Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 149: Ghen tuông



Tôn Dư Minh đi tới, nhìn thấy Hạ Thừa Lãng lại đến đây tìm Thang Lục Viên thì không khỏi khẽ nhíu mày, giọng nói có chút trầm xuống: "Vị tiên sinh này, xin ngài đừng đến đây quấy rầy Lục Viên nữa."

Hôm qua hắn tận mắt thấy Hạ Thừa Lãng làm phiền Thang Lục Viên, hôm nay thấy Hạ Thừa Lãng xuất hiện ở đây sớm như vậy, vẻ mặt cũng không hài lòng, đương nhiên nghĩ là do hắn đến đây làm phiền Thang Lục Viên, bị chặn ngoài cửa, cho nên mặt hắn mới đen như vậy.

Trong lòng Hạ Thừa Lãng vốn đã như lửa đốt, lập tức bị giọng điệu như tuyên bố chủ quyền của Tôn Dư Minh kích thích, vẻ bình tĩnh hắn vất vả bao năm qua mới có thể xây dựng được trong nháy mắt biến mất.

Hắn nhíu mày, mất kiên nhẫn nhìn về phía Tôn Dư Minh hỏi: "Anh có tư cách gì để nhắc nhở tôi?"

Tôn Dư Minh mỉm cười thản nhiên, "Hẳn là ngài nên hỏi bản thân mình có tư cách gì ở đây? Bệnh nhân sao?"

Hạ Thừa Lãng nhớ tới chuyện ngày hôm qua Thang Lục Viên nói hắn là "bệnh nhân" trước mặt Tôn Dư Minh, vẻ mặt trầm xuống trong nháy mắt, hắn nhìn chằm chằm Tôn Dư Minh, nói từng chữ: "Tôi là bạn trai của em ấy."

Tôn Dư Minh nở nụ cười, thật sự cảm thấy hắn đang nói hưu nói vượn, "Ồ? Một người bạn trai đã không xuất hiện trong suốt 5 năm sao? Tôi biết Thang Lục Viên từ khi em ấy lên đại học, nhưng tôi chưa bao giờ thấy ngài ở bên cạnh em ấy, chứ đừng nói là nghe em ấy nhắc về ngài."

Vẻ mặt Hạ Thừa Lãng càng đen hơn, lời nói của Tôn Dư Minh chẳng những nhắc nhớ hắn, hắn và Thang Lục Viên đã xa cách 5 năm, mà còn khoe ra sự thật rằng Tôn Dư Minh đã ở bên cạnh Thang Lục Viên suốt 5 năm này.

Tôn Dư Minh thấy hắn không nói nên lời, đi tới vỗ vai của hắn, mỉm cười nói: "Vị tiên sinh này, ngài có thể theo đuổi Lục Viên, nhưng đừng có quấy rầy người khác, cũng đừng nói chuyện viển vông (*), ảnh hưởng đến danh dự của Lục Viên, cậu có thể chịu trách nhiệm sao?"

(*) Nói chuyện viển vông (Từ gốc là 癡人說夢 si nhân thuyết mộng): Kẻ ngu đần nói chuyện chiêm bao, chỉ người nói năng không ra nghĩa lí gì.

Hạ Thừa Lãng túm cổ áo của Tôn Dư Minh, "Anh bảo ai nói chuyện viển vông?"

Mấy năm nay tính khí của hắn cũng tốt hơn nhiều, nhưng cũng không tốt đến mức hắn có thể chịu đựng được những người khác xen vào hắn và Thang Lục Viên.

Chu Tuyết đứng ở bên cạnh nhìn lâu như vậy, sợ tới mức không dám thở mạnh, thấy bọn họ thật sự sắp động thủ, mới vội vàng tiến lên khuyên nhủ: "Ngài Hạ, ngài bình tĩnh chút, nơi này là bệnh viện, ngài đừng quá kích động."

Tôn Dư Minh nhíu mày, nhìn cánh tay nổi đầy gân xanh của Hạ Thừa Lãng, nói: "Thưa ngài, nếu ngài đây còn tiếp tục cố tình gây sự, tôi sẽ gọi bảo vệ."

Tôn Dư Minh vừa nói vừa muốn lấy điện thoại di động ra gọi bảo vệ, Chu Tuyết thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy vào phòng tìm Thang Lục Viên, sợ hãi hét lên: "Bác sĩ Thang ơi, không ổn rồi! Ngài Hạ với bác sĩ Tôn đánh nhau!"

