Trong khu nghỉ ngơi có nơi tự khám và chữa trị, bên trong có thiết bị chụp X quang kèm hướng dẫn sử dụng rất chi tiết.
Người duy nhất học y số 1 Ổ Quân Lan trước tiên nghiên cứu nơi này một lượt, sau đó bắt đầu chữa trị cho người bị thương nặng nhất là Minh Thiên. Trên màn hình chiếu X quang, xương cổ tay bị lệch của hắn đã được Ổ Quân Lan thành công nắn trở lại. Thở phào nhẹ nhõm một hơi, Ổ Quân Lan bắt đầu bó thạch cao giúp Minh Thiên.
Nấu một ấm nước, pha nước ấm bỏ thạch cao vào trong nước ngâm, vắt nước, vuốt thẳng, độn thêm miếng bông, bọc vào cổ tay trái của Minh Thiên, cuối cùng Ổ Quân Lan quấn thêm một lớp băng.
Lúc Ổ Quân Lan làm xong, Đoạn Dịch và Bành Trình đang hút thuốc ở bãi đất trống trước tòa nhà tự khám và chữa trị.
"Vậy là..." Đoạn Dịch hỏi Bành Trình, "Minh Thiên bảo cậu giữ chân Mạt Lị, để Trương Trác có thể thuận lợi gọi điện thoại. Nhưng sau khi Mạt Lị vào nhà thì không thèm nhìn cậu, mà chạy thẳng đến phòng ngủ phụ, trực tiếp nhắm vào Trương Trác?"
"Đúng vậy, không sai, chính là như vậy." Bành Trình thở ra một ngụm khói, trên mặt là biểu cảm may mắn sống sót sau tai nạn, "Tôi cứ tưởng tôi sắp tèo rồi, không ngờ người gặp nạn lại là Trương Trác."
Nói xong, thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đoạn Dịch, Bành Trình hỏi anh: "Người anh em, đang nghĩ gì vậy? Sao trông nặng nề thế?"
"Tôi nghĩ tên Minh Thiên này, cậu ta..." Đoạn Dịch muốn nói lại thôi.
Bành Trình lại cười ha hả đập đập vai anh. "Biết rồi, bị cậu ta lừa nên không thoải mái đúng không? Nhưng tôi cảm thấy việc cậu ta làm rất bình thường mà. Cậu ta rút trúng lá bài sói, muốn lấy đồng vàng, chẳng có gì đáng trách. Cũng là tôn trọng con át chủ bài của trò chơi. Hơn nữa, đồng vàng có thể mua đạo cụ bảo mệnh, rất có ích, ai mà không muốn lấy đồng vàng chứ?"
Đoạn Dịch không nói nữa, Bành Trình nhìn sang tòa nhà tự khám và chữa trị. "Tôi thấy em gái Quân Lan cũng nghĩ vậy. Nếu không thì sao cô ấy lại chịu chữa trị cho Minh Thiên? Mà tôi thấy anh bạn nhỏ thật sự rất thú vị. Cậu ta bảo tôi chạy trước, nói một mình cậu ta đối phó được với Mạt Lị."
Lời Bành Trình nói, Đoạn Dịch đương nhiên biết.
Minh Thiên chưa từng nghĩ tới việc hại anh, điều này dùng mắt thường cũng thấy được.
Nhưng về phần cách làm của hắn, thực sự khiến Đoạn Dịch càng nghĩ càng thấy ớn.
"Nói đi nói lại, tôi nghĩ đến một chuyện... Hình như trò chơi này có rất nhiều quy tắc ẩn nhỉ."
Bành Trình ngậm thuốc lá tính toán một chút. "Ví dụ như Trâu Bình hạ độc hại người khác, chọc giận Chu Chấn An, Trương Trác báo cảnh sát sẽ chọc điên Mạt Lị... Tổng kết lại bài học xương máu, về sau chúng ta cần nghĩ cách để tránh mấy quy tắc ẩn, đề phòng việc đến chết cũng không biết tại sao mình lại chết!"
