Bác sĩ dùng thuốc sát trùng vùng da bị trầy xước trên khuôn mặt Thang Thất Viên, sau đó lại bôi ít thuốc lên mặt cậu, căn dặn: "Gần đây lúc rửa mặt thì chú ý một chút, cố gắng đừng chạm vào vết thương."
"Có cần uống thuốc không ạ?" Thịnh Sầm đứng bên cạnh Thang Thất Viên trầm giọng nói, mặt hắn có chút đỏ, những sợi tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi. Vừa rồi sau khi tiến vào bệnh viện, hắn đã chạy khắp nơi để đi xếp hàng chờ đăng ký cho Thang Thất Viên, bận bịu đến bây giờ mới xong.
Bác sĩ lắc đầu, "Không cần, không có vấn đề gì đáng ngại, không chạm vào vết thương là được."
Thang Thất Viên nhìn mồ hôi trên trán Thịnh Sầm, lấy một cái khăn tay từ trong túi ra đưa cho hắn, "Cậu lau đi."
Thịnh Sầm nhìn thấy chiếc khăn tay thì có hơi giật mình, hắn không nghĩ tới thời đại này rồi vẫn còn có người sử dụng mấy cái đồ như khăn tay, hắn cảm thấy có chút ngạc nhiên cầm lấy chiếc khăn tay.
Khăn tay rất mềm mại, ở góc dưới bên trái của chiếc khăn tay màu xanh nhạt có thêu mấy viên bánh trôi nhỏ, Thịnh Sầm đếm, tổng cộng có bảy viên bánh trôi, không hiểu sao lại thấy có chút đáng yêu.
Hắn hơi nhướng mày hỏi: "Cậu đừng có nói với tôi đây là do cậu thêu đấy chứ?"
"Sao có thể chứ?" Thang Thất Viên trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
"..." Thịnh Sầm phản ứng lại, cảm thấy câu hỏi vừa rồi của mình có chút ngốc nghếch, nhưng hắn lại không khỏi cảm thấy, dường như không có gì mà bạn cùng bàn của hắn lại không làm được cả.
Thịnh Sầm bình tĩnh ho khan 1 tiếng, cầm khăn tay lên lau mồ hôi trên trán, khăn tay mềm mại, dễ chịu hơn nhiều so với khăn giấy.
Sau khi hắn lau xong, mặt không biểu cảm cất khăn tay vào trong túi quần.
Thang Thất Viên mở miệng nhắc nhở hắn: "Khăn tay của mình."
"Ừ." Thịnh Sầm đáp lại, nhưng cũng không có ý định trả lại chiếc khăn tay cho Thang Thất Viên.
Thang Thất Viên mím môi, cậu cảm thấy bạn cùng bàn có chút mặt dày, nhưng đó chỉ là một chiếc khăn tay mà thôi, nếu bạn cùng bàn thích thì cậu liền hào phóng đưa cho bạn cùng bàn là được.
Hai người chào tạm biệt bác sĩ, sau khi rời bệnh viện, Thịnh Sầm đích thân đưa Thang Thất Viên về nhà.
"Bạn học Thịnh, cảm ơn cậu đã đưa mình về." Thang Thất Viên đứng dưới tầng chào tạm biệt với Thịnh Sầm, nhớ tới tiến độ học tập ngày hôm nay, cậu có chút tiếc nuối nói: "Hôm nay còn chưa kịp giảng đề cho cậu."
Thịnh Sầm nhìn thoáng qua vết thương trên mặt cậu, đè khóe miệng, nói: "Ngày mai tan học lại nói tiếp."
Hắn nói xong thì dường như có chút ngượng ngùng, quay người rời đi.
Thang Thất Viên nghe thấy những gì hắn nói, đôi mắt sáng rực lên, vội vàng vẫy tay đầy vui vẻ: "Tạm biệt bạn học Thịnh!"
Thịnh Sầm ngồi trong xe, xuyên qua cửa kính xe mờ tối nhìn Thang Thất Viên đang đứng bên ngoài, không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩn, "Mọt sách con."
Ngày hôm sau, thời điểm Thang Thất Viên đến trường, đám bạn cùng lớp không khỏi cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy vết thương trên mặt cậu, tất cả đều không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào Thịnh Sầm.
Trên mặt học bá có vết thương, nhất định là bị giáo bá đánh! Hôm qua bọn họ đã tận mắt chứng kiến học bá rời đi với giáo bá! Bọn họ nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Thịnh Sầm vô thức trở nên sợ hãi hơn, giống như Thịnh Sầm là một tai họa ghê gớm vậy.
