Thịnh Liên âm u khó đoán nhìn Thang Ngũ Viên và Tống Kiêu Bạch, sau đó cười lạnh: "Vậy chúc hai vị tân hôn hạnh phúc."
Tống Kiêu Bạch hơi cong môi: "Cảm ơn."
Thang Ngũ Viên nhíu mày, nói lơ đãng: "Chờ chúng tôi định ngày kết hôn xong sẽ thông báo tiếp cho Tam hoàng tử, đến lúc đó nếu như Tam hoàng tử đến uống rượu mừng, phải nhớ mang hồng bao đấy."
Ánh mắt Thịnh Liên thâm trầm nhìn cậu, hít sâu một hơi, cố gắng đè nén sự ngột ngạt và tức giận trong lồng ngực, cười âm trầm, phất tay áo rời đi.
Lũ tay sai của hắn vội vàng đỡ cái tên bị Tống Kiêu Bạch đạp đến không thể đi nổi, rời đi nhanh như chớp.
Thang Ngũ Viên nhìn bọn chúng đi xa, nhếch miệng, đóng chặt cửa lại rồi mở cửa sổ ra, cậu cảm thấy sau khi Thịnh Liên tới, trong phòng cứ như phảng phất một mùi hôi thối vậy.
Cậu làm xong thì phủi tay, quay đầu nhìn Tống Kiêu Bạch, vẻ mặt trầm lặng đột nhiên hỏi: "Mấy ngày nay cậu có tra hỏi ra được người đứng đằng sau phó tướng không?"
"Hắn không chịu nói." Tống Kiêu Bạch lắc đầu, đôi mắt khẽ híp lại, trầm giọng nói: "Nhưng tôi có nghi ngờ một người."
"Tôi cũng vậy." Thang Ngũ Viên nói xong, liếc Tống Kiêu Bạch, sau đó đồng thời nở nụ cười.
Thang Ngũ Viên ngồi xuống đối diện Tống Kiêu Bạch, cong môi nói: "Xem ra chúng ta nghi ngờ cùng một người."
Tống Kiêu Bạch nhẹ gật đầu, sau đó hỏi: "Vì sao cậu lại nghi ngờ hắn ta?"
"Tôi đã từng nghe thấy một tiếng cười phát ra từ điện thoại di động của phó tướng, rất giống với giọng nói của hắn." Thang Ngũ Viên dừng một chút, nói tiếp: "Ngoài ra, vừa rồi hắn có đề cập đến thuốc kích dục, chuyện đó ngoài nguyên soái và các ba của tôi ra, chưa từng nói ra bên ngoài, sao hắn lại biết. "
Vẻ mặt Tống Kiêu Bạch thâm trầm, gật đầu: "Xem ra đúng là hắn, không sai được."
"Còn cậu, tại sao lại nghi ngờ là hắn?" Thang Ngũ Viên uống một ngụm nước.
Trên môi của cậu dính vài vệt nước, trông đỏ mọng lấp lánh, ánh mắt Tống Kiêu Bạch bất giác rơi vào môi cậu, khẽ nói: "Trước đó lúc chúng ta điều tra kẻ phản bội, đúng thật là trong đám binh sĩ ở quân đội không có người nào liên lạc với bên ngoài, thế nhưng lúc đấy chúng ta lại xem nhẹ, vị Tam hoàng tử này có thể ra vào quân đội mỗi ngày."
Thang Ngũ Viên nhớ lại: "Lúc ấy vốn chúng ta không nghi ngờ hắn, một là bởi vì hắn là hoàng tử, khả năng có quan hệ với hải tặc rất thấp, thứ hai, vào thời điểm đó hắn không tham gia vào cuộc họp."
Tống Kiêu Bạch chuyển ánh mắt mình khỏi bờ môi của cậu, "Đúng vậy, nhưng lúc đó kết luận của chúng ta dựa trên cơ sở là chỉ có một kẻ phản bội. Hiện tại chúng ta đã đoán rằng có ít nhất hai kẻ phản bội, mà một trong số chúng là phó tướng, như vậy nội dung của cuộc họp có thể là phó tướng truyền lại cho một người khác, lại từ người này truyền ra ngoài, người này có thể tự do ra vào quân đội, lại không dễ bị phát hiện, thân phận của Thịnh Liên cực kỳ phù hợp, cho nên tôi mới bắt đầu chuyển sự nghi ngờ sang hắn."
"Mục đích hắn làm như vậy là vì cái gì?" Thang Ngũ Viên nhíu mày, đây là điểm mà cậu nghĩ mãi không thông, Thịnh Liên đã là hoàng tử, cho dù không được mọi người công nhận thì cũng không cần phải kết đồng minh với hải tặc, có thân phận là một hoàng tử cao quý dù sao cũng tốt hơn là làm hải tặc mà?