"Còn nữa, nói về lần này, thần chức mấy anh đều vào nhà giam, ngược lại an toàn hơn hết. Dân thường như tôi ở bên ngoài đều thành đối tượng đứng mũi chịu sào bị Mạt Lị tấn công! Nếu bọn tôi giữ chân cô ta qua 20 phút, các anh trốn trong nhà giam, cuối cùng có lẽ không bị sao. Vậy nên nếu lần sau chúng ta chơi trúng phó bản giống thế này, dù làm Người sói hay Người tốt đều phải suy xét đường đi nước bước mới được!"
Chuyện có liên quan đến bản thân Đoạn Dịch, anh như người trên Lư Sơn.
Hiện tại Bành Trình nói một câu như đánh thức người trong mộng, kéo anh ra khỏi núi, giúp anh nhìn thấu bản chất thật sự của toàn bộ sự việc.
"Anh Tiểu Dịch, tin em."
"Em chỉ muốn cứu anh mà thôi."
...
Là câu mà Minh Thiên đã nói với Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch không khỏi nghĩ nhiều. Nếu hắn không nói dối, không lẽ lúc anh chuẩn bị gọi số "110" thì cố tình vote anh, thật ra là để bảo vệ anh ư?
Nhưng việc này cũng xác thực một chuyện: Hắn quen thuộc quy tắc của trò chơi này hơn bất cứ người nào.
Trong phó bản《 Chơi trốn tìm 》, nhà giam trở thành nơi an toàn hơn; báo cảnh sát sẽ chọc giận Mạt Lị; hạ độc sẽ chọc giận Chu Chấn An... Không lẽ hắn đã sớm dò ra quy tắc ẩn?
Nếu giả thiết là sự thật, đoán tiếp theo hướng này, Minh Thiên làm vậy đúng là đang cố ý bảo Trâu Bình và Trương Trác đi tìm chết.
Nhìn từ góc độ này, mỗi một hành động của Minh Thiên đều có mục đích riêng, thế thì những hành vi của hắn sẽ trở nên hợp lý.
Điều Đoạn Dịch không hiểu chỉ còn hai chuyện.
Thứ nhất, mục đích của hắn là gì?
Thứ hai, tại sao hắn không muốn thẳng thắn với anh? Hắn còn đang băn khoăn chuyện gì?
·
6 giờ tối.
Các người chơi tụ tập ở nhà ăn dùng bữa.
Thợ săn số 11 rót một ly rượu đi đến trước mặt Minh Thiên, bất ngờ kính rượu hắn.
Lúc này đương nhiên số 11 đã tắm rửa, rửa sạch toàn bộ mùi kỳ lạ trên người mình, cũng thay áo sơ mi và quần dài sạch sẽ do khách sạn chuẩn bị.
Cụng ly với Minh Thiên, hắn một hơi uống hết rượu trong ly, mặt hơi đỏ lên. "Thật sự rất cảm ơn cậu. Lúc đó tôi còn tưởng mình sẽ chết chắc rồi... Nghĩ tới cách làm lúc trước của tôi, tôi thật sự cảm thấy rất xấu hổ..."
"Phó bản trước bốn người bọn tôi là sói, Boss ở đó vô cùng đáng sợ. Bọn tôi không nghĩ ra cách qua màn, cũng không biết cố gắng chiến đấu với Boss... Phe người tốt... Tất cả người bên phe người tốt đều chết hết."
"Hôm nay tôi uống ly rượu này, đầu tiên là rất cảm ơn số 2 Minh Thiên, thứ hai là muốn nói suy nghĩ trong lòng cho mọi người biết. Đồng vàng không quan trọng, thắng thua cũng không quan trọng, dù sao tôi cũng không để bụng việc phe nào thắng phe nào thua, tôi hy vọng về sau mọi người có thể bỏ qua thắng thua, cố hết sức cứu lấy nhau... Có lẽ lời tôi nói có hơi lộn xộn, nhưng tôi rất cảm ơn vì có thể hòa hợp với mọi người. Tóm lại... Mong mọi người về sau sẽ giúp đỡ lẫn nhau!"
Bày tỏ với mọi người xong, số 11 rót thêm một ly rượu cho bản thân, thật lòng nói với Minh Thiên: "Thật sự, thật sự rất cảm ơn cậu. Nếu không có cậu với số 7 thì bọn tôi đã chết hết rồi!"
