Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 148: Một đôi ???



Khi Hạ Thừa Lãng gõ cửa phòng khám, Thang Lục Viên đang mặc áo khoác trắng ngồi ở trước bàn làm việc, nhìn vào màn hình máy tính, tập trung vào việc viết bệnh án, khi cậu nghe được tiếng gõ cửa cũng không ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Mời vào."

Hạ Thừa Lãng đi vào, đặt bữa sáng và trà sữa lên bàn của Thang Lục Viên, nói với giọng điệu tự nhiên: "Chào buổi sáng."

Thang Lục Viên ngừng lại động tác gõ chữ, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, "Sao cậu lại tới đây?"

Hạ Thừa Lãng ngồi xuống cái ghế đối diện với cậu, lắc lắc cái tay của mình, rồi lại quơ tờ đăng ký lấy số của mình, cong môi nói: "Tôi đến tìm bác sĩ Thang tái khám."

Thang Lục Viên im lặng một lúc rồi dùng chuột tắt giao diện trên máy tính, mặc dù cậu cảm thấy vết thương trên tay của Hạ Thừa Lãng không cần phải kiểm tra sau một đêm, nhưng nếu bệnh nhân đã đến đây, còn đăng ký một cách lịch sự, thì cậu cũng không thể từ chối.

Cậu đứng dậy muốn kiểm tra tay của Hạ Thừa Lãng, Hạ Thừa Lãng lại gõ ngón tay lên bàn vài lần, rồi chỉ vào bữa sáng, "Ăn sáng trước đi."

Thang Lục Viên lướt qua bữa sáng mà Hạ Thừa Lãng mua, đồ ăn sáng đều là món cậu thích ăn trước kia, những ngày còn đi học, Hạ Thừa Lãng cũng thường xuyên mua bữa sáng cho cậu như thế này, nhiều năm như vậy, khẩu vị của cậu vẫn không thay đổi, nhưng mà người lại thay đổi.

Ánh mắt cậu rời khỏi bữa sáng, cuối cùng dừng lại ở cốc trà sữa, bao bì của trà sữa có hoa văn hoạt hình dễ thương, chắc là mua ở chuỗi cửa hàng trà sữa gần đây, trông tinh xảo hơn trà sữa tự pha của bà Vương, nhưng hương vị chắc chắn không ngon bằng hương vị trà sữa thuần hậu của bà Vương.

Thang Lục Viên thu lại mắt, lạnh nhạt nói: "Hiện tại đang là thời gian làm việc, tôi sẽ không ăn sáng ở đây, với lại bây giờ tôi cũng không uống trà sữa."

Đã nhiều năm như vậy, cậu cũng không uống trà sữa, bởi vì khi uống trà sữa, cậu sẽ bất giác nhớ đến những buổi hoàng hôn cùng Hạ Thừa Lãng đi về nhà, ánh nắng chiều, cảnh mặt trời lặn, trà sữa và gió mát... Tất cả đều quá tốt đẹp, cho nên thời điểm nhớ lại, trà sữa uống vào trong miệng cũng sẽ biến thành hương vị chua chát.

Hạ Thừa Lãng nghe cậu nói không uống trà sữa nữa, hiển nhiên có chút sửng sốt, trầm mặc một lát mới hỏi: "Bà Vương không sao chứ?"

Thang Lục Viên cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Người đã già, cơ thể khó tránh khỏi những cơn đau ốm... Có điều bà Vương vẫn còn kiên trì bán trà sữa, nhà trường cảm thấy bà tội nghiệp, cho nên dựng tạm một gian hàng nhỏ ở cổng trường cho bà, ít nhất bây giờ bà Vương sẽ không phải dãi nắng dầm mưa nữa."

Hạ Thừa Lãng gật đầu, lại hỏi: "Trà sữa nhỏ đâu? Cậu... có còn nuôi nó không?"

Hạ Thừa Lãng có chút lo sợ năm đó Thang Lục Viên tức giận rồi trực tiếp tặng nhóc con của bọn họ cho người khác.

Thang Lục Viên nhấp môi, tâm trạng cũng trở ôn hoà nhã nhặn hiếm thấy, nói: "... Lớn hơn rồi, cũng béo lên."

"Cậu có ảnh của nó không?"

Thang Lục Viên do dự một lúc, sau đó tìm một bức ảnh trong điện thoại rồi đưa cho hắn, Hạ Thừa Lãng cũng không cầm điện thoại, mà lấy điện thoại của mình ra rồi nói: "Cậu gửi ảnh chụp cho tôi đi, chúng ta thêm bạn tốt trước đi."

