Cửa thang máy mở ra, anh bước vào hành lang, vừa ngẩng đầu đã thấy số 6 Ôn Như Ngọc đang rời phòng Minh Thiên.
Ôn Như Ngọc đóng cửa, vì xoay người đưa lưng về phía Đoạn Dịch nên cô ta không nhìn thấy Đoạn Dịch.
Nhìn chằm chằm bóng dáng của cô ta một lát, chờ cô ta trở về phòng, Đoạn Dịch liếc sang cửa phòng Minh Thiên, không tự hỏi nhiều, lập tức trở về phòng của bản thân.
Ngày tiếp theo Đoạn Dịch thức dậy rất sớm.
Sau lưng có vết thương nên tối qua anh nằm sấp ngủ. Nhưng lúc sáng khi tỉnh dậy, anh cảm giác vết thương của mình đã tốt hơn. Vào phòng tắm, cởi áo khoác, tháo băng gạc, Đoạn Dịch quay đầu nhìn sau lưng mình trong gương, phát hiện miệng vết thương đã khép lại kha khá.
Xem ra tại khu nghỉ ngơi, người chơi bị thương sẽ phục hồi nhanh hơn hiện thực.
Miệng vết thương còn hơi ngứa, Đoạn Dịch tự bôi thuốc cho mình, nhưng không quấn băng lại, trực tiếp mặc áo thun rồi ra ngoài.
Vừa mở cửa phòng, anh đã thấy Minh Thiên phía đối diện cũng vừa ra khỏi phòng.
Tay trái của Minh Thiên vẫn đang bó thạch cao, hành động bất tiện. Đoạn Dịch cân nhắc, vết thương của hắn thật sự rất nặng, vậy nên dù tốc độ phục hồi ở trong khu nghỉ ngơi nhanh hơn, nhưng có lẽ trong một khoảng thời gian ngắn hắn vẫn không thể tháo thạch cao.
"Định ăn sáng à?" Đoạn Dịch hỏi hắn.
Minh Thiên nhìn anh một cái, sau đó gật đầu.
Đoạn Dịch xoay người đi về phía thang máy. "Trên người có vết thương, về phòng đợi đi. Tôi mang lên cho cậu."
Một lát sau, thang máy dừng, Đoạn Dịch tới nhà ăn.
Chọn một ít điểm tâm và cháo, tìm hộp rồi tự đóng gói lại, Đoạn Dịch mới lấy mâm chọn một ít đồ ăn, định ngồi ở đây ăn trước.
Nhìn quanh nhà ăn, anh càng cảm thấy hệ thống này kỳ quái.
Tối hôm qua sau khi mọi người ăn mừng xong, mọi thứ trên bàn rất lộn xộn, không ai dọn dẹp. Nhưng sáng hôm nay nhà ăn đã tự động dọn sạch sẽ như cũ.
Đoạn Dịch đang định ăn một miếng, có người bưng mâm ngồi xuống phía đối diện anh, là số 4 Khang Hàm Âm.
"Không ngại chứ?" Khang Hàm Âm hỏi hắn.
Đoạn Dịch lắc đầu, nhìn cô ngồi.
Liếc nhìn sang cái hộp đã được đóng gói đặt bên cạnh Đoạn Dịch, Khang Hàm Âm hỏi: "Cái này là mang cho anh số 2 sao?"
Đoạn Dịch gật đầu.
Khang Hàm Âm nói tiếp: "Hình như quan hệ giữa hai người không tệ nhỉ."
Đoạn Dịch cắn một miếng bánh bao, không có ý kiến.
Khang Hàm Âm nhìn anh một lát, nói: "Tối hôm qua Ôn Như Ngọc tới phòng của anh ấy, hai người họ nói chuyện rất lâu. Anh biết bọn họ nói chuyện gì không?"
"Không biết." Đoạn Dịch nhíu mày theo bản năng.
Mắt Khang Hàm Âm hơi híp lại. "Ván trước, lúc phe sói bọn tôi tụ họp thảo luận lần đầu tiên, Minh Thiên thuyết phục Ôn Như Ngọc diễn một màn sói phản bội sói, Ôn Như Ngọc đồng ý rất dứt khoát. Tôi cảm thấy việc này rất không phù hợp với tính đa nghi của cô ta. Tôi nghĩ, trước khi bốn người phe sói bọn tôi tụ lại thảo luận thì hai người họ đã từng thương lượng riêng. Tôi thật sự không hiểu, Minh Thiên thuyết phục cô ta kiểu gì mà có thể khiến cô ta tình nguyện vào nhà giam."
Đoạn Dịch hoàn toàn không để ý chút nào, thuận miệng nói: "Ồ. Tôi cũng không rõ ràng lắm. Thật ra thì đây cũng là nguyên nhân ban đầu tôi không nghi ngờ Minh Thiên. Tôi cũng nghĩ rằng số 6 sẽ không vì hắn mà tự nguyện vào nhà giam."
"Xem ra anh không biết thật?" Khang Hàm Âm đánh giá Đoạn Dịch vài lần, "Tôi cảm thấy số 2 có chút kỳ lạ."
Đoạn Dịch không trả lời, Khang Hàm Âm lại nói: "Đôi khi Ôn Như Ngọc có hơi mê trai, nhưng bản chất cô ta là một người có tư tưởng ích kỷ nặng. Nếu không phải Minh Thiên hứa gì đó với cô ta, thì cô ta tuyệt đối sẽ không chịu làm theo. Nhưng Minh Thiên có thể hứa cái gì với cô ta chứ?"
Khóe miệng mang ý giễu cợt nhàn nhạt, cô nói: "Lúc học đại học, cô ta có rất nhiều lốp xe dự phòng. Cô ta chỉ lợi dụng đàn ông chứ không bao giờ thật sự đáp lại người ta. Mấy phương diện khác Minh Thiên đúng là rất xuất chúng, nhưng tôi không cảm thấy cô ta sẽ vứt bỏ nguyên tắc của bản thân, thật sự yêu thích Minh Thiên hay gì đó. Vậy nên, loại trừ nguyên nhân này, giữa hai người bọn họ nhất định có giao dịch bí mật."
Đoạn Dịch vẫn không đáp lời Khang Hàm Âm.
Qua một lúc lâu, anh cắn một miếng bánh bao, mở miệng hