Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 975: Anh Dựa Vào Cái Gì Mà Quản Em



Mặc dù vẻ mặt của Ôn Ngôn trông có vẻ rất bình thản nhưng mà Đường Xán vẫn không thể bị sự thản nhiên của cô ảnh hưởng phần nào, vẫn tỏ ra vô cùng sửng sốt, nét mặt đầy vẻ không thể nào tin được, chỉ là nhìn ngó xung quanh một cách vô thức như là ăn trộm vậy, hạ thấp giọng nói: “Không phải chứ? Hai người ly hôn thật đấy à?”

Ôn Ngôn đưa tay vén lọng tóc dài ra sau tai: “Đúng thế, chuyện như này có cần thiết phải làm giả không chứ?

Trăng còn có lúc sáng lúc tỏ, lúc tròn lúc khuyết, người có bi hoan, ly hợp, lẽ nào không phải là chuyện rất bình thường sao? Nghĩ thoáng ra thì chuyện gì cũng sẽ tốt thôi.”

Đường Xán nhất thời tâm trạng trở nên rất phức tạp: “Không phải là bởi vì chuyện cô để tôi nhận trước tiền lương đấy chứ? Mục tổng không đồng ý, cô lại tự mình quyết định?”

Ôn Ngôn trợn mắt nhìn anh: “Nghĩ cái gì đấy hả? Anh áy mà không đồng ý, tôi cũng không thể nào đưa tiền cho anh được, anh có ngốc không thế? Chuyện này không liên quan đến anh, là chuyện giữa tôi và anh ấy thôi… Được rồi, anh đi bận việc của anh đi, ly hôn hôn thì tôi cũng phải ăn cơm, phải làm tốt công việc để kiếm tiền nuôi con trai tôi.

Đường Xán không chắc chắn, hỏi lại: “Ly hôn rồi cô vẫn còn làm ở Mục thị?”

Ôn Ngôn trả lời một cách rất hiển nhiên: “Không ở Mục thị thì tôi có thể đi đâu được? Có nơi nào có đãi ngộ tốt hơn ở: Mục thị không? Thỏa thuận ly hôn đã viết rất rõ ràng, cả đời này e là tôi chỉ có thể làm việc cho Mục thị mà thôi, quyền nuôi dưỡng Tiểu Đoàn Tử tuy rằng nằm trong tay tôi, nhưng mà Mục Đình Sâm không cho phép tôi đưa con trai anh ấy đi, chỉ có thể như thế này thôi.”

Đường Xán thở dài một tiếng: “Cô còn ở đây thì còn tốt, chỉ cần người còn ở đây thì chuyện gì cũng dễ nói, nếu như mà sau khi ly hôn mà cô lập tức rời đi vậy thì… Căn bản là không có cơ hội để xoay chuyển nữa rồi. Dẫu sao thì chúng ta cũng quen biết nhau, tôi có thể hỏi vì sao mà hai người lại ly hôn không? Tôi rất là tò mò, Mục tổng yêu cô như thế, tại sao lại ly hôn với cô chứ?”

Ôn Ngôn đột ngột rất nghiêm túc nhìn Đường Xán nói: “Đúng thế, anh ấy yêu tôi, cho đến khi ly hôn thì hai chúng tôi vẫn còn yêu thương nhau. Nhưng mà có những chuyện thì… khiến cho tôi rất bắt lực, thậm chí là còn có thể dùng kinh tởm để miêu tả nữa, tôi không cách này thay đổi được cục diện hiện nay, không thể nào không tạm thời rời xa anh ấy được. Đường Xán, khuyên anh một điều, nếu như mà mẹ của anh thật sự không thích Từ Dương Dương, vậy thì cả đời này cũng đừng để bọn họ gặp nhau, bằng không thì giữa bọn họ sẽ có một người lựa chọn rời xa anh đấy, hơn nữa người rời xa anh sẽ là Từ Dương Dương, bởi vì mẹ của anh sẽ không bao giờ thua cả.”

Đường Xán đoán ra được chuyện gì đó, không còn hỏi tiếp nữa: “Tôi biết rồi, chuyện này tôi sẽ không nói ra ngoài đâu, làm việc trước đi đã, tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, tôi cũng không gọi Mục tổng nữa, vẫn là đi ăn cơm với cô thoải mái hơn.”

Lúc hết giờ làm, Ôn Ngôn gọi điện thoại cho má Lưu, nói là không về ăn cơm, để má Lưu giúp cô chăm sóc Tiểu Đoàn Tử.

Đến nhà hàng, lần đầu tiên thấy Ôn Ngôn gọi một chai rượu vang. Từ Dương Dương cũng nhìn ra là có chuyện: “Chị Ôn Ngôn, hôm nay sao chị lại đột nhiên muốn uống rượu thế?”

Đường Xán đưa mắt ra hiệu cho Từ Dương Dương, Từ Dương Dương vẫn không hiểu ý: “Tại sao vậy…”

Ôn Ngôn cười: “Không có gì, chỉ là ly hôn thôi, dẫu sao thì Đường Xán cũng đã biết rồi, có giấu em thì cũng không có ý nghĩa gì, chỉ có hai người biết thôi đấy, đừng có nói ra ngoài.”

Phản ứng của Từ Dương Dương khi biết chuyện này không hề khác gì Đường Xán: “Á! Ly hôn? Chị Ôn Ngôn, chị điên rồi sao?”

Đúng thế, nghe thấy hai chữ ly hôn này thì tất cả mọi người đều cho rằng Ôn Ngôn bị điên rồi, người đàn ông như Mục Đình Sâm, ai lại không bám lấy chứ? Chỉ có cô ấy là dám ly hôn thôi. Ôn Ngôn nhún vai như không có gì: “Không có gì là to tát cả, không nhắc đến chuyện này nữa, nói chuyện gì đó vui vẻ hơn đi. Hai người hiện giờ ở cùng với nhau rồi chứ? Dự định đến khi nào sẽ có con? Hai người cũng không còn nhỏ nữa, nên có con rồi.”