Ngón tay Tống Kiêu Bạch nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, trong mắt hiện lên một tia u ám, "Hắn có thể đang muốn lợi dụng thân phận hải tặc để diệt trừ những kẻ ở phe đối lập."
"Một tên hoàng tử diệt trừ phe đối lập?" Thang Ngũ Viên lơ đễnh nói.
Cậu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Tống Kiêu Bạch, giọng nói của cậu đột nhiên dừng lại, không biết nghĩ đến cái gì, vẻ mặt cậu trở nên nặng trĩu.
Cậu im lặng một lúc, vẻ mặt nghiêm túc nói khẽ: "Ý của cậu là ...Bệ hạ..."
Tống Kiêu Bạch nhìn cậu rồi nhẹ gật đầu, trầm giọng phân tích, "Thân phận của Tam hoàng tử danh bất chính, ngôn bất thuận, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là Bệ hạ. Trước giờ mặc dù quân đội vẫn phục vụ bệ hạ, nhưng lại không phải bệ hạ trực tiếp bổ nhiệm, những năm gần đây bệ hạ vẫn luôn nghĩ đến việc thu lại quyền lực của quân đội, nhưng không có cơ hội, ngay cả việc muốn xếp người vào trong quân đội cũng đều rất khó, cho nên quân đội vẫn luôn là một nỗi lo lớn trong lòng bệ hạ."
Ánh mắt Thang Ngũ Viên chìm xuống, thuận theo anh nói tiếp, "Hiện tại tuổi tác của nguyên soái Simon đã cao, cậu là thiếu tướng của quân đoàn Kim ưng, là người có khả năng tiếp nhận vị trí của nguyên soái Simon nhất, nếu như cậu trở thành nguyên soái kế nhiệm, như vậy bệ hạ vẫn không nắm chắc được cậu, cũng không nắm chắm được quân đội, cho nên nếu bệ hạ muốn để người của hắn đảm nhiệm vị trí nguyên soái kế nhiệm, nhất định phải diệt trừ chướng ngại vật là cậu đây, mà Thịnh Liên cũng muốn thuận tiện diệt trừ cái đinh trong mắt hắn là tôi."
Tống Kiêu Bạch nhẹ gật đầu, "Theo phân tích của tôi, rất có thể là bệ hạ ra lệnh hoặc ám chỉ Thịnh Liên diệt trừ tôi, bởi vì phân phó của hắn, Thịnh Liên mới hợp tác với hải tặc, hải tặc giúp hắn diệt trừ phe đối lập, lần này hải tặc bắt cậu, là Thịnh Liên muốn giải tỏa tư thù cá nhân, cũng là muốn dẫn tôi vào cuộc, muốn một mẻ hốt gọn cả tôi cả cậu thì tốt."
"Vậy tiếp theo cậu định làm gì? Bệ hạ đã nghĩ ra loại biện pháp này, chúng ta cũng không thể tiếp tục ngồi chờ chết." Thang Ngũ Viên nhíu chặt mày, hiện tại phó tướng không chịu nhận tội, cho dù bọn họ đoán ra được tình hình thực tế, cũng không làm gì được Tam hoàng tử và bệ hạ.
"Nếu phó tướng không chịu nhận tội, như vậy tôi chỉ có thể lợi dụng hắn, khiến hắn dẫn người phía sau ra."
Thang Ngũ Viên trầm tư một chút, "Cậu đang muốn... Gậy ông đập lưng ông?"
"Ừ, trước đó tôi lo lắng có kẻ phản bội khác trong quân đội, cho nên luôn giữ bí mật tin tức phó tướng bị bắt sống, chỉ tuyên bố là hắn đã chết rồi, cho nên hôm nay Tam hoàng tử mới không sợ hãi chút nào đến đây, hôm nay hắn đến, hẳn là cố ý thăm dò thái độ của cậu và tôi, mượn cơ hội nhìn xem chúng ta có chuyển sự nghi ngờ lên hắn hay không, chỉ là hắn không nghĩ tới, hắn bị chúng ta chọc tức, không cẩn thận nói ra chuyện thuốc kích dục, làm bại lộ thân phận."
Tống Kiêu Bạch dừng lại, ngẩng đầu nhìn Thang Ngũ Viên, hơi cong khóe môi nói: "Nếu như lúc này, bỗng nhiên hắn biết phó tướng còn chưa chết, đồng thời rơi vào tay của chúng ta, cậu đoán hắn sẽ làm gì?"