Sau khi họ chia tay vào năm đó, ứng dụng nhắn tin của Thang Lục Viên cũng không thấy cập nhật gì thêm, năm năm trôi qua, ứng dụng nhắn tin mà mọi người hay sử dụng đã bị thay thế, ứng dụng nhắn tin cũ ngày càng ít người sử dụng, ở ứng dụng nhắn tin mới thì bọn họ vẫn chưa thêm bạn tốt.

Thang Lục Viên ngẩng đầu yên lặng nhìn hắn, ánh mắt hơi trầm xuống, mím môi không nói gì.

Hạ Thừa Lãng cũng nhìn cậu, ánh mắt kiên định, giọng nói nhẹ nhàng gượng gạo: "Tôi rất nhớ trà sữa nhỏ, muốn lưu ảnh chụp của trà sữa nhỏ vào điện thoại, lúc không có việc gì thì mở ra xem... " Tôi cũng rất nhớ em, cũng muốn lưu ảnh chụp của em vào trong máy, ngày nào cũng lấy ra xem, dù da mặt Hạ Thừa Lãng có dày, nhưng cuối cùng cũng không dám nói những lời này ra.

Hai người im lặng đối đầu với nhau một lúc, Thang Lục Viên thỏa hiệp trước, dù sao năm đó cũng là Hạ Thừa Lãng đưa trà sữa nhỏ cho cậu, mặc dù đây cũng là một trong những lời nói dối mà Hạ Thừa Lãng thêu dệt nên, nhưng dù sao Hạ Thừa Lãng cũng là chủ nhân của trà sữa nhỏ, hắn có quyền lợi được biết tình hình hiện tại của trà sữa nhỏ.

Thang Lục Viên cụp mắt xuống, trực tiếp ném điện thoại cho Hạ Thừa Lãng, "Tự thêm đi."

Hạ Thừa Lãng cong môi, cầm lấy điện thoại, đẩy bữa sáng tới trước, "Ăn sáng trước đi, đừng vì giận tôi mà lãng phí lương thực, các bác nông dân trồng lương thực cũng rất vật vả, mỗi hạt gạo đều là mồ hôi công sức của họ."

Lý do của Hạ Thừa Lãng thật sự rất quang minh chính đại, Thang Lục Viên nhìn hắn, trực tiếp gọi Chu Tuyết vào, hỏi: "Cô đã ăn sáng chưa?"

"... Vẫn chưa ạ." Chu Tuyết sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu, cô hơi quay đầu lại, nhìn thấy Hạ Thừa Lãng mới sáng sớm đã ở trong phòng của bác sĩ Thang thì không khỏi lộ ra vẻ mặt khiếp sợ.

Thang Lục Viên đưa bữa sáng và trà sữa qua, "Cái này cho cô ăn đấy."

"Cảm ơn bác sĩ Thang ạ!" Chu Tuyết vui vẻ nhận lấy bữa sáng, những bữa sáng này hẳn là do khách sạn hạng sao ở gần đây làm, trông tinh xảo, vừa nhìn đã thấy ngon miệng.

Hạ Thừa Lãng không cam lòng há miệng thở dốc, hắn đã chạy mấy chỗ mới mua được đống bữa sáng này về, đặc biệt là cốc trà sữa kia, là do hắn cố ý dựa theo khẩu vị của Thang Lục Viên để mua, full đường full đá, hắn chỉ muốn đưa Thang Lục Viên uống, có điều hắn còn chưa kịp mở miệng, Chu Tuyết đã cầm bữa sáng vui vẻ đi ra ngoài, không cho hắn cơ hội phản bác.

"Hiện tại thì không lãng phí lương thực nữa rồi." Thang Lục Viên khẽ liếc Hạ Thừa Lãng, rồi tiếp tục gõ bệnh án trên máy tính.

Hạ Thừa Lãng đành phải cầm lấy di động của Thang Lục Viên thêm bạn tốt, hắn biết hiện tại hắn không thể nóng vội, chỉ có thể tiến từng bước một mà thôi.

