọng tượng, em giống như một kẻ ngốc vậy! “

“Không phải anh không biết là An Tuyết Ly giật dây để mẹ anh tạo vụ tai nạn máy bay, cũng là bà ta bày ra, bà ta cũng là đồng lõa hại chết bó em, thế nhưng là anh lại giấu diếm em, cái gì cũng không nói, còn vì những chuyện không quá quan trọng mà bắt em nhượng bội”

“Mặc kệ An Tuyết Ly có quá mức với em như thế nào, anh vẫn bỏ lại em như cũ để đi tìm bà ta, anh xem em là cái gì? Những năm anh nuôi em em sớm đã trả nợ rồi, vốn dĩ là Mục gia các anh nợ em.”

Con ngươi Mục Đình Sâm bỗng nhiên phóng đại, cứng ngắc nâng tay lên, muốn ôm cô, lại không có dũng khí: “Ai nói cho em…”

Ôn Ngôn giống như phát điên cầm gối ở trên giường ném về phía anh: “Là An Tuyết Ly chính miệng nói cho em biết, anh còn muốn giấu diễm cho bà ta sao? Còn muốn giải vây giúp bà ta sao? Mục gia các anh đúng là không có một ai tốt! Tại sao lúc trước lại thu dưỡng em? Bởi vì áy náy sao? Anh muốn lòng anh dễ chịu, em lại phải dùng cả một đời của em, Mục Đình Sâm, anh nợ em lấy gì trả? Anh biết vì sao bà ta nói cho em những thứ này không? Bởi vì chỉ cần em là vợ anh một ngày thì ngày đó bà ta liền không yên lòng, em thành toàn cho bà ta! Anh tha cho em đi có được không?”

Mục Đình Sâm không né tránh, tùy cô tức giận, anh đã sớm biết, một khi cô biết được những chuyện này, sẽ không có kết thúc dễ dàng như vậy. Sự điên cuồng của cô hôm nay anh đã sớm có chuẩn bị tâm lý, loại thời điểm này, bắt luận anh nói cái gì, đều lộ ra vẻ bắt lực yếu ớt.

“Anh tha cho em đi có được không?”

Câu nói này, thật lâu trước đó cô cũng từng nói với anh, khi đó, cô liều mạng muốn thoát khỏi anh… Không ngờ hôm nay, lại phải nghe cô nói thêm một lần.

Sau khi trút hết, Ôn Ngôn tê liệt ngồi ở trên giường im ắng rơi lệ, cô nghĩ thế nào cũng không rõ, vì cái gì từ đầu đến cuối Mục Đình Sâm tâm đều không hướng về phía cô. Cô sợ anh khó xử, hết lòng quan tâm giúp đỡ An Tuyết Ly, bất luận là An Tuyết Ly có chán ghét cô thế nào, nhằm vào.

cô thế nào, cô đều có thể bỏ qua hiềm khích. Thế nhưng kết quả, cô đổi lầy được cái gì? Là sự lừa dối của anh.

Sau khi yên tĩnh một chút, Mục Đình Sâm tiến lên phía trước muốn dụng vào cô, giọng nói của cô lại lạnh lẽo: “Đừng đụng vào eml”

Bước chân anh dừng lại, gian nan nói: “Xin lỗi… anh không nên giấu em, thế nhưng nếu nói cho em thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Sẽ chỉ có cục diện như hôm nay.

Không phải anh cố ý giấu em, chỉ là anh không biết nên nói cho em làm sao, cũng sợ sau khi em biết sẽ khó chịu…

anh đã sớm dự định xong rồi, đợi chân của dì nhỏ tốt em, anh sẽ không dây dưa gì với bà ấy nữa, đừng như vậy, được không…” Ngữ khí của anh gần như đang cầu khẩn.

Ôn Ngôn đưa tay lau nước mắt đi, ngẳng đầu nhìn anh: “Anh biết em đang nghĩ gì không? Anh biết em cảm nhận được cái gì không? Khi An Tuyết Ly nói chuyện kia cho em biết, em liền nói với bà ta, nếu lại để cho anh bước một bước đến chỗ bà ta, em liền nhận thua. Từ đầu tới bà ta đều muốn em rời khỏi anh, hiện tại em thành toàn cho bà ta, sau này anh cùng bà ta sống tốt đi, bà ta dù sao cũng là dì nhỏ của anh, thân thiết hơn một người cô nhi bên ngoài như em, là em ban đầu khinh thường huyết thống, cuối cùng vẫn là làm mình thua bại thảm hại, xem ra, cũng chỉ có em với Trần Hàm không để ý huyết thống như vậy, anh và An Tuyết Ly nhiều năm không gặp như vậy, còn có thể thân thiết như mẹ con ruột, là em không biết tự lượng sức mình. Anh làm em cảm thấy… em giống như một kẻ ngốc vậy.”