Thang Lục Viên biến sắc, vội vàng đặt bút trong tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh bước nhanh đi ra ngoài, vừa mở cửa liền thấy Hạ Thừa Lãng và Tôn Dư Minh đều đang xách cổ áo nhau, trên mặt lộ ra vẻ hung ác. Cậu vội vàng đi đến, nắm lấy cổ tay của Hạ Thừa Lãng, nhỏ giọng nói: "Cậu bình tĩnh một chút, buông tay ra."

"Quan hệ giữa hai người là gì?" Gương mặt Hạ Thừa Lãng đỏ lên, nhìn chằm chằm Thang Lục Viên, giống như nếu Thang Lục Viên không trả lời, hắn sẽ không thả người xuống.

Trần Thiệp ăn xong bữa sáng ở trong phòng bệnh, vốn muốn đi tan bộ, thuận tiện nói mấy lời tốt đẹp trước mặt Thang Lục Viên giúp Hạ Thừa Lãng, kết quả vừa mới qua đây, đã thấy một màn như vậy, hắn nhanh chóng trốn vào trong một góc, nắm lấy cơ hội xem màn kịch này.

Cái gì mà trận đại chiến của lão đàn ông muộn tao về nước đoạt lại vợ!

Thang Lục Viên cau mày, trầm giọng nói: "Hạ Thừa Lãng, mau buông ra, sẽ bị phóng viên chụp được!"

"Cậu đang bảo vệ hắn sao? Cậu sợ tôi đánh hắn? Mấy người rốt cuộc có quan hệ gì?" Hạ Thừa Lãng bị ghen tuông làm cho mờ mắt, phản ứng đầu tiên là Thang Lục Viên không muốn hắn đánh Tôn Dư Minh, Thang Lục Viên lo lắng cho Tôn Dư Minh, trong khoảng thời gian ngắn trái tim hắn như rơi xuống đáy vực, giọng nói cũng càng trầm hơn.

Tôn Dư Minh lại nghe ra sự lo lắng cho Hạ Thừa Lãng trong lời nói của Thang Lục Viên, trên mặt hắn lộ ra vẻ lưỡng lự, lực tay cũng bất giác nơi lỏng.

Thang Lục Viên càng cau chặt mày hơn, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Thừa Lãng, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, Hạ Thừa Lãng cũng nhìn chằm chằm vào cậu, trong đôi mắt đen như mực không nhìn thấy ai khác ngoài cậu, đôi mắt sâu thẳm, dường như hắn sẽ không bỏ cuộc cho đến khi nhận được câu trả lời.

Thang Lục Viên biết khi Hạ Thừa Lãng kích động sẽ thật sự đánh Tôn Dư Minh, cậu hít một hơi, mở miệng nói: "Bác sĩ Tôn là đồng nghiệp của tôi, cũng là đàn anh của tôi, chúng tôi không có quan hệ nào khác, Hạ Thừa Lãng, đừng ầm ĩ nữa."

Tôn Dư Minh nghe thấy sự quen thuộc trong giọng điệu của Thang Lục Viên, hắn hơi sửng sốt, lúc này mới nhận ra rằng có thể Thang Lục Viên và Hạ Thừa Lãng thật sự biết nhau, hắn do dự một lúc rồi buông lỏng tay ra trước.

Hạ Thừa Lãng vẫn còn đang nắm cổ áo của Tôn Dư Minh chưa buông ra, Thang Lục Viên trừng mắt với hắn, "Buông ra!"

Sau khi nghe Thang Lục Viên giải thích, tâm trạng của Hạ Thừa Lãng đã tốt hơn một chút, dưới cái nhìn của Thang Lục Viên, cuối cùng cũng miễn cưỡng buông tay.

Tôn Dư Minh chỉnh lại quần áo trên người mình, vẻ mặt không đổi hỏi: "Lục Viên, trước đây hai người có quen biết sao?"

"Ừm." Thang Lục Viên đáp lại, vẫn nhíu mày nhìn Hạ Thừa Lãng.

"Cậu nhanh nói cho hắn, tôi là gì của cậu." Hạ Thừa Lãng nhớ tới việc Tôn Dư Minh nói thân phận của hắn là "người bệnh" thì lại không kìm được tức giận trong lòng, muốn nhanh chóng chứng minh quan hệ của hắn với Thang Lục Viên, để Tôn Dư Minh đừng có thêm mơ mộng hão huyền nào với Thang Lục Viên nữa.

Tuy rằng vừa rồi Thang Lục Viên nói rất rõ ràng, hắn và Tôn Dư Minh không có mối quan hệ nào khác, nhưng ánh mắt Tôn Dư Minh nhìn Thang Lục Viên, hắn vừa nhìn đã biết Tôn Dư Minh thích Thang Lục Viên, hắn không thể xem nhẹ.