Hắn trực tiếp mở ứng dụng nhắn tin của Thang Lục Viên ra, ảnh đại diện của Thang Lục Viên là trà sữa nhỏ, trà sữa nhỏ thực sự đã lớn lên nhiều, thậm chí còn có chút béo, trong ảnh, cái mặt bẹt của nó dí vào trước ống kính, bộ dạng ngây thơ đáng yêu, đôi mắt tròn xoe vẫn đáng yêu như ngày xưa.

Hạ Thừa Lãng mỉm cười dùng ngón tay vuốt màn hình, thêm bạn bè, nhân tiện xem qua vòng bạn bè của Thang Lục Viên, vòng bạn bè của Thang Lục Viên cũng giống như con người của cậu vậy, lạnh lẽo không có cái gì giải trí, chỉ có mấy bài phân tích của mấy ca bệnh, có vẻ như đó phải là kết quả nghiên cứu trước đây của thầy Thang Lục Viên.

Hạ Thừa Lãng chăm chú xem từ đầu đến cuối, giống như muốn xem một chút quỹ đạo cuộc sống của Thang Lục Viên mấy năm này, còn nghiêm túc đọc hết mới thoát ra.

Khi hắn thoát khỏi ứng dụng nhắn tin, hắn phát hiện ứng dụng nhắn tin bên cạnh ứng dụng nhắn tin mới này là ứng dụng mà Thang Lục Viên sử dụng trước đây, hóa ra Thang Lục Viên vẫn chưa xóa nó, ứng dụng này vẫn lặng lẽ nằm trong thư mục trò chuyện.

Hạ Thừa Lãng dừng lại, giơ điện thoại lên chỉ vào ứng dụng, hỏi Thang Lục Viên, "Cậu vẫn giữ lại ứng dụng này sao, không hề xóa sao?"

Vẻ mặt Thang Lục Viên khẽ biến đổi, ánh mắt thoáng trở nên ngây ngốc.

Giọng điệu của Hạ Thừa Lãng không khỏi có chút kích động, "Đã nhiều năm rồi cậu không cập nhật, tôi còn tưởng rằng cậu không dùng nữa, cho nên... mấy năm nay tôi gửi cho cậu tin nhắn thoại, cậu đều nghe hết sao?"

Trong những năm này, khi hắn thấy vui vẻ, hay thấy đau khổ, thấy mệt mỏi, hay là những lúc hắn cảm thấy mình không thể vượt qua nổi, hắn đều nhắn tin cho Thang Lục Viên, trong tin nhắn hắn xin lỗi hết lần này đến lần khác, cũng nói với Thang Lục Viên về việc hắn thích cậu, có điều hắn cũng không có hy vọng xa vời rằng Thang Lục Viên sẽ nghe được, hắn nghĩ rằng Thang Lục Viên đã không còn sử dụng phần mềm này từ lâu rồi.

"... Không có nghe qua." Thang Lục Viên đoạt lại điện thoại, hơi quay mặt, thấp giọng hỏi: "Tay cậu còn cần kiểm tra hay không? Nếu không cần, tôi sẽ gọi bệnh nhân tiếp theo vào, cậu đừng có lãng phí thời gian khám bệnh của bệnh nhân khác."

"Tôi đi xem Trần Thiệp trước, chờ lúc nào cậu ít bệnh nhân thì lại quay lại." Hạ Thừa Lãng nghe được câu trả lời của cậu thì có chút thất vọng, nhưng Thang Lục Viên giữ lại ứng dụng này, hắn đã rất vui rồi.

Hắn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bây giờ là giờ làm việc, là thời gian cao điểm bệnh nhân đến khám bệnh, hắn không thể chậm trễ việc điều trị cho bệnh nhân của Thang Lục Viên.

Vừa đi ra khỏi cửa, điện thoại vang lên, hắn vừa cầm lên thì thấy là Thang Lục Viên gửi cho hắn ảnh chụp của trà sữa nhỏ, một số là ảnh khi còn bé, một số là ảnh khi đã lớn, Hạ Thừa Lãng nhìn một cách tỉ mỉ trong một lúc, sau đó mỉm cười lưu nó về điện thoại của mình.

Hắn cẩn thận chọn một biểu tượng cảm xúc để trả lời Thang Lục Viên, lại phát hiện Thang Lục Viên đã xóa bạn tốt với hắn, hắn không khỏi thở dài một tiếng, mỉm cười đầy bất lực rồi cất điện thoại trở lại túi.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt đúng lúc chạm phải ánh mắt của Chu Tuyết, Chu Tuyết đầy tò mò nhìn hắn chăm chú, vẻ mặt như muốn tìm tòi nghiên cứu gì đó, khi thấy hắn nhìn sang, lập tức chột dạ thu lại ánh mắt, vén tóc ở bên tai để che giấu.

