Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 143: Phơi bày



Trong hai ngày thi đại học, ngoại trừ buổi sáng đầu tiên Hạ Thừa Lãng đến nhà Thang Lục Viên buộc một vòng tay chỉ đỏ cầu nguyện cho Thang Lục Viên, thời gian còn lại hai người đều không gặp nhau, để tránh không ảnh hưởng đến kỳ thi của nhau.

Sau khi thi xong môn học cuối cùng, Thang Lục Viên đứng ở cổng trường thở phào nhẹ nhõm một hơi, hai ngày này trùng với mùa mưa, trời mưa liên miên hai ngày, khẩu hiệu "Học không bao giờ là đủ" được khắc trên cổng trường cũng bị xói mòn sạch sẽ.

Sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, bầu trời quang đãng, mây đen tản đi, gió bắt đầu nổi lên, gió thổi không ngừng cuốn những chiếc lá rụng trên mặt đất, thời tiết khô nóng cũng trở nên mát mẻ hơn một chút.

Thang Lục Viên nâng cổ tay, nhìn hai chiếc vòng tay chỉ đỏ cầu nguyện dưới ánh nắng mặt trời, một cái vòng tay thì ghi "Cao khảo thuận lợi", cái còn lại thì ghi "Cao khảo tất thắng"

(*) Cao khảo: cách gọi Kỳ thi Tuyển sinh Đại học Toàn Quốc bên Trung

Hai chiếc vòng tay này, một chiếc là Tiểu Thất tặng cho cậu, chiếc còn lại do chính Hạ Thừa Lãng đeo cho cậu.

Không biết Tiểu Thất tìm thấy vòng tay chỉ đỏ cầu nguyện này ở đâu, mua tặng cho các anh và Thịnh Sầm mỗi người một cái, Hạ Thừa Lãng nhìn thấy vòng tay trên cổ tay Thịnh Sầm, cũng không nhịn được mua một cái cho Thang Lục Viên, cho nên trên tay Thang Lục Viên đeo hai chiếc.

Thang Lục Viên còn nhớ rõ dáng vẻ nghiêm túc của Hạ Thừa Lãng khi đeo vòng tay chỉ đỏ cho cậu vào buổi sáng ngày hôm qua, Hạ Thừa Lãng nói: "Tuy tôi không mê tín, nhưng nếu sợi dây màu đỏ này có thể mang lại cho cậu một chút may mắn, thì cũng là điều tốt."

Thang Lục Viên mỉm cười, lúc ấy chỉ cảm thấy bộ dạng vội vội vàng vàng của Hạ Thừa Lãng có chút đáng yêu, hiện tại nhớ đến trong lòng cậu lại cảm nhận được một sự tinh tế ngọt ngào.

Cậu ngẩng đầu nhìn dòng người qua lại xung quanh mình, trong lòng đột nhiên dâng lên một khát khao khẩn thiết, cậu vô cùng muốn gặp Hạ Thừa Lãng.

Đáng tiếc Hạ Thừa Lãng cũng không ở đây, cậu và Hạ Thừa Lãng không được phân ở cùng một điểm thi, cậu thi ở trong trường, Hạ Thừa Lãng thi ở một trường khác.

Cậu không kiềm chế được xúc động trong lòng mình, nhấc chân bước nhanh về hướng nhà mình, cậu có cảm giác mãnh liệt nhất định Hạ Thừa Lãng đang chờ đợi cậu ở một chỗ nào đó.

Cậu có rất nhiều điều muốn nói với Hạ Thừa Lãng, cậu muốn nói cho dù bọn họ không thi được vào cùng một trường cũng không sao cả, cho dù chỉ là một thành phố, một khu học xá cũng không sao, cậu muốn được ở gần Hạ Thừa Lãng, cậu không muốn rời xa Hạ Thừa Lãng.

Cậu đi vài bước, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Trần Thiệp đang ở một cửa hàng gần trường học, Trần Thiệp đang đứng ở cửa ăn kem que, hắn còn đang mặc đồng phục, đầu tóc hơi bù xù, chắc là bị chính bản thân cào loạn trong lúc chạy đến trường thi, hắn cắn que kem phát ra tiếng lạo xạo, vẻ mặt vui mừng như được thoát khỏi biển khổ, cặp sách của hắn bị ném sang một bên, dường như không có ý định cầm lên.

Kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc đối với nhiều người chẳng khác nào một sự giải thoát, một sự phóng thích, cách thức chúc mừng nào cũng có cả.

Thang Lục Viên mỉm cười, định bước tới chào hỏi, nhưng ánh mắt cậu bỗng co lại, dừng bước.

Một tên đàn ông cao to lực lưỡng đi ra từ trong cửa hàng, hắn ta cầm cây kem giống như Trần Thiệp, cắn một miếng, đi đến bên cạnh Trần Thiệp đụng vào cánh tay của Trần Thiệp.

Ban đầu Thang Lục Viên cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng ngay sau đó đã nhớ ra mình đã từng gặp tên đàn ông này ở đâu.

Tên đàn ông này là thủ lĩnh của nhóm Alpha đã bao vây Hạ Thừa Lãng khi đó, lúc đấy Tang Thang Lục Viên nói chuyện trực diện với hắn ta, vì vậy Thang Lục Viên vẫn có một ít ấn tượng, nhưng tên đàn ông đó lúc này đây lại khác với người đó, trên mặt lộ ra nụ cười thật thà chất phác, hắn ta trông giống như một thanh niên bình thường, hoàn toàn không giống tên côn đồ xấu xa bắt nạt kẻ yếu ngày đó, hơn nữa trông hắn ta có vẻ còn rất quen thuộc với Trần Thiệp, còn đứng chung một chỗ nói cười vui vẻ, dường như không có chút xa cách nào.

Thang Lục Viên cau mày nghi ngờ, Hạ Thừa Lãng và Trần Thiệp có quan hệ tốt như vậy, sao Trần Thiệp lại có thể thân thiết với người đã bắt nạt Hạ Thừa Lãng lúc trước như vậy? Cậu cũng chưa từng nghe Hạ Thừa Lãng nói hắn và tên kia đã hòa giải mà.

Thang Lục Viên càng nhíu chặt mày, như thể có điều gì đó sắp lộ ra, nhưng Thang Lục Viên không muốn tin vào điều đó, thậm chí còn cảm thấy có chút hoảng sợ và cự tuyệt.

Cậu cụp mắt, từng bước một đi tới, Trần Thiệp đang quay lưng nói chuyện với tên đàn ông kia, không để ý tới cậu đang đi tới.

Tên đàn ông kia cũng không nhìn thấy Thang Lục Viên, anh ta lấy một thứ từ trong túi ra và đưa cho Trần Thiệp, "Mày giúp tao đưa cái này cho Hạ ca đi, Hạ ca sợ bị lộ tẩy, cũng không cho tao gặp nó."

Ánh mắt Thang Lục Viên co lại, trong nháy mắt dừng bước chân, ánh mắt rơi vào thứ đồ trên tay của tên đàn ông kia, đó là thuốc giả dạng Omega, mặc dù cậu chưa từng thấy qua vật này trong thực tế, nhưng cậu đã đọc về thứ này trong sách y học quá nhiều lần.

Thuốc giả dạng Omega, dùng cho Alpha hoặc Beta muốn giả thành tin tức tố của Omega.

Một cái gì đó chợt lóe lên trong tâm trí cậu, cậu hơi lảo đảo, dựa vào bức tường bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững

Trần Thiệp nghe thấy âm thanh thì quay đầu lại, nhìn thấy người phía sau chính là Thang Lục Viên, thì sắc mặt thay đổi 180 độ, hắn vội vàng giấu thuốc giả dạng Omega về phía sau lưng, kinh hoảng nói: "Lục Viên, sao cậu lại ở đây?"

Hắn không biết phòng thi của Thang Lục Viên cũng ở trường này.

Thang Lục Viên không nhìn Trần Thiệp, cũng không nói chuyện, cậu cụp mắt nhìn chằm chằm vào những thứ trong tay Trần Thiệp, trong lòng cậu căng như dây đàn, nóng lòng muốn biết câu trả lời.

