"Không sao" Cánh tay Hạ Thừa Lãng ôm chặt eo của Thang Lục Viên, khi sét đánh xuống một tiếng hắn lại run rẩy một chút, càng run càng cảm thấy mình yếu ớt, bất lực lại còn đáng thương.
Thang Lục Viên cứng ngắc vỗ vai hắn, dùng giọng nói căng thẳng an ủi hắn: "Tiếng sấm nhỏ một chút đi...Ừm...Đừng sợ..."
Cậu không quen an ủi người khác, nói chuyện có chút ấp úng.
Hạ Thừa Lãng nhịn cười rất vất vả, nũng nịu trong lòng Thang Lục Viên một lúc, không quá lâu, khi đã cảm thấy đủ thì hắn quyến luyến như không muốn rời lui khỏi lồng ngực Thang Lục Viên: "Tôi không những sợ sấm, mà còn rất sợ tối, sấm bên ngoài lớn như vậy, tôi không dám về nhà."
Hắn bưng cốc nước lên ngửa đầu uống một ngụm, nhờ vào đó mà che giấu ý cười bên môi.
Thang Lục Viên mở miệng, còn chưa kịp nói gì, điện thoại reo vang một tiếng, cậu cúi đầu nhìn qua, là tin nhắn của Thang Thất Viên, Thang Thất Viên nói bởi vì bên ngoài mưa quá lớn, cho nên hôm nay muốn ở lại nhà của Thịnh Sầm, bảo cậu không phải lo lắng.
"... Cho nên đêm nay tôi ở cùng cậu được không?" Hạ Thừa Lãng không để ý tới Thang Lục Viên đang nhăn mày, thử thăm dò tiếp tục lời nói vừa rồi.
Thang Lục Viên ngạc nhiên ngước mắt khỏi điện thoại, "Cậu muốn ở lại?"
Cậu hơi nhíu mày, bên ngoài trời đã tối rồi, Hạ Thừa Lãng về nhà lúc này đúng thật không an toàn, nhưng mà dù sao cậu và Hạ Thừa Lãng cũng mới quen biết, mà quá trình quen biết cũng không vui vẻ gì, nếu như đêm nay để Hạ Thừa Lãng ở chỗ này, ít nhiều cũng có chút bất tiện.
"Ừ." Hạ Thừa Lãng liếc mắt nhìn sấm sét vang dội bên ngoài trời, do dự nói: "Bên ngoài vừa tối vừa sấm sét vang dội, bây giờ tôi về cũng không an toàn..."
Thang Lục Viên liếc mắt nhìn dưới tầng, trên mặt đất đã tích đầy nước, bầu trời sấm chớp không ngừng, đèn đường nhấp nháy, ngay cả trên đường cũng không có người đi đường, trong tình huống như vậy, quả thật cậu không có đủ tàn nhẫn bảo Hạ Thừa Lãng rời đi, sau khi cậu lưỡng lự một lúc thì lơ đãng gật đầu, "Được."
Sau khi nói xong, cậu nóng lòng bấm số của Thang Thất Viên, Thang Thất Viên là Omega, Thịnh Sầm là Alpha, Thang Thất Viên ở lại nhà Thịnh Sầm như vậy, cậu có chút không yên tâm.
Thang Thất Viên rất nhanh đã nhận điện thoại, giọng điệu vui vẻ, không có gì khác thường, "Anh."
"Em gửi địa chỉ nhà Thịnh Sầm cho anh, anh đi đón em."
Hạ Thừa Lãng nghe Thang Lục Viên nói vậy, không khỏi ngẩng đầu, Thang Thất Viên trong điện thoại còn chưa kịp nói gì, hắn đã không nhịn được mà phản đối: "Bên ngoài vẫn còn sấm sét, bây giờ cậu mà ra ngoài thì quá nguy hiểm."
Thang Thất Viên cũng vội vàng nói, "Anh, anh đừng ra ngoài, nguy hiểm lắm đó, để em ở lại đây đêm nay đi."
Thang Lục Viên như đinh đóng cột từ chối: "Không được."
Ba mẹ đã cho Thang Thất Viên và cậu sống ở bên ngoài, cậu là anh thì nên chăm sóc Thang Thất Viên thật tốt, nếu như đêm nay Thang Thất Viên xảy ra chuyện gì ở nhà Thịnh Sầm, cậu khó mà thoát tội.