Thang Thất Viên không biết bọn họ đang nghĩ gì, cậu ngồi xuống chỗ của mình, bỏ cặp xuống, nhìn thấy trên bàn có một chồng khăn tay mới toanh, không khỏi cầm lên xem.
Cậu khẽ nhíu mày, bàn tay khẽ đẩy vào Thịnh Sầm đang nằm úp sấp ngủ bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Đống khăn tay này là cậu cho mình hả?"
Thịnh Sầm ngẩng đầu, không biết có phải do đêm qua hắn ngủ không ngon hay không, cả người nhìn qua có chút bực bội, áp suất không khí thấp đến mức giống như có một tầng sương lạnh đang bao phủ.
Nhưng Thang Thất Viên lại không có chút sợ hãi nào, vẫn bình tĩnh nhìn hắn.
Thịnh Sầm đưa tay vuốt tóc, khẽ "Ừ" một tiếng, mất kiên nhẫn nói: "Trả lại cho cậu."
Thang Thất Viên lắc đầu, "Không cần mua mới, cậu trả lại cho mình cái khăn tay cũ của mình là được."
"Không, dùng cái này đi." Thịnh Sầm hếch cằm, không hề cảm thấy trái với lương tâm.
Thang Thất Viên nhất thời không nói nên lời, đành phải chọn một chiếc khăn tay mà mình thích nhất trong đống khăn tay, sau đó đẩy những chiếc còn lại về của bàn Thịnh Sầm: "Cậu đưa cho mình một cái là đủ rồi."
Thịnh Sầm cười lạnh, nghiêng người tới gần Thang Thất Viên, cả người toát ra cảm giác nham hiểm và xảo quyệt, hai tay hắn chống hai bên người cậu, khẽ nheo mắt lại, vẻ mặt âm trầm nói: "Buổi sáng hôm nay tôi cố ý dậy sớm, chạy khắp mấy nhà hàng để mua khăn tay cho cậu, cậu nói cậu không cần?"
Hai bạn học ngồi phía sau bàn bọn họ lập tức cảm thấy sợ hãi, vội vàng rời đi, chẳng những hôm qua giáo bá đánh học bá, mà hôm nay còn muốn tiếp tục hành hạ học bá!
Thang Thất Viên nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Thịnh Sầm, khẽ chớp mắt, hình dáng đôi mắt của Thịnh Sầm rất sâu, thời điểm hắn nhìn chằm chằm một người, có vẻ đặc biệt tập trung, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác căng thẳng không thể giải thích được, ngón tay bất giác túm chặt vạt áo, nhỏ giọng nói: "Mình không thể lấy nhiều được."
Ánh mắt Thịnh Sầm tối sầm lại: "Hử?"
Thang Thất Viên nhìn thấy ánh mắt u ám của hắn, bất giác rụt cổ lại, nhỏ giọng hỏi: "Mình lấy đống khăn tay này, nhưng đưa cậu tiền có được không?"
Thịnh Sầm nhìn cậu một lúc, bỗng nhiên thu lại tay, tay đút túi quần, tựa lưng vào ghế, bình thản "Ừ" một tiếng.
Với tính cách của mọt sách con, đoán chừng nếu không trả tiền, cậu ta sẽ không nhận.
Thang Thất Viên thấy nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy?"
Thật ra cậu thích tất cả đống khăn tay mà Thịnh Sầm mua, nhưng từ nhỏ tướng quân Thang đã dạy cho cậu, không được vô duyên vô cớ lấy đồ của người khác, cho nên cậu chỉ chọn một chiếc, nếu có thể mua được tất cả thì tốt quá.
Thịnh Sầm nói ra một cái giá cả hợp lý của một chiếc khăn tay bình thường, thật ra đống khăn này đều là mẫu thiết kế riêng của các thương hiệu cao cấp, đương nhiên sẽ không rẻ như hắn nói.
Ngày thường Thang Thất Viên đều chuyên tâm học tập, hoàn toàn không biết những thương hiệu xa xỉ cao cấp này, cho nên không nghĩ nhiều mà tin là thật, cậu lập tức lấy ví tiền ra, lấy số tiền được xếp ngay ngắn ở bên trong ra đếm, sau đó đặt lên bàn của Thịnh Sầm.
Các học sinh trong lớp luôn chú ý tới từng hành động của bọn họ không khỏi cảm thấy sợ hãi, vậy mà giáo bá đã bắt đầu trấn lột tiền của học bá!
