"Này! Cậu không sợ tôi?" Sau khi Thịnh Sầm trở lại phòng học, nhớ tới đầu mẩu thuốc lá bị Thang Thất Viên mạnh mẽ ném vào trong thùng rác, không nhịn được đá vào ghế của Thang Thất Viên.
"Vì sao mình phải sợ cậu?" Thang Thất Viên đang chuẩn bị vạch ra kế hoạch học tập cho Thịnh Sầm, cũng không nâng đầu lên hỏi lại một câu.
"Bọn họ đều rất sợ tôi." Ánh mắt của Thịnh Sầm đảo quanh phòng, giọng nói có chút lạnh lùng.
Cuối cùng Thang Thất Viên cũng ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Sầm, ánh mắt thương xót nói: "Đó là vì bạn học Thịnh không để mọi người nhìn thấy sự tốt bụng của mình, nếu như mọi người nhìn thấy khía cạnh tốt bụng của cậu, sẽ không sợ cậu nữa."
Thịnh Sầm không để tâm nhếch môi, chậm rãi phủ nhận: "Tôi không phải người tốt."
Thang Thất Viên vỗ vai Thịnh Sầm, nói: "Bạn học Thịnh, cậu phải tin tưởng bản thân mình."
Thịnh Sầm nhìn thoáng qua bên vai đang bị vỗ của mình, phát hiện nhận thức của Thang Thất Viên về hắn cực kỳ sai lầm, hơn nữa giọng điệu của Thang Thất Viên tự tin đến dị thường, giống như thật sự hiểu rõ hắn vậy.
Hắn không khỏi cười lạnh: "Cậu dựa vào cái gì mà lại chắc chắn như vậy? Tôi nói lại lần nữa, hai chữ "tốt bụng" này trước giờ không có chút liên quan gì đến tôi."
Thang Thất Viên nhìn hắn, im lặng một lúc, mới hỏi: "Bạn học Thịnh, cậu không thích mình ngồi ở đây đúng không?"
Thịnh Sầm không chút do dự trả lời: "Đương nhiên."
"Nhưng mà cậu nhìn xem, sách vở của mình không bị làm sao cả, bàn của mình cũng còn nguyên vẹn, mình cũng khỏe mạnh, cũng không mất một sợi tóc nào cả." Thang Thất Viên nhìn Thịnh Sầm, giọng điệu thản nhiên: "Cậu ghét mình, nhưng không bắt nạt mình."
Thịnh Sầm khẽ cười khinh, hắn chỉ xem thường mấy việc ngây thơ như bắt nạt bạn cùng lớp giống như học sinh tiểu học mà thôi.
Hắn im lặng mím môi, không ngờ rằng cái tên mọt sách con trông có vẻ ngốc nghếch này, thật ra lại không ngốc, hắn nhìn Thang Thất Viên, quyết định không tranh cãi với tên mọt sách con này về mấy chủ đề không có chút bổ dưỡng nào như vậy nữa, lại nằm sấp xuống bàn tiếp tục ngủ.
Thang Thất Viên nhìn Thịnh Sầm lại bắt đầu ngủ, không quá đồng ý cau mày, nhưng bất kể chuyện gì thì cũng phải tiến hành từng bước một, không thể giải quyết một lần là xong, cậu cảm thấy trước hết vẫn nên lập kế hoạch học tập trước, sau đó mới bắt đầu giám sát Thịnh Sầm học tập.
Chập tối, tiếng chuông tan học vừa vang lên, Thịnh Sầm lập tức xách cặp rời khỏi lớp học, cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tên mọt sách con kia.
Hắn gặp được Hạ Thừa Lãng đang tan học ở cửa, Trần Tử Chiến cùng mấy tên bạn học cũng đi theo sau bọn họ, gần như mỗi ngày tan học đều sẽ như vậy, sau khi tan học bọn họ luôn thích đi sau hắn và Hạ Thừa Lãng một đoạn đường.
Những người khác đều cho rằng bọn họ là một nhóm nhỏ, nhưng thật ra chỉ có một số ít người là thật sự có quan hệ tốt, còn những người khác chỉ đi theo làm cáo giả oai hùm mà thôi, nhưng Thịnh Sầm và Hạ Thừa Lãng đều lười quản bọn họ, cho nên cứ để tùy bọn họ đi theo.