Trước giờ Thang Thất Viên đều nghe lời Thang Lục Viên, nghe giọng điệu của cậu kiên quyết như vậy thì vội vàng nói: "Vậy để em tự về là được rồi, anh đừng đến đây, sách nói khi có dông tố ở bên ngoài rất nguy hiểm, em đã từng đọc sách kiến thức an toàn..."
Hắn còn còn chưa kịp nói hết lời, điện thoại đã bị Thịnh Sầm đoạt lấy, Thịnh Sầm trầm giọng nói: "Đêm nay Tiểu Thất sẽ không về nhà"
"Nói chuyện cẩn thận với anh của tiểu Thất!" Một giọng phụ nữ từ đầu kia của điện thoại truyền đến, dường như còn cốc đầu Thịnh Sầm một cái, sau đó đoạt lấy điện thoại, giọng điệu dịu dàng hiền hậu, "Xin chào Lục Viên, ta là mẹ của Thịnh Sầm."
Thang Lục Viên nghe thấy giọng nói của bà thì ngơ ra một lúc, sau đó cung kính nói: "Xin chào phu nhân."
Mẹ của Thịnh Sầm, đương nhiên là hoàng hậu hiện tại của đế quốc.
Hạ hoàng hậu cười rồi nói: "Đêm nay Tiểu Sầm và Tiểu Thất ở chỗ của ta, con cho tiểu Thất ở lại đây đi, có ta ở đây con yên tâm, không có chuyện gì đâu."
Thang Lục Viên suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, Thang Thất Viên đang ở chỗ của Hạ hoàng hậu, như vậy sẽ không có vấn đề gì, trước giờ Hạ hoàng hậu đều dịu dàng và tốt bụng, bà cũng đối xử rất tốt với các vãn bối.
Hạ Thừa Lãng nghe thấy xưng hô của Thang Lục Viên, nhận lấy điện thoại, "Cô ạ?"
Thang Lục Viên lui sang một bên, đưa điện thoại cho hắn, bản thân thì ngồi trên ghế sô pha, cầm cốc nước lên uống hai ngụm.
Hạ Thừa Lãng nói chuyện rồi chọc cười Hạ hoàng hậu một lúc, sau khi chọc Hạ hoàng hậu cười to liên tục, mới cười hì hì cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Hạ Thừa Lãng tối sầm lại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, hắn cầm điện thoại, cúi đầu tìm kiếm trên trang web một lúc, trong mắt hiện lên vẻ u ám.
Vẻ mặt như biến thành người khác, Thang Lục Viên đặt ly nước xuống, có chút không thoải mái nhỏ giọng hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Hạ Thừa Lãng nhếch môi cười lạnh, giơ tay lắc lắc điện thoại, "Khó trách hôm nay anh họ sẽ đến chỗ của cô, hóa ra là Hoàng đế bệ hạ dẫn tiểu tình nhân đi ra nước ngoài chơi."
Thang Lục Viên nhìn chăm chú vào điện thoại, trên giao diện web có ảnh hoàng đế nắm tay phu nhân Trăn Vi lên máy bay, có lẽ là do phóng viên nào đó chụp được.
Hiện tại Hạ gia yếu dần, Hoàng đế thường xuyên dẫn phu nhân Trăn Vi đi nghênh ngang khắp nơi rêu rao, bọn họ làm như vậy hẳn là vì để chuẩn bị cho con trai Thịnh Liên, dù cho phu nhân Trăn Vi và Thịnh Liên chưa có thân phận chính thức, nhưng cũng làm cho mọi người dần dần chấp nhận sự tồn tại của bọn họ, về phần Hạ gia cùng hoàng hậu, cách làm của Hoàng đế tương đương với việc không nể mặt bọn họ.
Đối với mấy chuyện này ít nhiều Thang Lục Viên cũng có nghe nói, cậu lặng lẽ nhìn vào điện thoại của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Thừa Lãng, hiện tại Hạ Thừa Lãng trông rất khác với trước đó, khuôn mặt đã bớt đi vẻ bất cần đời, trở nên âm trầm hơn.
Cậu cũng không biết nên an ủi như thế nào, im lặng một lúc, mới nghẹn ra một câu: "... Trong nhà không có mặt nạ, nhưng có dưa chuột, nghe nói dưa chuột cũng có thể làm đẹp da."
Hạ Thừa Lãng ngơ ra một lúc, khi phản ứng được thì suýt chút nữa cười thành tiếng, vẻ u ám vừa rồi hoàn toàn tiêu tan, hắn đặt điện thoại xuống, ngẩng đầu nhìn Thang Lục Viên cười nói: "Được."
