Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 137: Mèo con nhỏ



Trong phòng của Thang Lục Viên có một cái đèn nhỏ, ánh sáng từ khe hở dưới cửa hắt ra, thỉnh thoảng có tiếng lật sách truyền ra từ trong phòng.

Hạ Thừa Lãng hơi nghiêng tai lắng nghe, lúc này Thang Lục Viên đang đọc sách, dường như sợ ồn đến hắn đang ngủ, Thang Lục Viên lật trang sách rất nhẹ nhàng.

Hạ Thừa Lãng gối đầu lên tay, tùy ý lấy chăn che eo, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thang Lục Viên, hắn cảm thấy Thang Lục Viên lạnh như băng, tiếp xúc rồi mới phát hiện Thang Lục Viên còn mềm mại hơn trong tưởng tượng của hắn, hơn nữa còn chu đáo ngoài ý muốn.

Hắn vô cùng may mắn, buổi tối hôm nay Thang Thất Viên không về, mặc dù hắn và Thang Lục Viên không phát sinh cái gì, nhưng yên tĩnh như vậy cũng tốt, qua một cánh cửa, hắn có thể biết rõ ràng đối phương đang làm gì.

Ngoài cửa sổ bóng đêm như mực, không biết mưa đã tạnh lúc nào, để lại một bầu không khí mát mẻ trong phòng, hương trà nhàn nhạt phảng phất trong không khí, hắn cong môi cười khẽ, kéo chăn lên trước ngực, để cho cả người đắm chìm vào bên trong hương trà nhàn nhạt, hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được.

Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi đèn trong phòng Thang Lục Viên tắt hết, tiếng lật trang sách cũng ngừng lại, Hạ Thừa Lãng mới nhắm mắt lại, đắp chăn ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau, sau cơn mưa trời hửng nắng, ánh nắng chói chang, khi Thang Lục Viên rời giường, Hạ Thừa Lãng đã mua bữa sáng, vừa mới bước vào cửa.

Thang Lục Viên bước ra khỏi cửa phòng ngủ với mái tóc rối bù và khuôn mặt ngái ngủ, nhìn thấy trong nhà đột nhiên thêm ra một người, trong khoảnh khắc cậu có chút không kịp phản ứng, hơi ngây người ra, hoảng hốt một lúc mới nhớ tới tối hôm qua Hạ Thừa Lãng ở nhà cậu, không khỏi ngại ngùng đưa tay lên vuốt tóc.

Hạ Thừa Lãng cầm bữa sáng trong tay, tinh thần sáng láng nở nụ cười với cậu, "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng...Sao cậu lại dậy sớm vậy?" Thang Lục Viên liếc nhìn đồng hồ, vuốt tóc trên trán.

"Tôi đã quen với việc sáng sớm dậy chạy." Ánh mắt Hạ Thừa Lãng rơi xuống lọn tóc hơi nhểnh lên của cậu, nụ cười trên mặt càng lớn hơn, nhìn về phía Thang Lục Viên lắc cái chìa khóa trong tay, "Tôi nhìn thấy trên cái kệ ở cửa có chìa khoá, lúc ra khỏi cửa thì lấy dùng một lúc."

Thang Lục Viên gật đầu, trước giờ cậu đều quen để một cái chìa khóa ở cửa để thuận tiện lúc ra vào cần.

Hạ Thừa Lãng đặt chìa khóa về vị trí ban đầu, sau đó đi tới trước bàn, đặt bữa sáng lên bàn, "Mau qua đây ăn đi."

"Tôi đi đánh răng rửa mặt đã." Hai mắt mơ màng đã tỉnh táo hơn chút, cậu quay người đi vào phòng vệ sinh.

Chờ lúc cậu đánh răng rửa mặt xong đi ra, Hạ Thừa Lãng đã dọn xong bữa sáng lên bàn, bữa sáng Hạ Thừa Lãng mua rất phong phú, bày ra tràn đầy một bàn.

"Không biết cậu thích ăn gì, nên mua mỗi thứ một ít." Hạ Thừa Lãng đưa một ly sữa bò cho cậu.