"Hắn sẽ nghĩ biện pháp giết người diệt khẩu." Thang Ngũ Viên nói không chút do dự, nếu như Thịnh Liên biết phó tướng không chết, nhất định sẽ vội vàng muốn giết chết phó tướng.
Tống Kiêu Bạch gật đầu, "Nếu như hắn muốn giấu giếm chuyện hắn và hải tặc có liên hệ, lúc này đây chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất bịt miệng phó tướng lại, nếu không phó tướng ở trong tay chúng ta một ngày, hắn lại có nhiều thêm một mối họa."
Anh có chút trầm ngâm, "Chỉ là tôi vẫn chưa nghĩ ra một lý do hợp tình hợp lý để cho hắn có một cơ hội diệt trừ phó tướng."
Thang Ngũ Viên cúi đầu nghĩ một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, "Ngày chúng ta kết hôn thì thế nào?"
Vẻ mặt Tống Kiêu Bạch khẽ động: "Ý cậu là..."
Thang Ngũ Viên nhàn nhạt cười nói: "Chúng ta kết hôn ở trong quân đội, hôm đó, tất cả mọi người uống rượu, người trông coi phó tướng sẽ thả lỏng cảnh giác cũng là chuyện đương nhiên, lúc đó nếu có người nào muốn nhân cơ hội hại phó tướng, thì đó là cơ hội tốt nhất."
Tống Kiêu Bạch nhíu mày trầm ngâm, "Phương pháp này cũng tốt, nhưng nếu làm như vậy, chúng ta sẽ phải tổ chức ngày cưới sớm hơn dự tính, mà tổ chức hôn lễ trong quân đội thì cũng chỉ có thể làm đơn giản."
Thang Ngũ Viên xua tay, thản nhiên nói: "Hôn lễ chỉ là hình thức mà thôi, không quan trọng." Tính cậu vốn không thích sự phức tạp, xa hoa, tổ chức hôn lễ trong quân đội là điều cậu muốn nhất.
Tống Kiêu Bạch khẽ nhíu mày, nhìn cậu im lặng một hồi, mới rũ mắt xuống nói: "Được."
"Vậy thì chờ lát nữa, tôi gọi điện thoại cho cô và các ba của tôi để bàn về ngày cưới, càng sớm càng tốt."
Thang Ngũ Viên nói xong khẽ nhíu mày, bỗng nhiên hơi khẩn trương, cậu ngẩng đầu nhìn Tống Kiêu Bạch nói khẽ: "Cậu nói xem cô có thích vị "con dâu" là tôi không?" Tất cả mọi người đều thích Omega mềm mại dịu dàng, Omega như cậu, hình như có hơi "mạnh mẽ" quá mức.
Tống Kiêu Bạch đột nhiên không kịp chuẩn bị đối mặt với ánh mắt lo lắng của Thang Ngũ Viên, lông mày giãn ra, hơi cong khóe môi, dịu dàng nói: "Yên tâm, mẹ tôi vẫn luôn rất thích cậu, bà coi cậu như một nửa con ruột của bà, nếu như bà biết tôi và cậu kết hôn, nhất định sẽ vui đến không khép nổi miệng."
Thang Ngũ Viên mím môi mỉm cười, "Vậy là tốt rồi, tôi cũng thích cô...Tuy nhiên, cậu nói chuyện lần này chúng ta chúng ta có thể hạ được Thịnh Liên hay không? Bệ hạ có thể bảo vệ hắn hay không?"
"Có thể." Tống Kiêu Bạch gật đầu, "Bệ hạ sẽ dùng hết tất cả biện pháp để bảo vệ hắn, hắn biết quá nhiều bí mật của bệ hạ, lại là con ruột của bệ hạ, bệ hạ không thể giết hắn để bịt miệng, thì cũng chỉ có thể tận lực bảo vệ hắn chu toàn."
Thang Ngũ Viên nhíu mày, không cam lòng nói: "Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy bỏ qua hắn sao? Hết lần này đến lần khác hắn muốn hại chúng ta, nếu như không phải chúng ta có thể biến nguy thành an, hiện tại đã sớm bị hắn hại chết rồi."
Thang Ngũ Viên nhớ tới Thịnh Liên bảo phó tướng tiêm thuốc kích dục cho cậu, đồng thời muốn dẫn Tống Kiêu Bạch vào bẫy để giết Tống Kiêu Bạch, chỉ hận không thể tự tay giải quyết Thịnh Liên.
Ánh mắt Tống Kiêu Bạch thâm trầm, "Đương nhiên không thể bỏ qua hắn, thủ đoạn hắn ác độc, tương lai của đế quốc không thể giao cho những người như vậy, hiện tại cho dù lấy được chứng cứ, chúng ta cũng chỉ có thể bình tĩnh, chờ đến một ngày bệ hạ rốt cuộc không bảo vệ được hắn nữa, lấy nó ra để đánh gục hắn."