Thịnh Sầm tưởng rằng cuối cùng mình đã thoát khỏi Thang Thất Viên, không nghĩ rằng hắn vừa đi xuống tầng, Thang Thất Viên liền đi theo hắn xuống tầng, vừa chạy vừa gọi hắn từ phía sau, "Bạn học Thịnh Sầm, cậu đợi mình chút đã! Mình có chuyện muốn nói với cậu!"
Thang Thất Viên khẽ thở gấp, sau khi ổn định hô hấp mới nói: "Mình đã lập ra một bản kế hoạch học tập cho cậu, cậu cầm lấy đi, có thời gian thì xem một chút."
"Không có thời gian." Thịnh Sầm cũng không quay đầu lại đi về phía trước.
Thang Thất Viên nắm lấy tay áo của hắn, "Cô đã nói, bảo mình phải đốc thúc cậu học tập cho tốt."
Thịnh Sầm cúi đầu nhìn thoáng qua ống tay áo bị nắm đến dúm dó, lạnh lùng nói: "Buông ra!"
Thang Thất Viên lúng túng buông tay, nhưng lại sợ Thịnh Sầm rời đi nên không buông ra hoàn toàn, cậu bướng bỉnh dùng hai ngón tay nhéo vào ống tay áo Thịnh Sầm không rời, "Cậu cầm lấy bản kế hoạch học tập mà mình đã lập cho cậu đi, lấy về xem qua, mình đã chuẩn bị cả một ngày hôm nay."
Thịnh Sầm nhíu mày, "Cả một ngày hôm nay cậu bận làm cái kia?"
Thảo nào hôm nay mọt sách con không những nhắc đến hắn ít hơn, mà số lần khen ngợi hắn còn ít đi.
"Đúng vậy." Thang Thất Viên gật đầu, nhét bản kế hoạch được gấp gọn gàng vào tay hắn.
Thịnh Sầm bực mình nhận lấy, mở bản kế hoạch ra nhìn thoáng qua, nét chữ của Thang Thất Viên nắn nót, các kế hoạch được sắp xếp gọn gàng theo thứ tự, Thịnh Sầm có thể nhìn ra cậu đã bỏ ra rất nhiều công sức để viết bản kế hoạch này.
Hắn khẽ nhíu mày, thuận tay cất bản kế hoạch vào trong cặp, trừng mắt nhìn Thang Thất Viên rồi hỏi: "Tôi cất nó vào bây giờ đây, đã được chưa?"
Nói xong hắn liền mất kiên nhẫn xoay người rời đi, những người khác cũng lập tức đi theo.
Thang Thất Viên vội vàng chạy nhanh vài bước, dang rộng hai tay chắn trước mặt hắn, "Cậu chờ một chút, mình còn chưa nói hết, mình còn muốn giảng lại cho cậu bài kiểm tra lần trước một chút."
"Không cần." Thịnh Sầm đi vòng qua người cậu tiếp tục đi về phía trước, trên mặt hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Thang Thất Viên còn muốn ngăn hắn lại, Hạ Thừa Lãng lại tiến lên một bước, cúi đầu nhìn cậu, có lòng tốt khuyên nhủ: "Bạn học, cậu đừng tiếp tục quấy rầy anh họ của tôi nữa, anh ấy đã rất kiên nhẫn với cậu rồi, cậu cứ tiếp tục chọc anh ấy thì anh ấy sẽ nổi cáu đấy."
Trần Tử Chiến đứng sau lưng Hạ Thừa Lãng, hung hăng quát lên: "Thang Thất Viên, mày sẽ không nghĩ sau khi tan trường thì mày vẫn là lớp trưởng đấy chứ? Mày đừng có tiếp tục ra vẻ là một lớp trưởng tốt ở đây nữa! Khiến cho người khác vừa nhìn đã thấy phiền."
Hắn vốn không thích Thang Thất Viên, hiện tại nếu Hạ Thừa Lãng đã lên tiếng trước, đương nhiên hắn phải lập tức nhân cơ hội xỉ vả Thang Thất Viên vài câu.