"Không cần cảm ơn, giúp đỡ cho nhau thôi. Hai tay tôi không tiện cho lắm nên không uống rượu được." Minh Thiên nói.
Một tay hắn bó thạch cao, tay kia quấn băng gạc, không chỉ không thể uống rượu, mà ngay cả cơm cũng không ăn được.
Nhưng hắn ngồi bên cạnh Đoạn Dịch, Đoạn Dịch không thể mặc kệ hắn.
Đoạn Dịch cắt thịt bò bít tết cho hắn, bảo hắn há mồm, dùng nĩa ghim một miếng đút cho hắn.
Minh Thiên nhai mấy cái rồi nuốt xuống, nhìn sang phía Đoạn Dịch: "Cảm ơn, em..."
"Dừng. Hai chuyện khác nhau." Đoạn Dịch nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói bên tai hắn, "Chuyện cậu cứu người là thật, vì cứu người nên bị thương, cũng là thật. Bây giờ tay cậu không tiện, tôi giúp cậu là chuyện đương nhiên. Nhưng cậu giấu tôi chuyện Trâu Bình và Trương Trác. Vậy nên đừng có lôi kéo tôi làm thân. Chả phải tôi chưa từng thấy cậu lừa người."
Cứ như vậy, tuy Đoạn Dịch giúp Minh Thiên ăn cơm uống nước, nhưng nguyên quá trình lại không nói một lời, cũng không nhiều lời với hắn.
Một lát sau, chờ mọi người đã ăn xong, cô gái số 9 đầu tiên cũng nói lời cảm ơn với Minh Thiên, sau đó tỏ vẻ đây là trò Ma Sói, mọi người đều có phe của mình, vốn không có gì đáng trách, cô ta bị lừa cũng tâm phục khẩu phục, còn cam tâm tình nguyện chịu thua. Nhưng cô ta thật sự cảm thấy hứng thú với trò chơi này, muốn phục bàn ván chơi.
Dưới sự dẫn dắt của cô, mọi người đồng ý phục bàn ván Ma Sói.
Đêm thứ nhất, người sói số 2 Minh Thiên tự cắn mình, được phù thủy số 7 là Đoạn Dịch cứu.
Ngày kế tiếp, sói số 6 và sói số 2 diễn màn kịch phản bội nhau, số 12 là tiên tri thật nhảy ra bảo đã soi số 9. Cuối cùng người bị vote nhiều nhất là sói số 6.
Ngày tiếp theo, thợ săn số 11 bị cắn, kéo theo tiên tri thật số 12, hai người thần chức cứ thế chết chung.
Ngày thứ ba, sói số 2 Minh Thiên tiếp tục giết số 9, số 9 bị loại; sói số 4 bị Đoạn Dịch dùng chiến thuật Nhử mồi, bị anh nghi ngờ. Buổi tối cùng ngày đó, số 7 Đoạn Dịch dùng độc giết số 4.
Ngày thứ tư, Vua Sói Trắng tự bạo kéo theo bảo vệ số 1, Minh Thiên cắn Đoạn Dịch.
Sau khi tóm tắt tình huống trong bốn ngày, số 9 không nhịn được hỏi Minh Thiên: "Sao mấy người nhắm chuẩn thợ săn để giết vậy?"
Minh Thiên thản nhiên nói: "Đêm đó tôi không giết người, là số 4 giết."
Số 11 nhịn không được nhớ lại. "Tôi vẫn còn quá cùi bắp. Tôi không nên hỏi nên tin số 2 hay số 12. Lẽ ra tôi nên ám chỉ mình có thần chức, để được thủ vệ bảo vệ là được rồi. Nhưng ban ngày tôi không dám nói nhiều."
Số 4 Khang Hàm Âm liếc hắn một cái: "Xin lỗi vì đã giết anh. Tôi lên tiếng là để quan sát vẻ mặt của mọi người. Trận này thật sự có rất nhiều người giỏi bên phe người tốt. Giống như mấy người Trương Trác, số 5 chẳng hạn, vẻ mặt từ đầu tới cuối đều rất bình tĩnh, che giấu rất giỏi, trông như dân thường. Lúc đó vẻ mặt anh hơi do dự, rất nhiều lần muốn nói lại thôi. Vậy nên tôi đoán khả năng cao anh là người có chức năng. Là tôi chọn anh, sói Trắng số 8 nghe theo tôi giết anh."
