Sáng sớm hôm sau, trước tiên Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch hoàn thành việc hôn trị liệu, sau đó cùng đi mua nhẫn, không ngờ ánh mắt hai người lại nhất trí, cùng nhìn trúng một cái có kiểu dáng đơn giản nhất, cho nên hiếm thấy có sự ăn nhịp quyết định chọn chiếc nhẫn đó.
Thang Ngũ Viên nhìn chiếc nhẫn, cảm thấy vô cùng hài lòng, bình thường bọn họ thường xuyên ra vào quân đội, không thích hợp với những chiếc nhẫn hoa lá lòe loẹt, đơn giản như vậy là tốt nhất.
Sau khi hai người mua xong nhẫn thì trở về quân đội, vừa vào quân khu, lính cần vụ liền chạy tới, khuôn mặt mang vẻ tự trách báo cáo: "Thiếu tướng, chỉ huy, Tam hoàng tử đến lúc nãy, hắn muốn gặp chỉ huy, bây giờ đang đợi ngài trong phòng làm việc của ngài, chúng tôi từ chối cho hắn tiến vào phòng làm việc của ngài, thế nhưng hắn nhất quyết muốn xông vào, hắn nói... Hắn nói..." Lính cần vụ dè dặt ngẩng đầu nhìn Thang Ngũ Viên, không nói tiếp được.
Tống Kiêu Bạch khẽ nhíu mày, trầm giọng nói: "Đừng có dông dài, có cái gì thì nói thẳng."
"Tam hoàng tử nói chỉ huy sẽ sớm bị cách chức và nhốt lại, văn phòng cũng sẽ không còn thuộc về chỉ huy nữa, hắn muốn vào thì vào, chúng tôi thật sự không thể ngăn được hắn..."
Thang Ngũ Viên nghe vậy ngược lại cũng không quá tức giận, chỉ gật đầu nói: "Tôi biết, cậu đi làm việc trước đi."
"Rõ..." Sau khi lính cần vụ rời đi, Thang Ngũ Viên nhướng mày nhìn Tống Kiêu Bạch, cười nói: "Cậu đoán xem đóa thịnh thế bạch liên này lại tới làm cái gì?"
Tống Kiêu Bạch nhếch khóe miệng, "Nếu đã tới tìm cậu, hẳn là...Muốn tới xem chuyện cười của cậu."
Thang Ngũ Viên tặc lưỡi một cái, vẻ mặt chán ghét, "Như vậy thì đúng là phải làm cho hắn thất vọng rồi." Hai người liếc nhau, đồng thời mỉm cười, Tống Kiêu Bạch nói: "Tôi đi với cậu."
"Được." Thang Ngũ Viên dẫn đầu đi về phía trước, cực kỳ chờ mong với màn trình diễn của Thịnh Liên.
Lúc hai người đến văn phòng của Thang Ngũ Viên, Thịnh Liên đang khoanh chân ngồi trên ghế của Thang Ngũ Viên, nhàn nhã xoay tới xoay lui, bên trong miệng khẽ ngâm nga bài hát, xem ra tâm trạng tốt vô cùng, phía sau hắn là ba tên tay sai, tất cả đều mang vẻ mặt kiêu ngạo, đứng sau lưng hắn giương cao cằm.
Thang Ngũ Viên liếc mắt nhìn cái ghế dưới mông Thịnh Liên, quyết định chút nữa sẽ đi thay chiếc ghế đã hôi hám này.
Cậu và Tống Kiêu Bạch ngồi xuống vị trí đối diện Thịnh Liên, ung dung mỉm cười với Thịnh Liên, "Tam hoàng tử Thịnh sao lại có thời gian đến đây?"