Nghe thấy âm thanh, Thịnh Sầm quay đầu lại, thấy Thang Thất Viên đang vô cùng lúng túng đứng tại chỗ, trong lòng không khỏi cảm thấy bực dọc, dùng ngón tay ngoắc Thang Thất Viên, giọng nói lãnh đạm: "Cậu lại đây."
"Học bạn Trần, mình không giả vờ làm một lớp trưởng tốt." Thang Thất Viên nhìn Trần Tử Chiến, sau khi giải thích xong mới quay đầu chạy bước nhỏ đến trước mặt Thịnh Sầm, "Bạn học Thịnh, cậu thay đổi ý định rồi sao?"
"Ừ." Thịnh Sầm cau mày, nhàn nhạt đáp lại, sau đó quay người lại nói với Hạ Thừa Lãng: "Tôi đi trước."
Hắn cũng không liếc mắt nhìn những người khác một cái, trực tiếp quay đầu rời đi.
Trần Tử Chiến nhìn thấy Thịnh Sầm mang Thang Thất Viên đi, không cam tâm kêu lên, "Thịnh ca, cậu đừng bị nó lừa, nó cố tình quấy rầy cậu thôi!"
Hắn cảm thấy Thang Thất Viên biết thân phận của Thịnh Sầm, cho nên mới cố tình đi tiếp cận Thịnh Sầm giống hắn, muốn lấy chút lợi ích, để trải đường cho sau này.
Đang tiếc lời nói của hắn đã định trước là không có người đáp lại, Thịnh Sầm không quay đầu lại, giống như không nghe thấy lời nói của hắn, trực tiếp dẫn Thang Thất Viên rời đi.
Trần Tử Chiến bị thái độ không đếm xỉa tới hắn của hai người làm cho tức giận đến đen mặt, cũng không dám trêu chọc Thịnh Sầm, chỉ có thể cố đè nén lửa giận trong lòng.
Thang Thất Viên vừa đi theo Thịnh Sầm, vừa lấy bài kiểm tra của Thịnh Sầm từ trong túi ra, cậu nhìn thấy bài kiểm tra vẫn cảm thấy thảm thương không nỡ nhìn như cũ, im lặng một lúc, mới mở miệng cảm thán một câu, "Bạn học Thịnh, cậu thật sự sai nhiều câu quá!"
Thịnh Sầm nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của cậu, không khỏi cong môi, không để tâm nói: "Ừ, trong mắt học bá như cậu, thành tích của tôi có kém hơn chút."
Thang Thất Viên nhịn xuống, vẫn không nhịn được nói: "Cho dù trong mắt của học tra, thành tích của cậu cũng quá thê thảm."
Thịnh Sầm cười lạnh, quay đầu trừng mắt nhìn cậu, một lần nữa lại nghi ngờ cậu cố ý giả ngu, nếu không thì sao mỗi lần đều có thể khiến hắn tức giận đến mức không nói nên lời.
Thang Thất Viên thấy khuôn mặt u ám của Thịnh Sầm, vội vàng tự kiểm điểm lại mình, cậu cảm thấy lời nói của bản thân vừa rồi có thể đã đả kích lòng tự tin của người bạn cùng bàn, như vậy thì thật sự không có lợi đối với việc gây dựng sự ăn ý với bạn cùng bàn, cậu suy nghĩ, khích lệ: "... Chữ "giải" này cậu viết rất đẹp."
Thịnh Sầm quay đầu nhìn cậu.
Thang Thất Viên nhìn chằm chằm bài thi, cố gắng chăm chỉ nghiên cứu một hồi, lại trái với lương tâm khích lệ: ".... Cậu viết rất nắn nót, chữ đẹp!"
Ở phía sau mỗi đề mục lớn Thịnh Sầm đều cực kỳ quy củ viết một chữ "giải", chữ "giải" này hắn viết rất sống động, còn tất cả các chỗ còn lại thì bỏ trống, nhìn qua thật sự rất gọn gàng.
