Trong lúc mọi người trong viện đang bận rộn quay phim, một chiếc xe việt dã chậm rãi chạy đến, cuối cùng dừng lại sát vách chiếc lều dựng tạm.
Lúc Cố Hồng bước xuống khỏi xe, trong tay hắn cầm một chiếc hộp quà màu đen với dây buộc vàng.
Nhà sản xuất đã đợi ở đó từ sớm, cười tươi rói như thân thiết với Cố Hồng từ lâu.
"Chủ tịch Cố, cực khổ ngài đích thân đến đây rồi." Gã vừa nói, vừa giơ hai tay nhận hộp quà từ tay Cố Hồng. Ngay khi tay gã chạm vào chiếc hộp, hai cánh tay gã cứng đờ nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. Sau khi Cố Hồng gật đầu, gã cẩn thận mở ra ---
Một chiếc mặt nạ nửa mặt bằng vàng với từng chiếc lông vũ được tỉ mỉ đan vào nhau sáng chói chang dưới ánh mặt trời, vừa nhìn mấy sợi lông vũ là biết đây là bút pháp của nghệ nhân lành nghề.
"Đẹp quá, đây là lông phượng hoàng phải không, thật sống động."
Nhà sản xuất khựng lại, cười nói: "Ôi trời xem mắt mũi tôi này, bây giờ nhìn rõ lại mới thấy là lông ngỗng. Tinh tế quá, chủ tịch Cố tốn kém rồi."
Ba ngày trước khi Cố Hồng nói muốn làm mặt nạ bằng vàng, tổ biên kịch bối rối, bọn họ không thể làm một chiếc mặt nạ tinh xảo như nhà đầu tư yêu cầu trong hai ba ngày ngắn ngủi.
Cuối cùng Cố Hồng tự đảm nhiệm công việc này. Hắn thức trắng hai đêm, mất chút linh lực, cuối cùng cũng hoàn thành đúng hạn.
Bởi vì hôm nay Nguyễn Đường có cảnh, cần dùng đến mặt nạ.
Nhà sản xuất vẫn đang xổ ra những câu cảm ơn có cánh nhất, Cố Hồng nghiêm túc trả lời: "Đóng góp để bộ phim càng hay hơn mà thôi. Đi, xem xem mọi người quay thế nào."
"Đúng vậy, tất cả đều là vì tác phẩm. Mời ngài sang đây, đúng lúc đưa mặt nạ sang, sắp đến cảnh của Tiểu Nguyễn rồi."
Nhanh vậy mà đến cảnh của Tiểu Đường rồi?
Cố Hồng dừng bước, đưa tay cầm hộp mặt nạ từ tay của nhà sản xuất.
Cố Hồng: "Để tôi tự đưa cho em ấy."
Đây là một bộ phim cổ trang hư cấu, kể về tình yêu đau khổ sâu sắc và xen lẫn chút đấu đá gia tộc. Nhân vật của Nguyễn Đường sống lại thì tuyến tình cảm chết mất. Trước khi sống lại, ừm, cậu là hôn phu ủ dột của nữ phụ, đi tìm nữ phụ để thực hiện hôn ước, kết quả hứng trọn một cục gạch vào đầu.
Từ đó, nữ phụ "hắc hóa", muốn cướp nam chính cũng chính là hôn phu của nữ chính, làm Bà trẻ giàu có nhất trong trấn nhỏ.
Do nữ phụ yêu nam chính, nam chính yêu nữ chính, nữ chính lại được nam phụ số hai và nam phụ số ba chở che, cho nên, nhân vật của Nguyễn Đường căm hận tất cả bọn. Cậu đào số vàng được tổ tiên chôn dưới đất lên, làm một chiếc mặt nạ vàng, phong ấn tình yêu của mình.
Tất cả phản diện ban đầu của bộ phim biến thành đàn em của cậu, kịch bản của bọn họ không cần phải sửa. Ai giả vờ giả vịt tiếp tục giả vờ giả vịt, ai đáng chết vẫn chết.
Cậu là BOSS lớn cuối cùng, sau khi mất tất cả đàn em mới xuất hiện, gặp mặt phe chính diện vào cuối phim.
Logic tuy thái quá nhưng lại khá hợp lý.
Nguyễn Đường bày tỏ phương án Ctrl C và Ctrl V cho tổ biên kịch và đạo diễn, bị bác bỏ hoàn toàn.
Đạo diễn nhấn mạnh: "Tiểu Nguyễn à, tuy lời thoại của cậu ở mỗi cuối tập phim đều giống nhau, nhưng khác cảm xúc mà. Cậu nghĩ đi, kế hoạch đầu tiên thất bại, cậu sẽ cảm thấy "ha ha, giỏi đấy", kế hoạch thứ hai thất bại, cậu sẽ có chút tức giận, đến khi tất cả đều thất bại, có phải cậu sẽ tức điên hay không? Tức giận đánh mất lý trí, hành động rối loạn cho nên tập cuối bị các nhân vật chính đánh bại.
"Cậu nghĩ thêm đi."
Nguyễn Đường:...
Nghe hợp lý nhưng hơi vô lý.
Tường viện không cao lắm, Cố Hồng còn chưa vào đã thấy Nguyễn Đường đứng ngoan bên ngoài máy quay chờ đến lượt của mình. Cậu mặc trường bào đen với những đường thêu vàng, tóc búi cao để lộ gương mặt trắng trẻo.
Thật đẹp.
–
Ngọc Thụy: Tui đã tưởng tượng ra năm anh em siêu nhân, thật đó.