Thang Lục Viên nhận lấy sữa bò, ngồi vào bàn, mặc dù Hạ Thừa Lãng nói không biết cậu thích gì, thế nhưng bữa sáng trên bàn đều là thứ cậu thích ăn, cậu không khỏi cảm thấy hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Thừa Lãng, ánh mắt lóe lên chút nghi ngờ.

"Sao vậy?" Hạ Thừa Lãng vô tội nhìn về phía cậu, chớp chớp đôi mắt hoa đào.

"...Không có gì." Thang Lục Viên im lặng nhìn Hạ Thừa Lãng một lúc, sau đó lắc lắc đầu, cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, nếu như Hạ Thừa Lãng thật sự có mục đích khi tiếp cận cậu, muốn trả thù cậu, vậy thì không có khả năng đã lâu như vậy rồi mà hắn không có bất kỳ hành động nào.

Lúc ăn sáng, Hạ Thừa Lãng mặt dạn mày dày thêm bạn với Thang Lục Viên trên phần mềm trò chuyện, hắn cầm điện thoại, cảm thấy thu hoạch của mình ngày hôm nay tương đối khá.

Khi hai người ăn xong bữa sáng, cùng đi tới trường học, Hạ Thừa Lãng đi xuống tầng dưới, tiện tay ném luôn túi rác mình mang theo xuống, không hiểu sao hắn lại sinh ra ảo giác mình với Thang Lục Viên giống như một đôi vợ chồng già, hắn không khỏi cong môi, tâm trạng cực kỳ vui vẻ.

Nơi Thang Lục Viên ở rất gần trường học, vì vậy trên đường đều là học sinh của trường cấp ba Hoàng Hàm, khi nhìn thấy hai người họ cùng sánh vai nhau đi đến trường, tất cả đều tỏ vẻ ngạc nhiên, có điều không ai dám đi lên quấy rầy bọn họ.

Hai người bình an vô sự đi tới trường học, ở cửa trường học, đúng lúc gặp được Trần Thiệp, Trần Thiệp nhìn thấy hai người đến trường cùng nhau, vẻ mặt như nuốt phải ruồi, hai mắt trợn tròn, ngạc nhiên đến không ngậm được mồm.

Thang Lục Viên hờ hững nhìn hắn, sau đó khẽ gật đầu với Hạ Thừa Lãng: "Tôi đi trước."

"Ừm." Hạ Thừa Lãng mỉm cười đáp lại một tiếng, nhìn cậu đi xa, sau đó mới quay qua đạp Trần Thiệp một cái, "Biểu cảm của mày như vậy là sao? Cẩn thận dọa người ta."

Trần Thiệp khép lại miệng, trên mặt lộ ra vẻ đau lòng, "Mày cái tên khốn kiếp! Tên biến thái!"

"Nghĩ gì thế?" Hạ Thừa Lãng liếc xéo hắn một cái, "Tao chẳng hề làm gì, chỉ ngủ một đêm trên sô pha nhà người ta thôi."

"Vậy mà mày đã vào tận trong nhà của Thang Lục Viên rồi? Lại còn ngủ cả trên sô pha của người ta? Mày đây không phải tên khốn kiếp thì là gì?" Trần Thiệp ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng vẻ mặt lại tốt hơn, hắn còn tưởng rằng Hạ Thừa Lãng đã ăn người ta luôn rồi, vậy thì hắn sẽ trở thành đồng phạm với kẻ xấu mất, là tạo nghiệp ác đó nha!

Hạ Thừa Lãng đi về phía trước, "Tối hôm qua trời mưa sấm chớp nên tao mới ở lại."

Trần Thiệp đi lên khoác vai hắn, cười hì hì chế nhạo: "Sao nào? Mau nói với tiểu đệ chút đi, tối hôm qua không những mày tiến vào cửa chính nhà người ta, còn ở một đêm, có chút tiến triển nào với mỹ nhân băng giá không?"

Hạ Thừa Lãng không muốn nói quá nhiều về chuyện của Thang Lục Viên cho hắn, chỉ cười nói: "Cậu ấy rất tốt."

