Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 144: Rời xa



"Cậu nghe tôi giải thích..." Hạ Thừa Lãng mở miệng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không biết nên giải thích như thế nào, bởi vì đúng thật là hắn lừa Thang Lục Viên, ngay từ đầu là hắn có ý đồ không tốt, điểm này hắn không thể phủ nhận.

Hắn như bị mất tiếng, không nói nên lời dưới ánh mắt trầm lặng của Thang Lục Viên.

Thang Lục Viên thu lại nụ cười trên mặt, vẻ mặt dần trở nên tĩnh lặng, cậu nhìn thật sâu vào Hạ Thừa Lãng, giọng đầy mệt mỏi: "Hạ Thừa Lãng, chúc mừng cậu, đúng là tôi đã bị cậu lừa, cậu trả thù thành công rồi đấy."

"Lục Viên, rất xin lỗi..." Hốc mắt Hạ Thừa Lãng lập tức đỏ lên, "Lúc trước đúng thật là tôi lừa cậu, nhưng hiện tại không phải, tôi không muốn trả thù cậu, tôi chỉ..."

Thang Lục Viên cụp mắt, dùng giọng nói nhẹ nhàng ngắt lời hắn: "Hạ Thừa Lãng, cậu đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa." Cũng đừng tiếp tục lừa dối tôi.

Cậu nói xong thì không cho Hạ Thừa Lãng cơ hội để nói nữa, trực tiếp mở cửa ra, nhốt Hạ Thừa Lãng ở ngoài cửa, nếu cậu nghe Hạ Thừa Lãng nói tiếp, có thể cậu sẽ lại bắt đầu dao động, tin tưởng Hạ Thừa Lãng.

Hạ Thừa Lãng đưa tay định gõ cửa, nhưng đúng lúc này điện thoại vang lên, là Trần Thiệp gọi đến, trực giác nói cho hắn biết là vấn đề xảy ra từ bên phía Trần Thiệp, cho nên cầm điện thoại lên nghe.

"Hạ ca, làm sao bây giờ? Hình như Lục Viên biết rồi."

"Sao lại như vậy?" Hạ Thừa Lãng trầm giọng hỏi, thanh âm khàn khàn khiến cho Trần Thiệp thấy hoảng sợ.

Trần Thiệp biết chuyện không ổn nên vội vàng kể lại chuyện vừa rồi bị Thang Lục Viên phát hiện, sau đó lo lắng khuyên nhủ: "Hạ ca, mày mau dỗ dành Lục Viên đi, giải thích cho rõ ràng rồi sau đó xin lỗi cho tốt, cậu ấy sẽ tha thứ cho mày thôi."

Hắn đã sớm nhìn ra Hạ Thừa Lãng không hề đùa giỡn với Thang Lục Viên, nhiều năm như vậy rồi ngoại trừ Thang Lục Viên ra, hắn chưa từng thấy Hạ Thừa Lãng để tâm đến một ai đó như vậy, chứ đừng nói là thấy Hạ Thừa Lãng thích một người đến vậy.

Hạ Thừa Lãng không nói lời nào, hắn cười khổ cúp điện thoại, sở dĩ hôm nay hắn nhờ Trần Thiệp mua giúp thuốc giả tin tức tố là vì hắn muốn đưa nó ra trước mặt Thang Lục Viên, thú nhận mọi chuyện với chính Thang Lục Viên, nhưng không ngờ Thang Lục Viên lại biết được tất cả mọi chuyện trước khi hắn có thời gian nói sự thật với Thang Lục Viên.

Hắn vẫn luôn muốn tìm thời điểm tốt để nói rõ ràng với Thang Lục Viên, nhưng có lẽ làm sai điều gì cũng phải trả giá, cho nên ông trời không cho hắn một cơ hội để thành thật nhận lỗi. Ngay từ đầu hắn không nên vì muốn chơi đùa mà giả làm Omega tiếp cận Thang Lục Viên, cũng không nên dùng hết lời nói dối này đến lời nói dối khác để lừa dối Thang Lục Viên.

Chỉ là khi đó hắn không ngờ rằng mình sẽ thật sự sẽ thích Thang Lục Viên, hoặc là... Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Thang Lục Viên, hắn đã thích Thang Lục Viên rồi, nếu không một người sợ phiền như hắn, sao lại có thể vì muốn mua vui mà dùng hết tâm trí đi tiếp cận Thang Lục Viên.