"Mấy người cuối cùng cũng quay lại." Thịnh Liên cũng nở một nụ cười xán lạn, sau đó đạo đức giả kéo thẳng khóe miệng, lộ ra vẻ ân cần quan tâm, "Làm khó chỉ huy còn phải cười, hôm nay tôi mới biết cậu đã dạo qua một vòng đám lũ hải tặc, haizz... tôi nghe mà còn thấy đau lòng, cho nên đặc biệt đến đây hỏi thăm chỉ huy, cậu không sao chứ?" Thang Ngũ Viên cong môi, ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Tôi rất ổn, làm phiền Tam hoàng tử phải hao tâm tổn trí rồi."
"Cậu vì đế quốc mà phải trả giá nhiều như vậy, tôi quan tâm cậu cũng là phải, ngược lại cậu cũng phải nghĩ thoáng lên." Thịnh Liên nhìn Thang Ngũ Viên, một tay sờ cằm xoa xoa vài lần, khuôn mặt tươi cười: "Chỉ huy Thang lớn lên quả thật xinh đẹp, trước kia là tôi có mắt như mù, vậy mà lại không phát hiện được cậu là một Omega, đúng là đám hải tặc tuệ nhãn cao siêu, liếc mắt đã phát hiện ra thân phận của cậu, chỉ có điều thật là đáng tiếc...Vậy mà lại tiện cho bọn nó quá, nhưng dù không xảy ra loại chuyện này, với sắc đẹp của chỉ huy Thang, đương nhiên sẽ được các quan chức cấp cao và nhà giàu săn đón, tất cả đều muốn tranh giành cưới cậu về nhà thôi. " Hắn nói đến phần sau thì không khỏi nở nụ cười, ẩn trong tiếng cười là sự ác độc không thể che giấu, hắn vốn coi Omega như một loại đồ chơi không có năng lực, hiện tại biết Thang Ngũ Viên là Omega thì càng xem thường cậu thêm.
Thang Ngũ Viên nhìn hắn, ánh mắt chán ghét, nghe thấy tiếng cười của hắn, trong lòng lại hơi động một chút, cậu bình tĩnh ngẩng đầu dò xét Thịnh Liên vài lần, sau đó hơi cụp mắt xuống để che đi cảm xúc trong lòng, lông mày hơi ngạc nhiên nhíu lại.
Thịnh Liên nhìn đôi mắt rũ xuống của Thang Ngũ Viên, tưởng rằng mình đã đâm trúng vào chuyện đau lòng của Thang Ngũ Viên, nụ cười trên mặt không khỏi biến lớn, khóe miệng cong lên trở nên dữ tợn, "Chỉ huy Thang, tôi chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc cho cậu, cậu cố gắng lâu như vậy, hiện tại chẳng những thất bại trong gang tấc, tiền đồ bị hủy hết, còn bị giam giữ hai năm, xóa sạch ký ức, thực sự là đáng thương." Hắn kiêu ngạo hất cằm nhìn Thang Ngũ Viên, "Nếu không thì cậu cầu xin tôi đi, nếu như cậu cầu xin tôi, có lẽ tôi có thể giúp cậu nói tốt vài câu trước mặt Bệ hạ, nói không chừng còn có thể để cậu tiếp tục lưu lại trong quân đội, mặc dù không được làm chỉ huy, nhưng làm một tên lính cần vụ vẫn được, nếu quả thật không được, tôi bảo bệ hạ đặc biệt phái cậu tới hầu hạ tôi cũng được, đúng lúc tôi thiếu một tên lính quèn bưng trà dâng nước, bóp vai đấm lưng cho tôi."
Khuôn mặt Tống Kiêu Bạch trầm xuống, nhíu chặt mày, anh muốn mở miệng nói cái gì, Thang Ngũ Viên lại kịp thời nắm lấy tay anh dưới bàn, nhẹ nhàng lắc lắc, anh ngẩng đầu nhìn Thang Ngũ Viên.
Thang Ngũ Viên khẽ lắc đầu một cái thật nhỏ, ngược lại cậu còn muốn nghe kỹ xem vị Tam hoàng tử này còn có thể nói cái gì. Thang Ngũ Viên thu lại ánh mắt, mỉm cười nhìn Thịnh Liên nói: "Trong cả cuộc đời tôi chưa từng biết cầu xin ai bao giờ, hay là Tam hoàng tử dạy tôi đi, trước tiên làm mẫu cho tôi xem một chút?"