Lúc này Đoạn Dịch hỏi một câu: "Cơ chế cắn người của phe sói mấy người rốt cuộc là như thế nào?"
Khang Hàm Âm nói: "Chỉ cần có sói chọn cắn một người chơi, lập tức sẽ đếm ngược 30 phút; trong vòng 30 phút, các sói khác có thể lựa chọn người mình muốn giết, anh có thể xem như bỏ phiếu. Người chơi nào nhiều vote nhất sẽ bị cắn. Nếu xảy ra chuyện lượt vote bằng nhau, thì lấy người bị chọn đầu tiên để làm chuẩn."
Thì ra là thế. Đoạn Dịch hạ lông mi, cắt một miếng bò bít tết cho mình.
Cô gái số 9 còn chưa đã ghiền, hỏi tiếp Minh Thiên: "Tại sao anh chọn giết tôi?"
Minh Thiên thản nhiên đáp: "Bởi vì đây là trò Ma Sói. Ngay ngày đầu tiên cô đã nói dối bản thân mình là tiên tri, lúc sau quay đầu không fake nữa. Biểu hiện này thường là có chức năng. Bởi vì lỡ có ai lấy hành vi này của cô ra để kiếm cớ vote cô, cô có thể dùng sức nặng thân phận để biện minh cho bản thân. Thế nên tôi chọn giết cô."
Số 9 nghĩ một chút, truy vấn: "Nếu tôi thật sự có chức năng thì sao? Anh không sợ tôi quay sang ép chết anh à."
Minh Thiên ngước mắt nhìn cô ta một cái. "Tôi vẫn còn đồng đội sói số 4 cạch chức năng với cô, hoặc Vua Sói Trắng số 8 tự bạo lôi cô theo."
"Vậy, vậy anh..." Số 9 không nhịn được đứng lên, hỏi một câu mấu chốt, "Vậy tại sao anh dám tự cắn bản thân vào đêm thứ nhất? Lỡ không ai cứu anh... Kịch bản này mấy anh không thể chơi được nữa."
Khi số 9 hỏi câu hỏi này, Đoạn Dịch chưa nghĩ ra đáp án.
Trên thực tế vì câu hỏi này, anh cứ luôn băn khoăn mình có nên tin Minh Thiên hay không.
Thành ra bây giờ Đoạn Dịch rất tò mò về câu trả lời của Minh Thiên.
Minh Thiên không trả lời ngay, mà khẽ nói với Đoạn Dịch: "Anh Tiểu Dịch, em hơi khô họng, muốn húp canh."
Đoạn Dịch nhìn hắn một cái, bưng một chén canh nấm hầm bắp lên, cầm muỗng sứ múc một muỗng đút cho hắn.
Minh Thiên lập tức nhíu mày, hình như bị khó nuốt, nhưng không phun ra, chỉ nói: "Nóng quá."
"..." Lông mày Đoạn Dịch hơi nhếch lên, "Được một tấc lại muốn tiến một thước, muốn tôi thổi nguội cho cậu à?"
Bên cạnh, Bành Trình nói không lựa lời. "Minh Thiên à, tôi thấy mấy cô gái đều rất sùng bái cậu. Sao cậu không để mấy cô gái đút canh cho cậu? Sao lại để sếp lớn hầu hạ cho cậu chứ?"
Ổ Quân Lan nghe vậy, trừng hắn một cái. "Anh nói như kiểu con gái sinh ra là để hầu hạ người khác ấy."
"Này, tôi, tôi không... Tôi không có ý đó, oan cho tôi quá!" Nhìn ra được Bành Trình rất sốt ruột, "Chị gái nhỏ à, cô đừng hiểu lầm tôi! Tôi, tôi chỉ muốn nhắc nhở Minh Thiên tí thôi. Đàn ông bị thương rất dễ khiến mấy cô gái thương tiếc, nếu cậu ta có thích cô nào thì phải nắm chắc cơ hội gia tăng hảo cảm với cô ấy! Tôi không có ý giống lời cô nói đâu! Thề không có! Tôi rất tôn trọng con gái mấy cô!"