Thịnh Sầm lại quay đầu nhìn cậu, giọng điệu lạnh nhạt: "Không khen được thì đừng khen, nhanh giảng đề, nói xong tôi đi về nhà."
"...Được rồi." Thang Thất Viên quyết định không làm bản thân mình khó xử nữa nữa, từ bỏ cơ hội nâng cao cảm tình với bạn cùng bàn.
Bởi vì cậu thật sự không thể khen nổi nữa.
Thịnh Sầm vừa đi về phía trước, vừa nhìn xung quanh tìm, hắn muốn tìm một quán cà phê nào đó gần đây, để cho tên mọt sách con này có thể nhanh chóng kết thúc bài giảng, hắn cũng nhanh chóng về nhà.
Hắn còn chưa nhìn thấy quán cà phê nào, chợt nghe một tiếng "rầm" vang lên từ phía sau.
Hắn quay đầu lại nhìn, Thang Thất Viên đang đứng trước một tấm bảng quảng cáo, bụm mặt rơm rớm nước mắt, đau đến không nói nên lời.
Vẻ mặt của Thịnh Sầm trầm xuống, bước trở về, nâng cằm cậu lên nhìn: "Sao lại thế này?"
"Mình quá tập trung đọc bài thi nên không để ý đến tấm bảng trước mặt, vô tình va phải nó." Thang Thất Viên đau đến thở hổn hển, mặt cậu đau rát.
Thịnh Sầm siết chặt tay nắm cằm cậu, hơi nghiêng đầu cậu sang, nhìn kỹ bên vết thương bên mặt trái.
Má bên trái của Thang Thất Viên đã bắt đầu sưng lên, da cậu rất mềm mại, cho nên những vết đỏ trên mặt rất rõ ràng, bởi vì vừa rồi bị đau mà khóe mắt chảy nước mắt, lông mi ướt sũng, trông rất đáng thương.
Thịnh Sầm cau mày, vô thức mím môi thành một đường thẳng, hắn buông cái tay đang nắm cằm Thang Thất Viên ra, đưa tay ra dừng chiếc xe đang đi theo sau bọn họ, kéo tay Thang Thất Viên đi lên xe.
Thang Thất Viên ngồi trong xe không hiểu gì, sờ má của mình, hỏi: "Bạn học Thịnh, cậu định đưa mình đi đâu vậy?"
"Bệnh viện Thủ đô." Thịnh Sầm bình tĩnh nói với tài xế.
Tài xế đáp lại, khởi động xe, hắn vốn là người lái xe đưa Nhị hoàng tử đến trường, thấy nhị hoàng tử có việc, tạm thời không muốn về nhà, cho nên mới đi theo sau Nhị hoàng tử.
Thang Thất Viên vội vàng xua tay, "Không cần phiền phức như vậy, mình về dùng túi nước đá chườm lạnh là được."
Từ nhỏ cơ thể cậu đã không tốt, thường xuyên ra vào bệnh viện, cho nên cậu ghét đi bệnh viện nhất.
Thịnh Sầm không để ý đến sự phản đối của cậu, chỉ kéo tay cậu xuống, không để cậu đụng vào vết thương trên mặt, "Đừng cử động."
Thang Thất Viên ngây thơ chớp mắt, hai má vừa đau vừa nóng, cậu luôn muốn chạm vào nó trong vô thức.
Thịnh Sầm cố định tay cậu ở trong lòng bàn tay của mình, không để cậu chạm vào nữa.
Thịnh Sầm nhìn thấy cậu khẽ chớp mi, do dự một lúc, vươn cái tay còn lại thô bạo lau nước mắt ở khóe mắt cậu.
"Cảm ơn bạn học Thịnh." Thang Thất Viên mím môi mỉm cười, nhưng lúc cười lại tác động đến miệng vết thương, sắc mặt có chút vặn vẹo, cậu vội vàng thành thật lại, cũng không dám tiếp tục làm ra bất kỳ biểu cảm không cần thiết nào.
Thịnh Sầm quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, vô thức ma sát ngón tay dính nước mắt của Thang Thất Viên, nước mắt của Thang Thất Viên mang theo hơi ấm trên khuôn mặt cậu, ấm áp và mềm mại, giống như cậu vậy.