Thịnh Liên cười nhẹ, "Thang Ngũ Viên, hiện tại cậu vẫn còn mạnh miệng được, chờ sau này lúc cậu hối hận, coi như cậu có khóc đến cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không giúp cậu."
Thang Ngũ Viên nhún vai, "Ồ."
Thịnh Liên hừ lạnh một tiếng, dường như bị thái độ thờ ơ của Thang Ngũ Viên chọc tức, nhưng rất nhanh, hắn lại bật cười, giọng điệu không nhanh không chậm nói: "Cậu có thời gian ở đây bắt bẻ lời nói của tôi, không bằng nhìn thật kỹ ba vị đằng sau tôi, bọn họ đều tuổi trẻ tài cao, cậu có thể giúp tôi tham khảo, vị nào phù hợp hơn để tiếp nhận vị trí của cậu?"
Ba tên tay sai phía sau hắn cũng là binh sĩ của quân đoàn Kim ưng, vẫn luôn nghe cậu ra lệnh chỉ đâu đánh đó, nay lại to gan quan sát đồ vật xung quanh văn phòng của Thang Ngũ Viên, ánh mắt bọn chúng giống như đang quan sát đồ vật của mình vậy, thỉnh thoảng còn động tay, hoàn toàn bỏ qua Thang Ngũ Viên, giống như cái chức chỉ huy này của Thang Ngũ Viên đã bị cắt, không hề sợ hãi. Tống Kiêu Bạch lạnh lùng nhìn bọn họ, trầm giọng mở miệng, "Chuyện đảm nhiệm chức vụ chỉ huy, chỉ sợ không phải do Tam hoàng tử cậu ra quyết định."
Thịnh Liên rõ ràng có chút không vui, ánh mắt chuyển qua Tống Kiêu Bạch, trở nên lạnh lùng, "Thiếu tướng Tống lần này đúng là gặp may mắn, chỉ có một mình chỉ huy bị hải tặc bắt, chỉ có điều làm việc với nhau nhiều năm như vậy, thậm chí ngay cả việc thủ hạ của mình là Omega cậu cũng không phát hiện, có thể thấy được cậu không biết nhìn người, chỉ huy kế nhiệm lại càng không nên do cậu quyết định."
Ánh mắt hai người hòa vào nhau, đều lạnh lẽo như nhau, Thang Ngũ Viên ở bên cạnh bật cười một tiếng: "Nói giống như là do cậu phát hiện vậy."
"Mày..." Thịnh Liên trừng cậu, "Nhìn dáng vẻ của cậu, cậu còn cảm thấy rất vẻ vang?" Thang Ngũ Viên khẽ mỉm cười, nói: "Nhắc tới chuyện đó, những năm này, sở dĩ tôi có thể giấu diếm được mọi người cũng phải nhờ Tam hoàng tử."
Thịnh Liên tỏ ra vẻ chán ghét, "Liên quan gì tới tôi?"
"Đương nhiên là có liên quan, nếu như không phải lúc trước thành tích của tôi hơi cao hơn Tam hoàng tử cậu một chút, mọi người mới không nghi ngờ tôi là một Omega. Dù sao thì, khả năng là thiếu tướng Tống và những người khác cũng không nghĩ tới, Tam hoàng tử sẽ thua bởi một Omega đi."