Chẳng lẽ đây là phí bảo hộ trong truyền thuyết? Bọn họ bất giác xiết chặt ví tiền, quyết định sau này nhất định phải tỏ ra cực kỳ nghèo khổ trước mặt Thịnh Sầm.
Đồng thời, trong đầu bọn họ cũng không khỏi đặt ra cùng một câu hỏi, hiện tại ngay cả hoàng tử cũng nghèo đến vậy sao?
Trần Tử Chiến thu hết một màn này vào trong mắt, cười lạnh, Thang Thất Viên thật sự bị Thịnh Sầm ghét, có điều đây cũng là chuyện đương nhiên, ngay cả hắn cũng không lọt được vào mắt của Thịnh Sầm, một tên Thang Thất Viên thì coi là gì chứ.
Hắn khinh thường liếc nhìn Thang Thất Viên, tâm trạng buồn bực từ ngày hôm qua đến giờ cuối cùng cũng tốt lên chút.
Lúc tan học, Thịnh Sầm vừa mới xách cặp rời khỏi chỗ ngồi, đã bị Thang Thất Viên nắm lấy cánh tay, "Bạn học Thịnh, chúng ta đã thống nhất hôm nay mình sẽ giải thích đề thi cho cậu, cậu không thể rời đi."
Thịnh Sầm bất đắc dĩ thở dài, lại ngồi xuống, hắn gặp phải một tên mọt sách con đánh cũng không được mà mắng cũng không xong, lần đầu tiên hắn cảm thấy được cái gì gọi là bó tay.
Hắn trơ mắt nhìn từng người lần lượt bước ra khỏi phòng học, trước khi rời đi bọn họ đều nhìn Thang Thất Viên với ánh mắt tràn ngập sự cảm thông, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy tức giận, rõ ràng người nên được cảm thông phải là hắn mới đúng chứ? Nhìn ánh mắt của đám người này xem, ngược lại giống như hắn ép Thang Thất Viên ở lại đây vậy.
"Bạn học Thịnh, chúng ta hãy bắt đầu với câu hỏi đầu tiên." Thang Thất Viên chỉ vào tờ đề, giọng điệu ôn hòa bắt đầu giảng đề.
Quá trình giải thích của cậu rất có trật tự, khiến người ta vừa nghe đã hiểu, nếu là một bạn học yêu thích học tập mà nghe được bài giảng của cậu, chắn chắn sẽ cầu còn không được, tiếc là, người nghe cậu giảng lúc này là Thịnh Sầm.
Thịnh Sầm đang cầm một cây bút trong tay liên túc xoay bút, Thang Thất Viên giảng, hắn nghe lọt từ tai này sang tai kia, thật ra hắn rất muốn nói cho Thang Thất Viên, mấy câu hỏi này hắn đều làm được.
Đáng tiếc hắn cũng không thể nói như vậy, trên đời này người xứng đáng có sự tín nhiệm của hắn quá ít.
Thang Thất Viên cúi đầu nghiêm túc giải thích, không để ý đến sự u ám chợt lóe lên trong ánh mắt của Thịnh Sầm, cậu thỉnh thoảng ngẩng đầu lên hỏi Thịnh Sầm một câu "Cậu có hiểu không", Thịnh Sầm đều gật đầu cho có lệ.
Thịnh Sầm xoay bút một lúc, cảm thấy có chút nhàm chán, ánh mắt của hắn dần tập trung vào đôi môi đang không ngừng mở ra khép vào của Thang Thất Viên.
Đôi môi của Thang Thất Viên rất đẹp, hồng hào căng mọng, bởi vì cậu vừa uống nước, trên môi có chút ánh nước nhàn nhạt, khóe môi của cậu hơi cong lên, lúc nói chuyện thì giống như đang cười vậy.
"Bạn học Thịnh, cậu nghe có hiểu không?" Thang Thất Viên hỏi xong, đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của hắn, không khỏi cảm thấy nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Sầm.
Ánh mắt Thịnh Sầm dừng ở trên đôi môi của cậu, dường như đang thất thần, cậu khẽ nhíu mày, bàn tay xua qua xua lại trước mặt Thịnh Sầm, "Bạn học Thịnh, cậu nghe có hiểu không?"
"Hả..." Thịnh Sầm tỉnh táo lại, lập tức dời ánh mắt, hơi nhíu mày, thấp giọng đáp lại: "Nghe hiểu."
"Bạn học Thịnh, cậu phải chú ý nghe giảng đó, mình biết nền tảng của cậu kém, lúc đầu học những kiến thức này sẽ hơi khó khăn đối với cậu, nhưng cậu phải kiên trì." Thang Thất Viên tận tình khuyên bảo.