Tôn Dư Minh hơi nhướng mày, nói với Thang Lục Viên: "Cậu ta nói em là bạn trai cậu ta."

Thang Lục Viên cau mày, rồi quay sang nhìn Hạ Thừa Lãng.

Hạ Thừa Lãng không chột dạ chút nào, "Năm đó cậu đã đồng ý với tôi, nếu tôi có thể thi vào cùng trường với cậu, cậu và tôi sẽ ở bên nhau, thư nhập học của năm năm trước tôi cũng gửi cho cậu, cho nên năm năm trước cậu đã là bạn trai của tôi, cậu không thể phá vỡ lời hứa."

Tuy rằng hắn không thể học ở đại học đó, nhưng hắn thật sự được nhận vào cùng trường đại học với Thang Lục Viên, hắn đã thực hiện được lời hứa của mình.

Tôn Dư Minh nghe được bọn họ quen biết đã lâu như vậy, không khỏi thay đổi sắc mặt, hắn nhớ hai lần họ gặp mặt, thái độ của Thang Lục Viên với đối Hạ Thừa Lãng nhìn như lạnh lùng xa cách, nhưng dường như giữa bọn họ luôn có một bầu không khí khó hiểu, khiến hắn không thể bước vào, nhiều năm trôi qua như vậy, cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ thấy Thang Lục Viên có nhiều sự thay đổi trong cảm xúc như vậy đối với bất cứ ai, không thể nghi ngờ Hạ Thừa Lãng chính là một sự tồn tại đặc biệt.

Thang Lục Viên nghe thấy những lời của Hạ Thừa Lãng, hơi cụp mắt xuống, gần như không thể nghe thấy tiếng thở dài của cậu, sau đó cậu lại bình thản nhìn Hạ Thừa Lãng nói: "Tôi lừa cậu đó."

"Cái gì?" Hạ Thừa Lãng sững sờ.

Thang Lục Viên nhìn hắn, khóe môi lạnh lùng cong lên, "Cậu có thể lừa tôi, vậy tại sao tôi không thể lừa cậu?"

Vẻ mặt Hạ Thừa Lãng lập tức trở nên suy sụp, giống như toàn bộ ngọn lửa trên người đều bị Thang Lục Viên dùng một chậu nước dập tắt, hắn biết lời Thang Lục Viên nói không phải thật, nhưng trái tim vẫn không khống chế được sự đau đớn.

Hắn bỗng nhiên ý thức được bản thân mình không có tư cách để ghen tuông, là hắn lừa Thang Lục Viên, là hắn rời khỏi Thang Lục Viên 5 năm, là hắn để cho Tôn Dư Minh có cơ hội tiến vào cuộc sống của Thang Lục Viên, hắn vô thức lùi lại một bước, đưa tay ra lau mặt.

Lông mi Thang Lục Viên khẽ run lên gần như không thể nhận thấy, quay đầu nhìn về phía Tôn Dư Minh, "Đàn anh, anh có tài liệu nào cần đưa cho em sao?"

Lúc này Tôn Dư Minh mới nhớ trong tay mình còn cầm hồ sơ bệnh án, gật đầu nói: "Ừ."

"Chúng ta đi vào văn phòng nói chuyện đi." Thang Lục Viên cúi đầu dẫn trước trở về văn phòng, Tôn Dư Minh cũng nhanh chóng đi theo.

Hạ Thừa Lãng di chuyển, nhưng cuối cùng hắn không đi theo, vừa rồi là do hắn kích động.

Chu Tuyết còn đắm chìm ở trong cơn kinh hãi vì biết Thang Lục Viên và Hạ Thừa Lãng đã quen biết nhau từ lâu, hơn nữa có mối quan hệ thân thiết, nhìn thấy mọi người đều tan rồi, cũng vội vàng trốn về phòng y tá, nói chuyện bát quái với đồng nghiệp.

Bác sĩ Thang trước giờ luôn lạnh lùng vậy mà lại có một đoạn quá khứ với chủ nhân Hạ gia, đây chính là một tin tức lớn!

Trở lại văn phòng, Thang Lục Viên nhận lấy bệnh án trong tay Tôn Dư Minh, mất tập trung nhìn qua nó, sau đó đặt bệnh án sang một bên, ngẩng đầu trịnh trọng nói với Tôn Dư Minh: "Đàn anh, rất xin lỗi, em thay mặt cậu ấy xin lỗi anh."

"Thay mặt cậu ta xin lỗi?" Giọng điệu của Tôn Dư Minh có chút ngập ngừng, nhìn Thang Lục Viên, dường như muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt cậu.