Đoạn Dịch nghe mà buồn cười, anh không thổi canh cho Minh Thiên, chỉ cầm muỗng khuấy khuấy, thấy nó nguội bớt thì đút hắn một thìa nữa. Lúc húp canh, hàm răng Minh Thiên sát cạnh muỗng, môi hồng sứ trắng tạo ra cảm giác đối lập rất rõ ràng. Hắn khẽ cười với Đoạn Dịch rồi mới húp muỗng canh này.
Húp canh xong, Minh Thiên nhìn về phía số 9, trả lời câu hỏi của cô. "Tôi chọn tự cắn bản thân đương nhiên là vì đề nghị của cô rồi. Đúng là tôi không thể bảo đảm chuyện này. Nhưng lúc nhóm phe người sói thảo luận, ý kiến là do tôi đưa ra, vậy nên có nguy hiểm hay không tôi sẽ tự mạo hiểm."
"Cái, cái này..." Số 9 cau mày, không biết đang nghĩ gì.
Minh Thiên nói: "Kịch bản phe sói không có cái nào gọi là hoàn hảo. Các loại kịch bản đều có lợi ích đi kèm nguy hiểm nhất định. Tôi cược, và tôi cược thắng, nói chung là khá may mắn."
–
Đêm đó, trong đêm khuya tĩnh lặng, có lẽ vì đã ngủ trên xe buýt nên Đoạn Dịch nằm trên giường không thể nào ngủ ngay được. Trong đầu anh không ngừng hiện lên câu nói mà Minh Thiên đã nói trong bữa tối.
Hắn tự cắn thật sự là vì đánh cược hên xui?
Việc làm này không phù hợp với tính cách của hắn chút nào. Hắn sẽ không bao giờ làm chuyện mà bản thân không nắm chắc.
Nhìn chằm chằm trần nhà đen nhánh, trong đầu Đoạn Dịch đột nhiên hiện lên một suy nghĩ... Trừ khi hắn biết anh chính là vu nữ, hắn mới dám tự cắn. Vì hắn hiểu tính của anh, biết rõ anh nhất định sẽ cứu người.
Nghĩ vẫy, Đoạn Dịch ngồi bật dậy từ trên giường, trái tim đập dồn dập.
Hít thở mấy hơi, đợi nhịp tim đập bình thường trở lại, Đoạn Dịch vào nhà vệ sinh dùng nước lạnh rửa mặt, sau đó rời khách sạn.
Khu nghỉ ngơi rất giống với khu trước đó Đoạn Dịch ở, nhưng cũng có vài chi tiết khác biệt.
Dù sắc trời đã tối, đèn đường ở đây vẫn thắp sáng khắp nơi.
Ra ngoài khách sạn đi dạo một vòng, cuối cùng Đoạn Dịch đi tới cửa hàng đạo cụ bên cạnh khách sạn.
Bước chân vào cửa hàng, Đoạn Dịch bắt đầu chọn đạo cụ.
Lần này phe của anh thua, không được khen thưởng, trên người anh chỉ còn dư 10 đồng vàng lần trước.
Đạo cụ giá 10 đồng vàng chỉ có bút sáng manh mối và chuông báo nguy hiểm. Cái chuông này vô dụng quá thể, vậy nên Đoạn Dịch đặt hàng bút sáng manh mối.
Đạo cụ sẽ được giao đến phòng khách sạn của anh. Mua xong, Đoạn Dịch không vội rời đi ngay.
Bấm màn hình trở lại giao diện chính, anh xem các đạo cụ còn lại.
Liên tục lướt xuống vài lần, anh nghĩ một lát, chọn hình thức xem vật phẩm có giá từ cao đến thấp.
Có rất nhiều đạo cụ giá cao. Hình ảnh, giá cả chính xác và mô tả đều là dấu chấm hỏi, nhìn cái gì cũng không ra.
Lướt xuống dưới, Đoạn Dịch phát hiện lần này xuất hiện thêm hai món đồ.
【 Rìu của Mạt Lị 】giá: 500.
【 Bánh kem của Mạt Lị 】giá: 400.
