Hai mắt Mục Đình Sâm hơi heo đỏ, đột nhiên đi lên trước lật người cô lại thành nằm ngửa lên đối mặt thẳng với anh.
Anh gần như là đè lên người cô, giữ lấy hai tay của cô ở hai bên người: “Em mà không chịu quay về phòng thì anh sẽ ở đây xử lý em đầy.
Ôn Ngôn không dám tin những lời này lại có thể nghe được từ miệng anh nói ra, bỗng chốc trợn tròn hai mắt, có vẻ không biết nên làm gì. Cho đến khi anh luồn tay xuống dưới vạt áo của cô thì cô mới hoàn hồn lại: “Anh điên rồi à? Chúng ta chẳng phải đã nói là sau khi ly hôn thì anh không được động vào em còn gì?”
Anh nhướng đôi lông mày tuần tú lén: “Ai đã đồng ý với em thế? Ở đây là Mục gia, anh muốn làm cái gì thì làm cái đây.
Ôn Ngôn thử giấy giụa thì anh lập tức đè người xuống, rúc đầu vào cổ cô, khiến cô sợ đến mức đầu hàng ngay tức khắc: “Em đi sang, đi sang! Nhưng mà nói trước, anh không được động vào eml”
Mục đích đã đạt được, Mục Đình Sâm liền nhanh chóng rời khỏi người cô: “Đi qua đó đi tắm đi, cả người toàn mùi rượu, trước đây em nói mùi rượu khó ngửi anh còn không tin, bây giờ thì tin rồi, anh chỉ đợi em năm phút thôi, em mà không qua đó… hậu quả em tự chịu.”
Nhìn thấy anh sải chân bước đi rất đắc ý, Ôn Ngôn chỉ muốn lên trước cho anh một cú đấm. Cô ngồi quỳ trên giường ngắn người một lát, vẫn là căn đủ năm phút đi về phòng ngủ của anh, chủ yếu là đột nhiên đổi chỗ nên cô cũng không ngủ được, ngày mai còn phải đi làm nữa, bây giờ ly hôn rồi, cô không còn “chỗ dựa” nữa, công việc mà làm không tốt thì sẽ chẳng có ai cho cô đi cửa sau cả.
Cô tắm xong đi ra khỏi nhà tắm, Mục Đình Sâm đã nằm xuống ngủ rồi, đèn trong phòng cũng đã tắt, trong phòng đen thui.
Cô mò mẫm đi lên giường, có gắng tránh anh xa một chút, khoảng cách giữa hai người có thể nhét đến máy Tiểu Đoàn Tử.
Lúc ban đầu, đầu óc của cô còn có chút rối loạn, nhưng mà nghĩ ngợi một lúc thì đã buồn ngủ, xém chút nữa là đã gặp Chu Công thì có một cánh tay của ai đó vắt lên ngang eo cô, cô chỉ đột nhiên cảm thấy người bị đè xuống, đầu óc lập tức tỉnh táo lại, không đợi cô kịp kháng nghị thì hơi thở của anh ấy đã ập đến, kéo cô vào trong lòng.
Ngày đông giá lạnh, một vòng tay ấm áp, không ai có thể từ chối được chuyện này.
Chỉ là sau đó mười lăm phút thì… Ôn Ngôn ở dưới người anh khàn giọng quát lên: “Anh là đồ lừa đảo…”
Mục Đình Sâm véo khẽ lên eo cô, hỗổn hển nói: “Anh lừa em cái gì nào? Lẽ nào em lại muốn anh đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác? Đừng nói là em không bận tâm, chúng ta không phải là không còn yêu nhau mới ly hôn.
Lần sau mà em còn đi ra ngoài uống rượu về nhà muộn, Tiểu Đoàn Tử em đừng có hòng đưa đi nữa.”
Sáng sớm hôm sau, Ôn Ngôn bị động tĩnh do Mục Đình Sâm dậy khỏi giường làm cho thức giấc, nghĩ lại chuyện của đêm qua, cô lật chăn ra nhìn cơ thể mình, quả nhiên không phải là mơ…
Cô lục giấy ly hôn ra nhìn, cái thứ này có tác dụng gì chứ?
Có quản được thân dưới của ai đó không cơ chứ? Ít nhất là với tình hình trước mắt thì bọn họ có ly hôn hay không cũng chẳng thấy khác biệt gì cả, đây rốt cuộc là chuyện gì chứ?
Cô bực bội dậy mặc quần áo, đi đến nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Mục Đình Sâm vừa đánh răng vừa chào cô: “Dậy rồi à? Động tác nhanh một tý, anh còn có thể tiện đường đưa em đi.”
Ôn Ngôn không khởi trợn ngược mắt lên: “Lúc chưa ly hôn tại sao không thấy anh tích cực như vậy? Bây giờ ly hôn rồi, anh lại tỉnh táo ra rồi à. Đừng có mà phủ nhận, từ khi dì nhỏ của anh… không, là mẹ anh, từ lúc mẹ anh quay về đây thì em hình như đã lâu lắm rồi không đi làm hay đi về được cùng với anh, đặc biệt là sau khi bà ta chuyển ra ngoài, em đến gặp mặt anh còn khó, lại còn phải đợi đến nửa đêm nữa chứ.”
Là An Tuyết Ly.