Thịnh Sầm có chút mất tự nhiên gật đầu, lại nhìn thoáng qua bờ môi của cậu, dời ánh mắt, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ rồi nói: "Đã muộn rồi, trời gần tối rồi, hôm nay chỉ giảng tới đây thôi."
Thang Thất Viên quay đầu, lúc này mới phát hiện bầu trời đã sắp tối từ lúc nào, cậu vội vàng thu lại đề, gật đầu: "Được, chúng ta đừng trì hoãn giờ tan làm của ông bảo vệ, để ngày mai mình sẽ nói cho cậu biết tất cả những cái còn lại."
Thịnh Sầm mở miệng, suy nghĩ rồi vẫn thôi, nếu hắn phản bác, mọt sách con lại bắt đầu giảng đạo lý với hắn, dù sao ngày mai về nhà cũng không có việc gì làm, không bằng tiếp tục lãng phí thời gian ở đây với mọt sách con.
"Tôi đưa cậu về nhà." Thịnh Sầm đi ra ngoài trước.
Thang Thất Viên vội vàng đuổi theo, "Không cần đâu, dù sao mình cũng ở gần đây."
"Sao cậu lại ở gần đây vậy?" Thịnh Sầm nhớ tới nơi hôm qua hắn đưa Thang Thất Viên về nhà, quả nhiên gần trường học.
Sáng nay hắn mới nhớ ra, Thang gia ở trong tinh tế, trong nhà có bảy đứa con, hẳn là nhà của tướng quân Thang, nhưng theo hắn biết, nhà tướng quân Thang cũng không ở gần đây.
Thang Thất Viên vừa đeo cặp lên vừa nói: "Nhà mình cách đây quá xa, nên mình và anh trai đã chuyển đến sống ở một căn nhà gần đây."
"Chỉ có cậu và anh trai cậu?" Thịnh Sầm khẽ nhíu mày, hai học sinh cấp ba sống ở ngoài như thế này có vẻ không an toàn.
Dường như Thang Thất Viên biết hắn đang nghĩ gì, mím môi cười nói: "Anh trai của mình rất lợi hại, người bình thường không đánh được anh. Hơn nữa, anh ấy rất tốt bụng, từ nhỏ đến lớn luôn đặc biệt chăm sóc cho mình."
Thịnh Sầm hơi nhướng mày, "Bình thường cậu cũng thường xuyên khen anh cậu giống như lúc khen tôi sao?"
Thang Thất Viên nghĩ, sau đó lắc đầu, "Anh của mình không thích mình khen anh."
Thịnh Sầm muốn nói hắn cũng không thích, nhưng suy nghĩ lại rồi lại thôi, cảm giác được khen hình như cũng không tệ.
Thấm thoát hai người đã đi xuống dưới tầng, sau khi chào ông bảo vệ, mới rời khỏi trường học.
Thang Thất Viên lấy một quyển vở nhỏ từ trong ngăn cặp sách ra rồi nói: "Bạn học Thịnh, tối nay khi cậu về nhà nhớ ôn lại nội dung của đoạn thứ ba trang 52 của sách toán, và..."
Lòng bàn tay của Thịnh Sầm tràn ngập hơi thở ấm áp, thanh âm của Thang Thất Viên dừng lại, nhịp tim vô thức chậm lại nửa nhịp.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước, cách cậu không xa có một cái cột điện, có lẽ Thịnh Sầm sợ cậu va vào cây cột, ánh nắng chiều chiếu vào kéo hình bóng của bọn họ ra dài thật dài.
Cậu không khỏi sửng sốt một lát, lông mi khẽ chớp.
Thịnh Sầm bỏ tay ra, nhưng độ ấm của hắn vẫn còn lưu lại trên trán cậu, cậu chậm rãi gật đầu, giọng nói rất nhẹ nhàng nói "Được.".
Thịnh Sầm đưa Thang Thất Viên đến dưới tầng, nhìn thấy Thang Thất Viên đi lên tầng mới quay người rời khỏi, ngồi trên xe tới đón hắn.
Chiếc xe xa hoa của Hoàng gia lạnh lẽo, ngồi bên trong không hề thoải mái như vẻ bề ngoài, ngược lại còn có một sự ngột ngạt không kể nổi.
Thịnh Sầm ngồi trên xe, ngẩng đầu nhìn ánh đèn nhẹ nhàng sáng lên trong căn phòng của Thang Thất Viên, khẽ cong môi, ánh sáng dịu dàng ấm áp như vậy từ trước đến giờ đều không thuộc về hoàng thất.