Cậu tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay của Trần Thiệp, không cho Trần Thiệp cơ hội để giãy dụa, dùng hết sức giật lấy thuốc giả trang, dùng tay mở ra, cậu tạm dừng lại rồi lại chậm rãi đặt thuốc giả trang vào giữa mũi, dùng sức hít một hơi... Cậu ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đúng là mùi hương của tin tức tố trên người Hạ Thừa Lãng vào cái ngày mà cậu giúp đỡ Hạ Thừa Lãng.

Trần Thiệp nhìn thấy động tác của cậu, hoảng sợ nói: "Lục Viên, cái này là do tôi nhất thời tò mò muốn mua cho bạn bè chơi, đừng hiểu lầm, cũng đừng suy nghĩ lung tung..."

Hắn không biết Thang Lục Viên có phát hiện được gì hay không, hắn không dám giải thích nhiều, sợ nói nhiều thì sai nhiều, chỉ lo lắng nhìn Thang Lục Viên, khuôn mặt của Thang Lục Viên lúc này trắng bệch như tờ giấy, bình thường khuôn mặt cậu đã lạnh lùng, lúc này lại càng lạnh hơn, cũng có chút cảm giác yếu ớt, hắn không khỏi có chút lo lắng.

Thang Lục Viên từng bước lui về phía sau, cậu nhắm mắt lại, gió lạnh thổi vào khuôn mặt, những nghi vấn mà cậu cố gắng bỏ qua trước đây lại hiện lên trước mắt cậu một lần nữa, từng cái một hiện về trong đầu cậu.

Hóa ra... Hạ Thừa Lãng thật sự không biết đắp mặt nạ, cũng không yếu đuối, không nghi ngờ gì, Hạ Thừa Lãng lừa cậu.

Tất cả những thứ này ngay từ đầu đã là một trò lừa bịp, thân phận Omega của Hạ Thừa Lãng là giả, Alpha bắt nạt hắn cũng là giả, tất cả chỉ là một cái bẫy, một cái bẫy do Hạ Thừa Lãng cẩn thận thiết kế.

Nhưng tại sao, tại sao Hạ Thừa Lãng lại phải lừa cậu như vậy?

Thang Lục Viên mở to mắt, quay người rời đi không nói một lời, Trần Thiệp muốn ngăn cậu lại, nhưng bị ánh mắt của Thang Lục Viên ngăn lại, ánh mắt của Thang Lục Viên rất lạnh lùng, chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến toàn thân hắn cảm thấy lạnh lẽo. Trần Thiệp chợt nhận ra có lẽ hắn đã thật sự làm hỏng chuyện.

Thang Lục Viên đi từng bước về phía trước, cậu nhớ tới thời điểm lần đầu tiên gặp Hạ Thừa Lãng, cậu đã động tay đánh hắn, khoảng thời gian ở chung vui vẻ suýt chút nữa khiến cậu quên đi, quên đi hai bọn họ đã có một bắt đầu hỏng bét như nào.

Hóa ra tất cả là chỉ vì Hạ Thừa Lãng muốn trả thù cậu, cho nên mới tỉ mỉ thiết kế một cái bẫy, ngay cả... Ngay cả việc nói muốn cùng cậu thi vào một trường đại học, muốn ở bên cậu, cũng đều là chơi đùa cậu.

Gió chập tối càng lúc càng mạnh, lần đầu tiên Thang Lục Viên biết mùa hè có thể lạnh như vậy.

Một năm này, hầu hết thời gian sau khi tan học Thang Lục Viên đều về nhà cùng với Hạ Thừa Lãng, lúc đó cậu luôn cảm thấy con đường rất ngắn, nhưng hôm nay khi đi bộ một mình, cậu mới phát hiện ra con đường này lại dài đến vậy, đủ dài để khiến cậu suy nghĩ một cách rõ ràng về những chi tiết Hạ Thừa Lãng lừa dối cậu trong một năm này, thậm chí cậu còn bắt đầu nghi ngờ Hạ Thừa Lãng chưa bao giờ đối xử chân thành với cậu.