Từ Dương Dương thở dài: “Bọn em dự định đợi thêm một hai năm nữa mới có con, hiện giờ vẫn không thích hợp.

Chị Ôn Ngôn, tâm trạng của chị không tốt muốn uống rượu, đợi lát nữa ăn cơm xong bọn em đưa chị đi nơi khác uống nhé?”

Ôn Ngôn lắc đầu: “Không phải là tâm trạng không tót, hai người nghĩ quá rồi, ăn cơm xong là tôi phải đi về, Tiểu Đoàn Tử còn đợi tôi về thì mới chịu đi ngủ.”

Ăn cơm xong, Đường Xán và Từ Dương Dương đưa Ôn Ngôn về đến Mục gia thì đã là gần mười giờ tối, Ôn Ngôn đưa tay sờ gương mặt vì uống rượu mà đã ửng đỏ, ý thức của cô ấy vẫn rất tỉnh táo, nhưng mà có thể cảm thấy là cô ấy đã uống hơi nhiều, chai rượu vang đó một mình cô ấy.

đã uống hết hai phần ba.

Vừa bước chân vào cổng, lúc đi ngang qua sân thì giọng nói của Mục Đình Sâm trong góc tối đã vang lên: “Em đi đâu vậy chứ?”

Bước chân của cô khựng lại, nhìn nơi phát ra âm thanh thì thấy Mục Đình Sâm ngòi trên ghế mây ở không xa đó nhìn cô, trên người anh mặc bộ đồ dệt kim màu trắng ở nhà, giữa mùa đông mà cũng không biết anh có lạnh không nữa.

Rượu có thể khiến người nhát gan trở thành anh hùng, cô toét miệng cười nói: “Chúng ta đã ly hôn rồi, em đi đâu thì anh quản được sao? Giữa đêm thế này anh không ngủ mà theo dõi gì chứ? Anh về nhà trước em, xem ra Tiểu Đoàn Tử đã bị anh dỗ đi ngủ rồi, vậy thì em đi dọn dẹp đồ đạc đây, tối hôm nay em sẽ dọn sang phòng cho khách. Anh yên tâm, em sẽ nhanh một chút, có gắng để không ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của anh.”

Nói xong, cô sải bước đi vào, Mục Đình Sâm đột ngột lao đến kéo lấy cổ tay của cô, giọng điệu rất không vui: “Em như thế này thì làm sao mà anh yên tâm giao Tiểu Đoàn Tử cho em được? Đợi đến khi bọn em dọn ra ngoài, em cũng sẽ đến nửa đêm mà không chịu về nhà?”

Ôn Ngôn đưa tay ra chỉ vào ngực của anh: “Anh tự mình nhìn lại xem là mấy giờ đi, vừa mới mười giờ, tại sao là nửa đêm được? Tiểu Đoàn Tử bình thường cũng là lúc này mới ngủ, em căn giờ để về đấy, không được sao?

Trước đây anh còn có thể quản được em, bây giờ thì không được rồi, đừng lấy chuyện đấy ra đè em.”

Ngửi thấy mùi rượu trên người cô, mặt của Mục Đình Sâm đã tối sầm lại: “Em uống rượu ư?”

Cô gạt tay anh ra: “Đúng thế, sao nào? Anh không quản được. Phiền chết được! Mẹ em còn không quản nổi em, anh dựa vào cái gì mà quản em chứ?”

Mục Đình Sâm cứng đờ người ra, đúng thé, hiện giờ thì anh dựa vào cái gì mà đòi quản cô chứ? Kể cả cô có cả đêm không về thì anh cũng chỉ có thể lấy Tiểu Đoàn Tử làm cớ để chất vần cô mà thôi.

Quay về đến phòng ngủ, Ôn Ngôn nhanh chóng chuyển đồ đạc đã dọn dẹp sẵn ra của mình mang sang phòng cho khách, cô sớm đã nói với má Lưu, thế nên phòng cho khách đã được dọn sẵn giường. Lúc cô cả người thoải mái nằm giang chân giang tay trên giường thì đột nhiên cảm thấy ở cửa có người, cô ngóc đầu dậy nhìn thì thấy Mục Đình Sâm với vẻ mặt u ám nhìn cô.

Cô không sợ chết khua tay: “Đi ngủ đi, nhìn em làm cái gì chứ? Giúp em đóng cửa lại.”

Sự nhẫn nại của Mục Đình Sâm gần như đã đến giới hạn, tức giận đi đến trước, trong lúc Ôn Ngôn tưởng là anh sẽ nổ tung ra thì giọng điệu của anh lại đột ngột trở nên rất dịu dàng: “Em chẳng phải là… lạ giường sao?”

Ôn Ngôn vùi mặt vào trong chăn, đồng thời cũng là để che giấu đi cảm xúc đau lòng của mình: “Đúng thế, nhưng mà rồi cũng sẽ quen thôi, chẳng phải sao?”

Mục Đình Sâm mim môi lại: “Ít nhất là đêm nay anh không quen… trước khi em chuyển đi thì vẫn là ngủ trong phòng anh đi.”

Phản ứng đầu tiên của Ôn Ngôn là nghe theo anh, bởi vì cô biết là ở phòng cho khách này thì cô sẽ mắt ngủ.

Nhưng mà lý chí lại bảo cô là không được như thế, càng lưu luyến thì đến cuối cùng sẽ càng không nỡ, không bằng vạch rõ ranh giới từ đầu: “Không cần đâu, anh đi ngủ đi.”