Nhưng mà hắn hiểu ra quá muộn, dùng sai phương pháp, bây giờ muốn bù đắp cũng đã muộn, không biết Thang Lục Viên có đồng ý cho hắn một cơ hội hay không.

Di động lại vang lên, Hạ Thừa Lãng không nhận, trong đầu hắn hỗn loạn, trong đầu lúc này chỉ có Thang Lục Viên và những lỗi lầm lúc trước hắn phạm phải, hắn đưa tay lau mặt, bước tới gõ cửa. Trong nhà yên tĩnh, không có động tĩnh nào từ Thang Lục Viên, hắn đột nhiên thấy rất sợ hãi, sợ rằng Thang Lục Viên thật sự không bao giờ... muốn gặp lại hắn nữa.

Tiếng chuông điện thoại di động nối tiếp nhau vang lên, trên tầng lầu tĩnh lặng âm thanh vang lên nghe thật chói tai.

Hạ Thừa Lãng nhắm mắt, bắt máy.

Giọng nói kiềm chế của Thịnh Sầm nôn nóng vang lên trong điện thoại: "Em đang làm cái gì vậy? Sao lâu như vậy mà không nhận điện thoại, nhanh đến bệnh viện, ông ngoại... Tóm lại là nhanh lên!"

Lỗ tai Hạ Thừa Lãng như ù đi, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau khi cúp điện thoại, hắn ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng Thang Lục Viên rồi nhanh chóng chạy xuống tầng.

Hắn lừa Thang Lục Viên rất nhiều chuyện, nhưng có một điều mà hắn không hề nối dối, chính là sức khỏe của ông nội hắn thật sự ngày càng kém.

...

Suốt một kỳ nghỉ hè, mỗi ngày Thang Lục Viên đều mê man, không phải đang ngủ, thì cũng là đang đọc sách, cậu muốn khiến đầu mình trống rỗng, nhưng cậu cũng muốn khiến đầu óc bận rộn đến mức không còn thời gian để nghĩ đến những chuyện khác.

Mấy lần Thang Thất Viên thấy cậu như vậy, đều khẽ thở dài, nhưng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết nên khuyên cậu như thế nào.

Thang Thất Viên cẩn thận hỏi vài lần, nhưng đều bị Thang Lục Viên úp úp mở mở nói qua loa, cậu biết mình không hỏi được, nên chỉ còn cách nhắc nhở Thang Lục Viên ăn đúng giờ mỗi ngày.

Trong số các anh trai, thời gian cậu ở với Thang Lục Viên lâu nhất, cũng hiểu rõ Thang Lục Viên nhất, cậu biết lần này nhất định Thang Lục Viên đã gặp phải vấn đề lớn, hơn nữa còn có liên quan đến Hạ Thừa Lãng.

Mãi cho đến ngày công bố kết quả thi đại học, Thang Lục Viên mới sửa soạn lại bản thân đi đến trường, mặc dù điểm có thể tra trên mạng, nhưng Thang Lục Viên vẫn muốn tự mình đến đến trường xem.

Trường cấp ba Hoàng Hàm có thói quen công bố danh sách 100 học sinh đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đại học rồi dán nó ở cổng trường, bởi vì học sinh ở trường cấp ba Hoàng Hàm thường ở trong hoàng thất, hoặc là con của mấy ông lớn, sau khi trưởng thành đa số bọn họ đều sẽ là một nhân vật lớn ở đế quốc trong tương lai, vì vậy kết quả của kỳ thi tuyển sinh đại học sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý, các nhà báo sẽ thường xuyên đến phỏng vấn vào mấy ngày này.

Hôm nay phóng viên cũng vây đầy ở trước bảng điểm như những năm trước, thậm chí năm nay vì có sự hiện diện của nhị hoàng tử Thịnh Sầm mà còn có nhiều người hơn.

Thang Lục Viên không muốn vô góp vui, hôm nay cậu đến trường chỉ để nhìn một chút kết quả thi vào đại học, cậu cũng không quá nóng lòng muốn biết điểm, bởi vì cậu biết rằng mình đã làm tốt trong kỳ thi, hẳn là cũng đủ để cậu được nhận vào trường đại học mà cậu đã mơ ước từ lâu.