"... Vâng." Thang Lục Viên gật đầu.

Tôn Dư Minh hiểu ra, im lặng một lúc rồi có phần buồn bã nói: "Hóa ra mấy năm nay trong lòng em vẫn luôn có một người, khó trách nhiều người theo đuổi em như vậy, em đều từ chối."

Thang Lục Viên không phủ nhận, chỉ cúi thấp đầu, nói: "Đàn anh, hôm nay em thật sự xin lỗi."

"Không có việc gì, cũng may không thật sự động thủ, hôm nay là do anh không biết rõ tình huống, nói bừa chọc giận cậu ta." Tôn Dư Minh vẫn giữ thái độ bình tĩnh hoà nhã như cũ, hắn cười nói: "Vậy quan hệ hiện tại của em và cậu ấy... Em muốn ở bên cậu ấy?"

Thang Lục Viên lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Em cũng không biết..."

Tôn Dư Minh không tiếp tục hỏi nhiều, vỗ vai cậu rồi nói: "Dù thế nào đi nữa, anh vẫn là đàn anh của em, nếu có cơ hội, hãy chính thức giới thiệu cậu ấy với anh."

"Vâng ạ." Thang Lục Viên mỉm cười gật đầu.

Hai người nhìn nhau đồng thời nở nụ cười, Tôn Dư Minh biết bản thân hoàn toàn không có cơ hội, Thang Lục Viên phân chia các mối quan hệ rất rõ ràng, Hạ Thừa Lãng là người một nhà, mà hắn là người ngoài.

Hắn đứng lên nói: "Anh sẽ không làm phiền em nữa, anh về làm việc trước đây."

Thang Lục Viên đứng dậy tự mình tiễn hắn ra ngoài, "Đàn anh đi thong thả."

Lúc cậu đóng cửa, nhìn lướt qua phía lúc nãy Hạ Thừa Lãng đứng, Hạ Thừa Lãng vẫn đứng ở nơi đó, dường như không di chuyển chút nào, không biết Trần Thiệp xuất hiện từ một góc nào đó, chạy tới bên người Hạ Thừa Lãng, không biết đang nói gì.

Thang Lục Viên chỉ liếc mắt một cái rồi thu lại mắt, lại đóng cửa lại.

Trần Thiệp nhìn thấy vẻ mặt âm u của Hạ ca hắn, có chút lo lắng hỏi: "Hạ ca mày không sao chứ?"

Hạ Thừa Lãng nhìn hắn, con ngươi chuyển động, nhưng vẫn mím môi không nói, vừa nhìn là biết bị đả kích không nhỏ.

Trần Thiệp vội vàng khuyên nhủ: "Hạ ca, mày không cần lo lắng, tao sẽ giúp mày điều tra tình địch của mày, mặc kệ hắn có xuất sắc như nào, hay lợi hại ra sao, tao tin Lục Viên vẫn nhớ tới tình cũ càng thích mày hơn, cho dù tình địch của mày là đàn anh của cậu ấy, cho dù tình địch của mày có cùng công tác với cậu ấy, cho dù bọn họ có tiếng nói chung, cho dù bọn họ có nhiều năm cảm tình như vậy..."

Hạ Thừa Lãng rốt cục ngẩng đầu liếc hắn một cái, "Tao khuyên mày nên câm miệng ngay lúc này, không tao sẽ đánh mày."

"..." Trần Thiệp nhanh chóng im lặng, làm một động tác bịt miệng.

Hạ Thừa Lãng không vui nhìn hắn, rồi rút một điếu thuốc đi ra ban công.

Trần Thiệp nhìn Hạ Thừa Lãng đi xa, không nhịn được thở dài một tiếng, không hiểu sao hắn lại cảm thấy bóng lưng của Hạ ca rất cô đơn.

Hắn chưa từng thấy Hạ Thừa Lãng suy sụp đến như vậy trước đây, hắn khẽ cắn môi, quay người đi về phía văn phòng của Thang Lục Viên.

Hắn quyết định đi cầu xin Thang Lục Viên, dù sao hắn cũng là một trong những người cấu kết với Hạ Thừa Lãng làm việc xấu khi đó, hắn cũng có trách nhiệm, nếu cứ tiếp tục nhìn thấy bọn họ ầm ĩ như vậy, hắn cũng thấy uất ức.

Nguồn giải nghĩa:

Người si nói mộng: https://hvdic.thivien.net/hv/si%20nh%C3%A2n%20thuy%E1%BA%BFt%20m%E1%BB%99ng