Thang Ngũ Viên vừa vặn đâm trúng tim đen của Thịnh Liên nhiều năm qua, năm đó Thịnh Liên vẫn luôn thua Thang Ngũ Viên, vốn đã không có mặt mũi, hiện tại mọi người biết Thang Ngũ Viên là Omega thì càng xem thường hắn hơn, bây giờ có khi vẫn cười trộm sau lưng hắn, hắn nhớ tới chuyện này là tức giận, Thang Ngũ Viên còn cứ nhắc đi nhắc lại nó hết lần này đến lần khác, hắn lập tức tức giận đến đỏ hết cả mặt. Không khí ngưng trệ trong chốc lát, ba người không nói tiếng nào, đối đầu lẫn nhau, một tên chân chó sau lưng Thịnh Liên không biết có phải muốn thay hắn xả tức hay không, đưa tay muốn cầm ảnh chụp trên bàn Thang Ngũ Viên lên, bức ảnh này chụp vào lần đầu Thang Ngũ Viên đến quân đoàn Kim ưng, lúc ấy Thang Ngũ Viên mặc một thân quân trang thẳng thớm, trên gương mặt nhỏ nhắn là nụ cười xán lạn, còn mang theo chút ngây thơ.
Ánh mắt Tống Kiêu Bạch híp lại, đưa tay nắm lấy cổ tay của tên kia, dùng sức vặn một chút.
Tay của tên kia còn chưa chạm được vào ảnh chụp của Thang Ngũ Viên, đã đau đến thét lên, Tống Kiêu Bạch dùng hết sức, mồ hôi lạnh của hắn chảy xuống ngay lập tức, khuôn mặt trắng bệch hướng về phía Thịnh Liên kêu cứu, "Tam hoàng tử, đau quá! Ngài mau bảo thiếu tướng buông tay." Thịnh Liên biến sắc, lập tức đứng lên, lạnh giọng nói: "Tống Kiêu Bạch, đánh chó còn phải ngó chủ, cậu đây là có ý gì?"
Tống Kiêu Bạch đạp một cước, người anh nắm chặt tay lập tức quỳ rạp trên mặt đất đầy đau đớn, cầm cổ tay và bắp chân của hắn kêu gào liên tục.
Thịnh Liên lập tức nổi giận, hai mắt bốc hỏa nhìn về phía Tống Kiêu Bạch.
Tống Kiêu Bạch ngẩng đầu nhìn hắn, giọng điệu lạnh lẽo: "Tam hoàng tử đã không biết dậy dỗ con chó của mình, vậy thì tôi phải làm thay thôi."
Thịnh Liên không kiềm được cơn giận: "Đây là chuyện giữa tao và chỉ huy Thang, có liên quan gì tới mày?"
Tống Kiêu Bạch chỉnh lại ống tay áo, đưa tay ôm lấy bả vai Thang Ngũ Viên, hai người liếc nhau, ngầm hiểu ý nhau ăn ý nở nụ cười.
Ánh mắt Thịnh Liên sững lại, nghi ngờ nhìn hai người bọn họ. Tống Kiêu Bạch quay đầu thản nhiên nói với Thịnh Liên: "Ở trước mặt tôi bắt nạt bạn đời của tôi, cậu nói xem có liên quan gì tới tôi?"
"Bạn đời của mày?" Thịnh Liên sững sờ, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Thang Ngũ Viên, trừng lớn mắt nói: "Chúng mày..."
Trong lòng hắn hoảng hốt, Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên là đối thủ của nhau, trong bộ đội có ai là không biết? Lần trước hắn bị bộ dáng cấu kết với nhau làm việc xấu của Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên làm cho tức giận, nhưng căn bản cũng không cho là thật, hắn nhìn Tống Kiêu Bạch và Thang Ngũ Viên đối đầu nhau từ lúc huấn luyện cho tới bây giờ, căn bản không hề tin việc bọn họ sẽ có quan hệ khác, nhưng hiện tại là chuyện gì đây?