Xuống chút nữa là【 Con rối nhiếp mộng 】giá: 300.
Ba món đồ này, Đoạn Dịch đều đã từng gặp trong phó bản.
Anh cân nhắc, lúc trước ba món đạo cụ này trong cửa hàng đều là dấu chấm hỏi, sau khi anh qua màn mới mở khóa đạo cụ tương ứng, chúng hiển thị thông tin chứ không còn là dấu chấm hỏi nữa.
Nhưng ba đạo cụ này không có phần mô tả công dụng chi tiết. Đoạn Dịch đoán người chơi cần kết hợp với suy đoán về nội dung phó bản. Ví dụ như Rìu của Mạt Lị, chắc là một vũ khí sắc bén có thể chém người chăng.
Lướt qua Con rối nhiếp mộng, một lát sau, Đoạn Dịch thấy thứ anh tìm.
Một đạo cụ tên【 Kính nhìn lén 】.
Thông tin về công dụng Kính nhìn lén: Có thể chọn một người người chơi, biết được bài thân phận của đối phương; sau khi sử dụng Kính nhìn lén sẽ tự động biến mất. Không thể xuất hiện trước mặt những người chơi còn lại.
Giá: 250 đồng vàng.
Loại đạo cụ này không thật sự gian lận trong trò Ma Sói.
Vì nếu loại đạo cụ này có tồn tại, giả sử ai đó có Kính nhìn lén, soi thân phận của người chơi khác, việc này sẽ trở thành một kịch bản trong trò Ma Sói. Cách chơi này không khác gì nhận vơ bản thân là nhà tiên tri.
Một người nói mình có Kính nhìn lén, nhưng chỉ có mình hắn biết thật giả, những người khác chắc chắn không tin, không đủ làm bằng chứng.
Đoạn Dịch tìm hiểu cách chơi của Kính nhìn lén, sắc mặt trở nên nghiêm túc.
Sự tồn tại của đạo cụ này xác minh suy đoán của anh: Giả thiết Minh Thiên có Kính nhìn lén, hắn biết anh là phù thủy, thế nên hắn dám tự cắn bản thân. Như vậy thì, kịch bản tự cắn của hắn không phải đánh cược, mà là nắm chắc thắng lợi trong tay.
Nhưng hắn lấy 250 đồng vàng ở đâu ra?
Hắn không giống với nhóm bọn anh, hắn không phải Newbie?
Chỉ còn một cách giải thích này.
·
Cùng lúc đó. Trong phòng Minh Thiên.
Số 6 Ôn Như Ngọc ngồi trước mặt hắn. "Thật ra lúc anh bảo tôi hạ thấp uy tín thân phận của mình, tôi đã rất do dự."
"Tôi đây không làm cô thất vọng chứ?" Minh Thiên chậm rãi mở miệng, "Tôi đã nói rất nhiều tin tức khác cho cô. Chẳng lẽ cô còn nghi ngờ với những gì tôi nói?"
Ôn Như Ngọc nói: "Không có. Tôi tin. Vậy sau này tiếp tục hợp tác vui vẻ."
Nghĩ đến gì đó, cô ta tò mò hỏi một câu: "Tôi muốn hỏi... Sao anh lại nói chuyện của anh cho tôi biết? Tôi nghĩ anh sẽ nói cho Đoạn Dịch chứ. Thoạt nhìn quan hệ giữa anh và anh ấy rất tốt mà... Sao anh không hợp tác với anh ấy?"
Minh Thiên nghiêng người, xuyên qua mặt kính cửa sổ nhìn về phía hàng đèn đường thắp sáng khu nghỉ ngơi.
Thật lâu sau, hắn nói: "Có một số việc một mình tôi làm là được. Tôi hy vọng anh ấy mãi đứng dưới ánh mặt trời, thuần khiết, sạch sẽ, không chút vấy bẩn."
Giật mình sửng sốt, thấy Minh Thiên không muốn nói chuyện với mình nữa, số 6 Ôn Như Ngọc chào tạm biệt rồi rời đi.
Quay đầu, Minh Thiên nhấp một ngụm Whiskey, khoảnh khắc nhìn về phía bóng lưng Ôn Như Ngọc, ánh mắt đột nhiên lạnh thấu xương.