Sau mười phút, Thang Lục Viên cắt một đĩa dưa chuột nhỏ đưa cho Hạ Thừa Lãng
Hạ Thừa Lãng không cầm lấy lát dưa chuột, mà ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ, "Ở đây không có gương, cậu đắp cho tôi đi."
Thang Lục Viên suy nghĩ, trong nhà đúng thật là không có gương trang điểm, vì vậy gật đầu đi tới, một chân đứng trên mặt đất, một chân tựa vào ghế sô pha, vươn tay nâng cằm Hạ Thừa Lãng lên, cầm từng lát dưa chuột một đắp lên.
Da Hạ Thừa Lãng rất đẹp, không có mụn thường gặp ở tuổi thanh xuân, sờ vào rất mịn màng, Thang Lục Viên đắp dưa chuột cho hắn, hỏi: "Cậu thường xuyên đắp mặt nạ hả?"
"Đúng vậy." Hạ Thừa Lãng trái với lương tâm gật đầu, nếu như nước sạch cũng tính là mặt nạ, vậy hắn thật sự mỗi ngày đều đắp mặt nạ.
Thang Lục Viên gật đầu, lại đắp một lát dưa chuột khác lên trán hắn.
Dưa chuột mới lấy từ trong tủ lạnh ra, khi dán lên khuôn mặt Hạ Thừa Lãng thì mát lạnh sảng khoái, vô cùng thoải mái.
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Thang Lục Viên, lông mày của Thang Lục Viên cau lại, đôi môi đỏ mọng hơi mím lại, rõ ràng là cậu đang đắp những lát dưa chuột cho hắn, nhưng vẻ mặt lại nghiêm túc giống như khi nãy đọc sách.
Ánh mắt Hạ Thừa Lãng khẽ động, khóe miệng vô thức cong thành một vòng cung dịu dàng.
Hắn cười một tiếng, dưa chuột trên mặt liền rơi xuống lộp bộp, hắn vội vàng luống cuống tay chân lấy tay tiếp được, dùng sức nâng mặt lên để ngăn những lát dưa chuột kia rơi xuống.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn cười của hắn, Thang Lục Viên không nhịn được hơi cong khóe miệng, khẽ cười một tiếng, khóe miệng của cậu tạo thành một độ cong rất nhỏ, nhưng lại khiến cả khuôn mặt trở nên giống như băng tuyết đang tan, khiến người ta rung động.
Hạ Thừa Lãng nhìn thấy nụ cười của cậu, sửng sốt một chút, khẽ chớp mắt, dịu dàng nói: "Từ nay về sau cậu hãy cười nhiều một chút."
Thang Lục Viên mím chặt khóe môi, "Tại sao?"
"Đẹp." Hạ Thừa Lãng cố đỡ mấy lát dưa chuột trên mặt, nở nụ cười, "Bởi vì khi cậu cười trông rất đẹp."
Thang Lục Viên hờ hững liếc hắn một cái, cũng không trả lời hắn, giơ tay tiếp tục giúp hắn đắp mấy lát dưa chuột lên mặt, rồi phủi tay, "Được rồi đó."
Hạ Thừa Lãng đưa tay đè lên mấy lát dưa chuột trên mặt, đây là lần đầu tiên trong đời hắn đắp mặt nạ dưa chuột thuần tự nhiên, cảm thấy có chút mới mẻ.
Thang Lục Viên nhìn hắn, rồi thu lại cái đĩa đựng mấy lát dưa chuột "Lần này đừng nhúc nhích."
Hạ Thừa Lãng ngoan ngoãn bỏ tay xuống, cố gắng coi mình là một Omega ngoan ngoãn nghe lời, mãi đến hai mươi phút sau, hắn mới vào phòng tắm rửa sạch mấy lát dưa chuột trên mặt.
Lúc Thang Lục Viên tắm xong đi ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy Hạ Thừa Lãng đang nhướng mày đi tới gần mình, "Cậu sờ đi, có phải là căng bóng hơn nhiều không?"
Thang Lục Viên giật mình, nhìn Hạ Thừa Lãng gần mình như vậy, cậu liền bất động.
"Cậu sờ đi, sờ đi." Hạ Thừa Lãng nắm lấy tay cậu đặt lên mặt hắn, "Thế nào? Căng bóng không?"