Cậu đi dạo một mình trong khuôn viên trường quen thuộc một lúc lâu, đi ngang qua bãi cỏ nơi cậu và Hạ Thừa Lãng gặp nhau lần đầu tiên, cũng đi ngang qua sân bóng rổ nơi họ cùng nhau chơi bóng rổ, cuối cùng cậu dừng lại trước lan can.

Lan can bây giờ không có người, nhưng cậu vẫn nhớ rõ ngày đó Hạ Thừa Lãng ngồi trên đó, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt của Hạ Thừa Lãng, hắn vẫn đẹp trai như mọi ngày.

Những lời mà Hạ Thừa Lãng nói ngày hôm đó vẫn còn văng vẳng bên tai cậu, nhưng cậu không ngờ rằng mọi thứ lại thay đổi nhanh như vậy.

Thang Lục Viên khẽ cười, phải thừa nhận rằng những kỷ niệm đáng nhớ nhất của cậu trong khuôn viên ngôi trường này chính là về Hạ Thừa Lãng.

Sau ngày hôm đó, cậu không còn gặp lại Hạ Thừa Lãng nữa, có lẽ cả đời này cậu sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Thang Lục Viên cụp mắt, che giấu cảm xúc đang cuộn trào bên trong mắt, đứng ngây người tại chỗ một lúc rồi quay người rời đi.

Khi cậu quay lại cổng trường, người xem trước bảng điểm đã ít hơn một ít, nhưng xung quanh cậu vẫn có rất nhiều người, cậu cảm thấy có chút kỳ lạ, sau khi mọi người nhìn thấy bảng điểm đều tỏ vẻ ngạc nhiên, dường như trong bản thông báo điểm kia có có cái gì đó khiến họ thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cậu tiến lên hai bước, nhìn thấy đám người đang chen chúc nhau kia thì dừng lại, suy nghĩ một lúc rồi quyết định không đi lên tiếp, về nhà tra kết quả trên mạng là được rồi.

Vừa định nhấc chân rời đi, cậu chợt nghe thấy tiếng xì xào bàn tán từ hai phóng viên bên cạnh.

"Trời ạ, người trong danh sách có thật sự là Nhị hoàng tử Thịnh Sầm và con trai của Hạ gia không vậy? Không phải nói hai người bọn họ học không tốt hay sao, sao điểm lại cao như vậy?"

"Aizz... Ai có thể giải thích được mấy cái ẩn tình trong hoàng thất chứ."

Thang Lục Viên đột nhiên dừng lại, tim cậu đập dữ dội, cậu lẻn loi từng chút từng chút một vào trong đám đông, ngẩng đầu nhìn về phía danh sách, cậu bắt đầu tìm từ số thứ tự một trăm, nhìn lên từng chút một, cuối cùng ở một nơi không thể ngờ tới được nhìn thấy tên của Hạ Thừa Lãng, Hạ Thừa Lãng và tên của cậu đứng cạnh nhau, tổng điểm của hắn còn cao hơn cậu hai điểm.

Thang Lục Viên sửng sốt, cảm thấy không thể tin được mở to mắt, tầm mắt lưu lại ở cái tên Hạ Thừa Lãng thật lâu, những người xung quanh không ngừng rời đi, cũng có những người khác chen vào, chỉ có mình cậu vẫn bất động.

Sau khi biết Hạ Thừa Lãng lừa dối cậu, Thang Lục Viên không khóc, nhưng bây giờ khi nhìn thấy cái tên được treo cao trên bảng điểm kia, đôi mắt cậu ngân ngấn nước, hóa ra Hạ Thừa Lãng thật sự có thể học cùng trường với cậu.

Hạ Thừa Lãng lại lừa cậu, cũng lừa tất cả mọi người, thành tích học tập của hắn đủ để vào bất kỳ ngôi trường nào trên tinh tế, trước giờ hắn không phải một người kém cỏi.

Có lẽ cậu chưa từng thực sự hiểu rõ Hạ Thừa Lãng, Thang Lục Viên nhắm mắt, nước mắt lăn dài trên má cậu.