“Đình Sâm, sáng nay dì đi mua đồ ăn ở gần đây, thế nên mới muốn ghé qua đây thăm Tiểu Đoàn Tử, may là cháu chưa đi, dì còn mang cả đồ ăn sáng cho cháu đấy.” An Tuyết Ly hoàn toàn bỏ qua Ôn Ngôn, đi thẳng đến chỗ Mục Đình Sâm.
Mục Đình Sâm đưa mắt ra hiệu cho má Lưu, má Lưu lập tức ôm lấy Tiểu Đoàn Tử vẫn còn đang ngồi ăn ở trước bàn ăn lên, đưa thằng bé đi lên tằng.
An Tuyết Ly nhìn thấy vậy tỏ ra rất không vui nói: “Má Lưu, bà đang làm gì thế hả? Tôi vừa đến thì liền bé Tiểu Đoàn Tử đi, có ý gì hả?”
Vẻ mặt Ôn Ngôn không chút cảm xúc đi đến trước nói: “Bà có lẽ là không biết, thỏa thuận ly hôn của tôi và Mục Đình Sâm đã viết rất rõ ràng, không cho phép bà đến gần Tiểu Đoàn Tử, nếu như mà anh ấy làm không được điều này thì tôi sẽ đưa Tiểu Đoàn Tử rời khỏi đây, ra nước ngoài sinh sống, tránh xa mấy người ra.”
An Tuyết Ly tức đến nỗi mặt trắng bệch ra, chỉ thiếu chút nữa là giơ thẳng nạng lên đánh người: “Cô dựa vào cái gì mà đưa ra điều kiện này? Tiểu Đoàn Tử là con cháu của Mục gia, Mục gia có thể cho nó tất cả, cô có thể cho thằng bé những điều đó không. Cô dám đảm bảo là Tiểu Đoàn Tử lớn lên cùng với cô thì sau này khi trưởng thành nó sẽ không oán trách cô không? Ai lại không muốn được lớn lên ở nơi như Mục gia này chứ?”
Ôn Ngôn nhếch mép lên cười khẩy: “Kể cả là Tiểu Đoàn Tử có ở cùng với tôi thì sau này Mục gia vẫn sẽ là của thằng bé, có lớn lên ở Mục gia này hay không cũng có khác biệt gì chứ?”
An Tuyết Ly tức giận nói: “Cô tính toán đẹp vậy sao, ly hôn rồi mà còn suy tính tất cả mọi thứ của Mục gia, tưởng là có được đứa bé thì cô có thể không phải lo nghĩ gì sao?
Cô nghĩ nhiều quá rồi đấy, sau này Mục Đình Sâm sẽ tái hôn, sẽ sinh những đứa con khác, đến lúc đó, gia sản của Mục gia thì không còn là của Tiểu Đoàn Tử nữa.”
Ôn Ngôn đưa mắt nhìn sắc mặt u ám của Mục Đình Sâm đứng ở bên cạnh: “Vậy ư? Vậy thì bà phải hỏi Mục Đình Sâm xem bản thân anh ấy có chấp nhận chuyện đó hay không chứ, tôi còn có thể nói cho bà biết, anh ấy đã thắt ống dẫn tinh rồi, y học hiện giờ cũng có thể hồi phục không thành vấn đề… nhưng mà nếu như anh ấy không muốn thì sao? Bà cũng chỉ có thể lên mặt với tôi mà thôi, Mục Đình Sâm từ xưa tới nay không phải là người có thể ngoan ngoãn nghe lời đến thé, tôi đã ly hôn với anh áy rồi, bà còn có thể dùng gì để uy hiếp anh ấy nữa nào? Tiếp tục một khóc, hai nháo, ba là thất cổ tự tử ư? Dẹp mấy trò đó của bà đi, tôi không hứng thú chơi với bà nữa. Tôi còn phải đi làm, không có thời gian nói nhiều với bà.”
Nói xong, cô cố tình nói lớn tiếng lên với tầng trên: “Má Lưu, má trông cẩn thận nhé, đừng để mấy người không đâu đến gần con trai của con.”
An Tuyết Ly còn định nói gì đó thì bị Mục Đình Sâm ngăn lại: “Đủ rồi! Dì không có việc gì thì đến đây làm gì? Đi về đi, tôi còn phải đến công ty nữa, sau này… dì tránh xa Tiểu Đoàn Tử ra.”
Lúc đối mặt với Mục Đình Sâm thì An Tuyết Ly không còn vẻ hung hăng như với Ôn Ngôn nữa: “Đình Sâm… Tại sai cháu lại như vậy chứ? Tiểu Đoàn Tử là cháu của dì, tại sao dì lại không thể đến gần thằng bé chứ? Cháu tại sao lại đồng ý với điều kiện vô lý như vậy, rõ ràng là đã ly hôn rồi mà Ôn Ngôn vẫn bắt thóp cháu như thế chứ, sao cháu lại ngốc như vậy chứ?”
Mục Đình Sâm cau mày lại nói: “Kể cả là trong lòng cô ấy.
tính toán tôi thì tôi cũng vui mừng để cho cô ấy làm thé, chuyện của tôi, dì đừng có mà quản. Chú Lâm, đưa dì ấy ra khỏi đây.”
An Tuyết Ly suýt tý nữa là đứng không vững, bà hoàn toàn không ngờ tới là Ôn Ngôn sau khi ly hôn xong thì vẫn ở trong nhà của họ Mục, lại vẫn có thể dùng thái độ khoe khoang như thế với bà, đến Mục Đình Sâm cũng vẫn che chở cho Ôn Ngôn như thé.