Thang Lục Viên chạm vào làn da của hắn, ngón tay cậu hơi cong lại "...Căng bóng."
Hạ Thừa Lãng hài lòng nhếch miệng cười thỏa mãn, vỗ vỗ má mình: "Lần sau tôi cũng sẽ đắp dưa chuột cho cậu."
"Không cần." Thang Lục Viên dùng khăn mặt lau nước trên tóc mình, hỏi: "Bình thường thì cậu đi ngủ lúc mấy giờ?"
Hạ Thừa Lãng liếc mắt nhìn đồng hồ, "Tôi thế nào cũng được, nghe theo cậu, đúng rồi, đêm nay tôi ngủ chỗ nào vậy?"
"Phòng tôi."
"Hả?" Hạ Thừa Lãng có chút sửng sốt, liếc mắt nhìn về phía căn phòng của Thang Lục Viên, thanh âm trở nên có chút vi diệu, "Cậu cho tôi ngủ ở phòng của cậu?"
Thang Lục Viên thản nhiên gật đầu, "Nơi này chỉ có hai phòng, phòng của em trai tôi tôi không thể tự tiện cho cậu ngủ, chúng ta đều là nam, hơn nữa đều là Omega, ở cùng một chỗ cũng không có vấn đề gì."
Nhà cậu đông con, bình thường khi các anh em chơi mệt cũng ngủ cùng nhau, do vậy cậu cũng không cảm thấy chuyện này có gì lạ.
Hạ Thừa Lãng nhất thời không biết nên vui hay nên buồn, sau khi trải qua một hồi đấu tranh tâm lý, hắn vỗ vỗ sô pha nói: "Để tôi ngủ sô pha đi."
Dù sao hắn cũng là một Alpha, mặc dù hắn rất muốn tiếp cận Thang Lục Viên, nhưng chưa đến mức đốn mạt đến vậy.
"Có ổn không?" Thang Lục Viên nhìn chiều cao của Hạ Thừa Lãng, lại nhìn chiều dài của ghế sô pha, ghế sô pha hình như hơi nhỏ, Hạ Thừa Lãng nằm trên đó có thể sẽ không duỗi thẳng chân ra được.
Hạ Thừa Lãng gật đầu, cố gắng biểu hiện rằng mình rất thích ghế sô pha, "Lúc tôi ở nhà cũng thích ngủ ghế sô pha."
Lần này Thang Lục Viên không tiếp tục phản đối nữa, vào phòng ôm một bộ chăn mềm cho hắn, lại cầm thêm một cái gối đầu cho hắn.
Hạ Thừa Lãng đặt gối ở trên sô pha, đắp chăn lên người, trên cái chăn mềm mại có mùi trà thoang thoảng, hắn cầm chăn lên cẩn thận ngửi, "Có phải mùi tin tức tố của cậu là hương trà không?"
Thang Lục Viên dừng lau tóc, sau đó cứng ngắc gật đầu, bình thường chăn mền đều để ở trong phòng của cậu, khó tránh khỏi có mùi của cậu, "Tôi đổi bộ chăn khác cho cậu nhé?"
Hạ Thừa Lãng vội vàng lắc đầu, ôm chăn mền không chịu buông tay, "Không cần, tôi rất thích... Rất dễ chịu."
Lúc hắn nói câu sau, đầu lưỡi hơi nhếch lên, lời nói có chút mập mờ.
Lần này vành tai của Thang Lục Viên cuối cùng cũng hơi đỏ lên, vội vàng gật đầu, trở về trong phòng mình.
Hạ Thừa Lãng vui vẻ cong môi, nằm xuống ghế sô pha, hắn im lặng trong chốc lát, không khỏi nhắc nhở Thang Lục Viên: "Sau này cậu có dẫn người khác về nhà, cũng không nên để cậu ta ngủ cùng một chỗ với cậu, đặc biệt là mới quen biết mấy ngày như tôi và cậu, ai biết trong lòng họ có ý nghĩ xấu xa gì."
Thang Lục Viên hơi kinh ngạc, nghĩ một lúc, cảm thấy hắn nói rất đúng, cho nên nghiêm túc gật đầu, "Cậu nói có đạo lý, vậy để tôi khóa cửa lại."
"Sao? Không phải vậy..." Hạ Thừa Lãng lập tức ngồi dậy từ ghế sô pha, hắn còn chưa kịp nói hết câu, Thang Lục Viên đã đóng cửa phòng, lạch cạch một tiếng khóa cửa lại.