Thang Lục Viên cười khổ, bây giờ nhìn lại, rõ ràng Hạ Thừa Lãng sơ hở chồng chất, nhưng cậu vẫn không ngừng bao biện cho cho Hạ Thừa Lãng, không biết là nên cười chính mình ngốc, hay nên cười chính mình quá tin tưởng Hạ Thừa Lãng.

Cuối cùng cậu cũng đi về tới cửa nhà, bước chân dừng lại, cậu ngước mắt nhìn thẳng người đang đứng bên cửa.

Hạ Thừa Lãng nghiêng người dựa vào cửa, nhìn thấy cậu thì hắn lập tức nở nụ cười như thường, "Kỳ thi thế nào rồi?"

Thang Lục Viên nở nụ cười, miệng lại có chút chua xót, Hạ Thừa Lãng luôn cười với cậu như vậy, mỗi lần cười đều chân thành đến vậy, xán lạn đến thế, cho nên cậu mới bị Hạ Thừa Lãng lừa, làm sao cậu có thể nghĩ đến cái người nở nụ cười như vậy với cậu thật ra là để tới trả thù cậu?

Cậu cúi đầu, không muốn tiếp tục nhìn thấy nụ cười trên mặt Hạ Thừa Lãng, nếu không cậu sẽ lại bị Hạ Thừa Lãng mê hoặc.

Hạ Thừa Lãng nhìn thấy bộ dạng ủ rũ của cậu, hắn kinh ngạc nhíu mày, nhìn kỹ, mới phát hiện sắc mặt cậu có gì đó không ổn, trông cậu rất nhợt nhạt, Hạ Thừa Lãng vội vàng đi đến trước mặt cậu, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Là do cơ thể không thoải mái hay là do thi cử không tốt?"

Thang Lục Viên không trả lời, cậu vẫn cúi đầu, đôi mắt rũ xuống, khuôn mặt vùi vào bóng tối.

Hạ Thừa Lãng không nhìn thấy rõ biểu cảm trên mặt cậu, nhưng có thể cảm nhận được áp suất thấp như muốn ngạt thở trên người cậu, Hạ Thừa Lãng nghĩ là do kỳ thi của cậu không thuận lợi, lập tức cảm thấy đau lòng.

"Lục Viên, cậu đừng buồn, có chuyện gì thì có thể nói với tôi, mặc kệ xảy ra chuyện gì, tôi sẽ cùng cậu...." Hạ Thừa Lãng vươn tay muốn ôm cậu vào lòng, nhưng tay vừa mới chạm vào góc áo Thang Lục Viên, Thang Lục Viên đột nhiên ngẩng đầu, vươn tay đẩy hắn ra.

Hạ Thừa Lãng sửng sốt một lúc, lúc này mới phát hiện ra hốc mắt của Thang Lục Viên có chút đỏ, nếu nhìn kỹ thì thấy mắt cậu không ẩm ướt, cũng không khóc, mà trống rỗng, khô khốc và đỏ hoe, như thể trong mắt đã mất đi ánh sáng vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn Hạ Thừa Lãng có chút luống cuống tay chân, sự cự tuyệt trong mắt Thang Lục Viên khiến hắn cảm thấy xa lạ.

Hai người trầm mặc hồi lâu, Thang Lục Viên muốn đi vào trong nhà, Hạ Thừa Lãng lại ngăn trước mặt cậu, "Lục Viên, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Nói cho tôi biết được không?"

Thang Lục Viên ngẩng đầu nhìn hắn, mấp máy môi, nhẹ giọng phun ra một chữ: "Cút."

Nếu ngay từ đầu Hạ Thừa Lãng đã từng bước một xây lên mối quan hệ này từ những lời nói dối, thì làm sao có sự chân thành?

Mắt Hạ Thừa Lãng trợn to, nhất thời hoảng sợ, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác sợ hãi, trong giọng nói bất giác xen lẫn chút run rẩy, "Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?"

Thang Lục Viên khẽ cười một tiếng, cong khóe miệng, tiến lên từng bước, nhìn chằm chằm vào hai mắt Hạ Thừa Lãng, cậu nói rất chậm, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, "Hạ thiếu gia, lừa tôi thật vui đúng không?"

Hạ Thừa Lãng lui về phía sau một bước, trong nháy mặt vẻ mặt hắn mặt xám như tro tàn