Hắn cũng không còn diễu võ giương oai như vừa rồi, vẻ mặt có chút hoảng hốt, hắn đầy khó hiểu nghiến răng nói với Tống Kiêu Bạch: "Cậu điên rồi phải không? Thang Ngũ Viên đã bị hải tặc đánh dấu, mà cậu ta còn bị tiêm thuốc kíƈɦ ɖụƈ, còn không biết đã làm cùng bao nhiêu người rồi, cậu sợ sừng trên đầu ít quá, muốn tìm thêm vài cái nữa à?" Ánh mắt Thang Ngũ Viên chìm xuống, sau đó bình tĩnh mỉm cười, đưa tay gảy lọn tóc rối trên trán, nhướng mày: "Không thể nói lung tung được, Tam hoàng tử, tôi bị hải tặc đánh dấu lúc nào vậy? "
Thịnh Liên cười nhạo, một mặt khinh thường, "Hiện tại trong quân đội ai mà không biết, lúc cậu ra khỏi ổ của bọn hải tặc đã bị đánh dấu, nghe nói Alpha đánh dấu cậu có lòng chiếm hữu cực mạnh, dấu răng cắn cực sâu, mọi người muốn giả vờ như nhìn không thấy cũng khó, hiện tại vậy mà cậu lại nói cậu không bị hải tặc đánh dấu, cậu nghĩ tôi sẽ tin sao? Cậu không bị hải tặc đánh dấu, còn có thể là bị ai đánh dấu?"
"...Cái gì?" Thanh âm của Thịnh Liên dừng lại, có chút không kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn về phía Tống Kiêu Bạch. Tống Kiêu Bạch nói từng chữ một, "Tôi nói người đánh dấu Ngũ Viên là tôi."
"..." Lúc này Thịnh Liên lộ ra những biểu cảm đặc sắc, cái miệng há ra một lúc lâu cũng không nói ra lời nào, một lúc sau mới khàn giọng mở miệng, "Sao lại có thể?"
Bởi vì hắn kinh ngạc quá mức nên giọng nói đanh lại.
"Không có gì là không thể." Thang Ngũ Viên nhìn hắn cười, "Khi chúng tôi kết hôn, mời cậu qua uống rượu mừng. Đương nhiên, nếu cậu không đến, chúng tôi sẽ càng vui vẻ hơn."
Ánh mắt Thịnh Liên tối sầm lại, hắn biết chuyện đánh dấu thì không thể nói dối, Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch đã nói như vậy thì hẳn là thật.
Khuôn mặt của hắn âm trầm im lặng một lúc, bỗng nhiên cười một tiếng, nhưng trong mắt hắn lại không hề có ý cười mảy may, đường cong khóe miệng cũng đầy lạnh lẽo, trong lời nói của hắn tràn ngập ác ý: "Thang Ngũ Viên, coi như cậu không bị hải tặc đánh dấu, cũng là bị đối thủ của cậu đánh dấu, cậu có cái gì đáng để thấy vui?" "Ai nói chúng tôi là đối thủ?" Thang Ngũ Viên hỏi lại, trước mặt Thịnh Liên, cậu và Tống Kiêu Bạch luôn nhất trí chống lại hắn, về phần bị đối thủ đánh dấu, mặc dù cậu cũng không biết vì sao, nhưng trong lòng cậu đúng là cũng không quá khó chịu, ngược lại cậu còn cảm thấy có chút may mắn, may mắn không phải là một tên Alpha kém hơn cậu đánh dấu cậu.
"Ồ..." Thịnh Liên cười lạnh, vẻ mặt không tin, "Cậu cho rằng cậu nói như vậy, tôi sẽ lập tức tin sao? Hai người các cậu nếu không phải đối thủ, thì vì sao lại đấu với nhau nhiều năm như vậy? Cậu giải thích như nào đây?"
Tống Kiêu Bạch đứng một bên, trầm giọng nói: "Đánh là thân mắng là yêu, cậu chưa nghe nói qua sao?"
Thang Ngũ Viên nhún vai ngửa hai tay với Thịnh Liên, vẻ mặt vô tội, "Đấy là tình thú của hai chúng tôi mà thôi, tại sao phải giải thích với cậu? Cậu tin hay không thì liên quan gì tới chúng tôi?" Thang Ngũ Viên chỉ thiếu chút nữa là viết lên mặt năm chữ "liên quan gì đến mày".
"Tình thú..." Thiếu chút nữa Thịnh Liên đã phun ra một ngụm máu, nhiều năm như vậy chẳng lẽ mấy người đánh chơi sao?