"Ngày bệ hạ rốt cuộc không bảo vệ được hắn nữa..." Thang Ngũ Viên thấp giọng thì thầm, như có điều suy nghĩ, mặc dù cậu biết đương kim bệ hạ không phải một vị Hoàng đế tốt, nhưng lại chưa từng có nghĩ tới việc làm phản, ngày cậu tiến vào quân đội, học cách trung thành với đế quốc đến chết, nhưng trong lòng không khỏi tự hỏi, một vị bệ hạ như vậy, một vị hoàng tử như vậy, có thực sự xứng đáng để cậu trung thành đến chết không?
Cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn Tống Kiêu Bạch với vẻ mặt xoắn xuýt, trong vẻ mặt có sự kinh hoàng, cũng có sự hoảng loạn.
Tống Kiêu Bạch cười nhẹ một tiếng, không khỏi vươn tay xoa xoa tóc của cậu, "Suy nghĩ gì vậy, tôi không có ý tứ làm phản."
Thang Ngũ Viên lập tức thở phào một hơi, hỏi: "Vậy ý của cậu là?"
"Cậu quên còn có hai vị hoàng tử sao?" Tống Kiêu Bạch cười nói.
Thang Ngũ Viên sững sờ, sau đó kịp phản ứng, "Ý cậu là Thịnh Sầm?"
Đại hoàng tử bị tàn tật không có khả năng kế thừa hoàng vị, Nhị hoàng tử Thịnh Sầm thân thể cường tráng, tuấn tú lịch sự, chỉ là nhiều năm qua lại không được bệ hạ sủng ái, cho nên mới bị mọi người xem nhẹ mà thôi, thế nhưng việc bị xem nhẹ này, lại thích hợp cho Thịnh Sầm giấu tài
Tống Kiêu Bạch gật đầu, đột nhiên hỏi: "Quan hệ của em trai cậu với Thịnh Sầm tốt chứ."
Thang Ngũ Viên không nhịn được cười, những năm này cậu đã nghe thấy cái tên Thịnh Sầm nói ra từ trong miệng Tiểu Thất rất nhiều lần, "Cũng rất khá, trước kia lúc đi học Thịnh Sầm còn tệ hơn cả Thịnh Liên, ngày nào cũng gây gổ đánh nhau, gây chuyện thị phi khắp nơi, nhờ có tiểu Thất, hắn mới chịu lên lớp nghe giảng, thuận lợi tốt nghiệp."
Tống Kiêu Bạch nhìn cậu, rồi khẽ nhướng mày, "Vậy bạn học của Thịnh Sầm là tiểu Thất? Không phải tiểu Lục?"
Thang Ngũ Viên nhớ tới chuyện lúc trước lừa anh, gương mặt không khỏi đỏ lên.
Tống Kiêu Bạch cong môi cười, "Tiểu Thất đánh nhau có giỏi không?"
Thang Ngũ Viên lắc đầu, "Khi còn bé cơ thể của tiểu Thất yếu ớt, không rèn luyện với chúng tôi, cho nên không biết đánh nhau."
Tống Kiêu Bạch hơi kinh ngạc hỏi: "Vậy sao Thịnh Sầm lại nghe lời tiểu Thất như vậy."
Thang Ngũ Viên nghĩ, "...Bởi vì tiểu Thất phát triển toàn diện đức trí thể mỹ."
"..." Tống Kiêu Bạch im lặng một hồi, rốt cục tiêu hóa được câu trả lời này, sau đó nghiêm mặt nói: "Cậu nhờ tiểu Thất giúp tôi hẹn Thịnh Sầm, tôi muốn gặp cậu ta một lần."
Thang Ngũ Viên suy nghĩ, "Nếu cậu cố ý đi gặp Thịnh Sầm, có thể sẽ nảy sinh nghi ngờ, ngày mốt đúng lúc là đám cưới anh trai Thang Tứ Viên của tôi, cậu đi cùng với tôi, đến lúc đó tiểu Thất sẽ đến, Thịnh Sầm hẳn cũng sẽ đến."
Tống Kiêu Bạch gật đầu, "Được, chúng ta cũng sắp kết hôn rồi, đúng lúc tôi cũng muốn chính thức gặp mặt mọi người trong nhà của cậu một lần."
Nói đến chuyện kết hôn, Thang Ngũ Viên vẫn có chút ngượng ngùng, nếu như anh trai em trai cậu biết cậu sắp kết hôn với đối thủ của mình, nhất định sẽ cười chết cậu.