Hạ Thừa Lãng đi qua, dịu dàng mỉm cười, "Bữa sáng có ngon không?"

Chu Tuyết vội vàng dùng khăn tay giấy lau miệng, đứng lên lúng túng gật đầu: "Ngon lắm, ăn ngon lắm."

"Vậy ngày mai lúc tôi mua đồ ăn sáng cho Lục Viên, cũng mang cho cô một phần nhé."

Chu Tuyết sửng sốt, có chút giật mình hỏi: "Đây là bữa sáng là ngài mua sao? Mua cho bác sĩ Thang?"

Hạ Thừa Lãng gật đầu, không chút e dè nói thẳng nói: "Tôi muốn theo đuổi em ấy."

Chu Tuyết sửng sốt không thôi, cảm thấy choáng váng một lúc, ngạc nhiên hỏi: "Chẳng lẽ ngài đã yêu bác sĩ Thang ngay từ cái nhìn đầu tiên?"

Hạ Thừa Lãng cúi đầu nghĩ, hiện giờ nghĩ lại, năm đó đúng là hắn vừa gặp đã yêu Thang Lục Viên, chỉ là thời điểm đó hắn không nhận ra.

"Đúng vậy, nên cô phải nhớ giúp tôi nói nhiều điều tốt về tôi trước mặt Lục Viên." Hạ Thừa Lãng mỉm cười, hắn cảm thấy được phải xuống tay từ người bên cạnh Thang Lục Viên, làm cho Thang Lục Viên có thể cảm nhận được sự hiện diện của hắn mọi lúc.

Vẻ Chu Tuyết lộ ra vài phần khó xử: "Tôi có nói tốt giúp ngài thì cũng vô dụng thôi à."

"Tại sao?" Hạ Thừa Lãng tựa vào tường, hơi nhướng mày.

Chu Tuyết nhìn xung quanh, ghé sát vào Hạ Thừa Lãng, hạ giọng nói: "Tất cả mọi người đều nói bác sĩ Thang và bác sĩ Tôn là một đôi."

Vẻ mặt Hạ Thừa Lãng trầm xuống, "Bác sĩ Tôn?"

"Vâng, bác sĩ Tôn Dư Minh, là đàn anh của bác sĩ Thang, anh ta và bác sĩ Thang học cùng một thầy ở Đại học, sau khi bọn họ tan làm thường xuyên cùng nhau đi thăm người thầy kia, tôi luôn thấy họ ra ra vào vào cùng nhau, hơn nữa bác sĩ Thang đối với ai cũng đều lạnh lùng, nhưng với bác sĩ Tôn thì rất khác biệt, rất kính trọng anh ấy, cho nên mọi người trong bệnh viện đều ngầm thừa nhận họ là một đôi." Chu Tuyết thở dài, "Ngài xuất hiện quá muộn, có lẽ thực sự không còn hy vọng nữa."

Chu Tuyết nói xong, thì thấy Hạ Thừa Lãng hồi lâu không đáp lại, một câu cũng không nói, cô vốn tưởng rằng hắn đã bỏ cuộc, nhưng vừa ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt Hạ Thừa Lãng âm trầm, khóe môi cũng mím lại thành một đường thẳng.

Khi hắn không nói lời nào cũng chẳng mỉm cười, quanh người hắn tràn ngập một cảm giác áp bách không thể giải thích, Chu Tuyết vô thức lùi lại một bước.

Hạ Thừa Lãng ngước mắt lên, nhìn về phía trước nheo mắt, trầm giọng hỏi: "Hắn chính là Tôn Dư Minh?"

Chu Tuyết ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Tôn Dư Minh đang cầm hồ sơ bệnh án đi về phía này, trong lòng không khỏi thầm nghĩ một câu không xong rồi, cô còn tưởng rằng Hạ Thừa Lãng và Thang Lục Viên mới chỉ gặp nhau hai lần, thậm chí nếu Hạ Thừa Lãng thích Thang Lục Viên thì cũng sẽ không có quá nhiều tình cảm, lại không nghĩ rằng người thừa kế hiện tại của Hạ gia lại tức giận như vậy, cô đột nhiên cảm thấy được mình chọc phải rắc rối, hơn nữa còn là một rắc rối rất lớn.