Trần Thiệp chẹp hai tiếng, thất vọng lắc đầu: "Anh Hạ, mày làm tao thất vọng quá! Mới một đêm mà mày đã thay đổi rồi! Tao có còn là người anh em tốt mà chuyện gì mày cũng kể không?"

Hôm nay tâm trạng của Hạ Thừa Lãng tốt, mở miệng nói với hắn vài câu, nhưng chuyện liên quan tới Thang Lục Viên thì một chữ cũng không nhả.

Thang Lục Viên đứng cách đó không xa nhìn hai người bọn họ cãi nhau ầm ĩ đi vào tòa học, hờ hững thu lại ánh mắt, đối với cậu, việc gặp mặt giữa cậu và Hạ Thừa Lãng hôm qua chỉ là do vô tình, về sau mối quan hệ giữa hai người họ ở trường học cùng lắm chỉ là khi gặp thì gật đầu chào hỏi.

Nhưng rõ ràng cậu đã nghĩ quá nhiều, Hạ Thừa Lãng căn bản không cho cậu cơ hội vạch ra ranh giới rõ ràng.

Chập tối sau khi tan học, khi cậu đang đọc sách ở trong nhà, nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu cảm thấy có chút kinh ngạc, sau khi mở cửa nhìn thấy người đứng ngoài cửa là Hạ Thừa Lãng, cậu càng kinh ngạc hơn. "Tại sao cậu lại tới đây?"

Hạ Thừa Lãng cầm một cái túi trong tay, cười nói: "Không phải cậu nói máy sấy tóc ở nhà hỏng sao? Tôi mua cho cậu một cái máy sấy tóc."

"Hả?" Thang Lục Viên kinh ngạc mở to hai mắt, nhìn về phía cái túi của Hạ Thừa Lãng, nhưng ánh mắt lại bị đồ vật được Hạ Thừa Lãng ôm trong ngực hấp dẫn, "...Mèo?"

Mèo con ở trong lồng ngực của Hạ Thừa Lãng đi cựa quậy, liếc nhìn Thang Lục Viên bằng đôi mắt tròn nhỏ của nó.

"Ừm." Hạ Thừa Lãng đi vào trong nhà, nhét con mèo con vào trong lồng ngực của Thang Lục Viên, nói một cách bình thản: "Tôi nhặt được dưới tầng nhà cậu."

Con mèo con còn rất nhỏ, hình như chỉ mới một hai tháng tuổi, toàn thân phủ một lớp lông trắng mềm mại, chỉ có bốn cái chân nhỏ và đôi tai trên đỉnh đầu có màu vàng ấm áp, sau khi nó được đặt trong vòng tay của Thang Lục Viên, đôi mắt long lanh rụt rè nhìn Thang Lục Viên, ngoan ngoãn lại còn dễ thương.

Thang Lục Viên không nhịn được vươn tay gãi lưng của mèo con, mèo con khẽ kêu một tiếng, trông rất đáng yêu, Thang Lục Viên thoáng lộ một nụ cười dịu dàng.

Hạ Thừa Lãng quan sát cẩn thận biểu cảm của cậu, thấy cậu như vậy thì cũng nở nụ cười, xem ra điều tra của Trần Thiệp là đúng, Thang Lục Viên rất thích mèo, nghe Trần Thiệp nói cậu thường xuyên lén lút mang đồ ăn tới cho mấy con mèo hoang ở trong trường học và trong tiểu khu.

Thang Lục Viên sờ con mèo con nhỏ một lúc, nhìn khuôn mặt bẹt của con mèo nhỏ, trong mắt không khỏi có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn Hạ Thừa Lãng hỏi: "Cậu nhặt được ở ven đường một con... garfield (*)?"



Hạ Thừa Lãng đặt máy sấy tóc lên tủ, một lần nữa phát huy phẩm chất mặt dày của hắn, không chút chột dạ hỏi: "Thật sao? Tôi không nhìn ra được chủng của nó là gì, lúc tôi nhặt được nó, tôi chỉ cảm thấy nó khá đẹp."

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nó còn nhỏ như vậy đã bị chủ nhân bỏ rơi, tôi lo lắng nó ở bên ngoài sống không được bao lâu, cho nên mới mang tới đây."