Người chung quanh nhìn thấy cậu khóc thảm thương như vậy, còn tưởng rằng cậu không không đạt được thành tích tốt, cho nên đều nhìn cậu đầy cảm thông.

Thang Lục Viên không để ý đến ánh mắt của người khác, trái tim cậu quặn đau, mỗi lần tim cậu đập, trái tim cậu đều thấy đau nhói, cậu còn nhớ rõ bộ dạng Hạ Thừa Lãng nói muốn thi vào cùng một trường đại học với cậu ngày ấy.

Tất cả đều là giả, một năm này trôi qua tựa như một giấc chiêm bao vậy.

Thang Lục Viên mở to đôi mắt đầy hơi nước mịt mù, nhanh chóng rời đi, lần này cậu không nhìn lại khuôn viên trường đầy quen thuộc nữa.

Sau khi kết quả kỳ thi tuyển sinh đại học được công bố, kết quả của Hạ Thừa Lãng khiến mọi người kinh ngạc, các diễn đàn và tạp chí trong trường xôn xao trong vài ngày liền, nhưng hắn đã lặng lẽ không tiếng động rời đi.

Hạ Thừa Lãng và Thang Lục Viên thực sự học cùng trường, chỉ là học khác khoa, cho đến ngày khai giảng đại học Thang Lục Viên mới biết rằng Hạ Thừa Lãng không đến báo cáo mà ra nước ngoài du học.

Sau đó, Thang Lục Viên thỉnh thoảng nghe nói về chuyện của hắn từ trong những lời nói đứt quãng của tướng quân Quân Thang, ngay sau kỳ thi tuyển sinh đại học, ông nội Hạ gia liền qua đời, Hạ gia mất đi trụ cột, Hạ hoàng hậu lo lắng cho sự an toàn của Hạ Thừa Lãng, không để hắn ở trong nước quá lâu. Sau đám tang của ông nội Hạ gia, bà đã đích thân đưa hắn lên máy bay, bất kể sự phản kháng của hắn, đưa hắn ra nước ngoài.

Hạ gia không còn nữa, Bệ hạ và phu nhân Trăn Vi đều nhìn chằm chằm vào Hạ gia như hổ đói, gấp gáp muốn trừ diệt tận gốc rễ của Hạ gia, cho nên Hạ hoàng hậu tuyệt đối sẽ không để cho Hạ Thừa Lãng có cơ hội về nước mạo hiểm.

Vào ngày đầu tiên đến trường, Thang Lục Viên nhìn vào trường đại học mà cậu vẫn hằng mong ước, cuối cùng cũng hiểu được Hạ Thừa Lãng sẽ mãi mãi không học cùng một trường đại học với cậu, cậu đứng ở cửa một lúc lâu rồi mới nhấc chân đi vào, cậu và Hạ Thừa Lãng đều có cuộc sống của riêng mình, và cả những trách nhiệm mà họ phải gánh vác.

Sau đó, Thịnh Sầm nhờ Thang Thất Viên mang cho cậu một món đồ, nói là trước khi Hạ Thừa Lãng rời đi đã nhờ Thịnh Sầm chuyển cho cậu.

Thang Lục Viên nhìn một lúc lâu mới đưa tay mở nó ra, bên trong là một tờ giấy báo nhập học, giống hệt như của Thang Lục Viên, có điều người trúng tuyển là Hạ Thừa Lãng

Thang Lục Viên bất giác nhớ lại những lời Hạ Thừa Lãng đã nói trước đó.

"Thang Lục Viên, nếu tôi có thể vào cùng một trường đại học với cậu, thì cậu với tôi liền ở bên nhau có được hay không?"

Hạ Thừa Lãng thật sự làm được, đáng tiếc Thang Lục Viên đã định không thực hiện được lời hứa của mình.

Thang Lục Viên đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cái tên Hạ Thừa Lãng trên giấy báo nhập học, khẽ mỉm cười, đưa tay đóng giấy báo nhập học lại, sau đó tháo chiếc vòng tay vẫn luôn đeo trên tay bỏ vào trong hòm.

Cậu đặt chiếc hòm lên kệ trên cùng của tủ, sau đó mở sách y học ra, cúi đầu đọc nó thật nghiêm túc.