Mặc dù Thang Lục Viên có chút nghi ngờ, nhưng sau khi nghĩ lại, cậu cảm thấy có thể là trong lúc vô tình con mèo nhỏ đã trộm chạy ra ngoài, cho nên không tìm được nhà, cậu không chút nghi ngờ nói: "Con mèo con này quá sạch sẽ, không giống như là mèo hoang, chờ ngày mai tôi xuống dưới tầng nhìn xem có chủ nhân của nó hoặc là tờ rơi nào hay không, nếu nó tự đi lạc, chủ nhân nó sẽ rất lo lắng."

Hạ Thừa Lãng cảm thấy sau khi Thang Lục Viên nhìn thấy mèo con, trong vô thức cậu đã nói nhiều hơn một chút, hắn không nhịn được mà mỉm cười, gật đầu đồng ý, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ rằng không có vị chủ nhân nào cả, bởi vì con mèo con này là Garfield thuần chủng được hắn sai người chọn qua nhiều lần tuyển chọn, hắn chính là chủ nhân của nó.

Thang Lục Viên nhìn mèo con, không khỏi bị vẻ ngoài xinh xắn dễ thương của nó làm cho mê mẩn, vươn tay sờ lỗ tai mèo con, giọng nói dịu dàng, giống như sợ quấy rầy mèo con vậy, nhẹ giọng hỏi: "Cậu muốn đem nó về nhà nuôi à?"

"Lúc đầu tôi muốn đem nó mang về nhà nuôi, nhưng tôi chợt nhớ ông nội tôi không thích mèo, ông nội cũng lớn tuổi rồi, tôi sợ để mèo trong nhà lúc ông đi lại sẽ vấp phải, cậu có thể giúp tôi nuôi nó không?"

Hạ Thừa Lãng nói ra lí do mà hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, cuối cùng lại thêm một câu, "Nếu như cậu cũng không tiện nuôi nó, nó chỉ còn cách tiếp tục lang thang bên ngoài, nó còn nhỏ như vậy, cũng không biết có thể sống qua mùa đông này không."

Hắn nói rồi lộ ra biểu cảm đau lòng, còn khẽ thở dài một hơi.

"Có thể! Tôi có thể nuôi nó." Thang Lục Viên vội vàng nói, ôm thật chặt mèo nhỏ, con mèo con nhỏ xíu như vậy, cậu cũng không nỡ để nó ở bên ngoài chịu lạnh chịu đói.

Hạ Thừa Lãng lộ ra nụ cười hài lòng, "Vậy là tốt rồi."

Thang Lục Viên vào bếp tìm một cái bát nông, đổ một chút nước ấm vào, sau đó đặt mèo con ở bên cạnh bát, mèo con tới gần ngửi ngửi, sau đó thè cái lưỡi hồng nhuận ra, cúi đầu uống từng ngụm nhỏ.

Thang Lục Viên ở bên cạnh nhìn nó không chớp mắt, đau lòng sờ cái đuôi của nó, "Ngày mai phải đi mua cho nó một ít thức ăn với đồ dùng mới được."

Khuôn mặt lạnh lùng và xa cách vốn có của cậu lúc này đây tràn ngập ý cười dịu dàng, đôi mắt cậu như được rắc những vì sao, Hạ Thừa Lãng cảm thấy trái tim như được nhẹ nhàng xoa nắn, không khỏi mềm lòng, hắn cười nói: "Ngày mai đúng lúc là ngày nghỉ, tôi đưa cậu đi."

Lúc đầu Thang Lục Viên muốn từ chối, nhưng sau khi nghĩ đến con mèo con này là của Hạ Thừa Lãng, Hạ Thừa Lãng nhất định sẽ rất lo lắng về nó, vì vậy cậu gật đầu đồng ý: "Được, vậy ngày mai tôi chờ cậu đến đi cùng."

"Ừm" Hạ Thừa Lãng cong môi, ngày mai lại có lý do để gặp mặt.

Tâm trạng của hắn vui vẻ, đưa tay vuốt ve con mèo nhỏ, có tên nhóc con này ở đây, hắn sẽ không phải lo lắng sau này không có lý do đến gặp Thang Lục Viên.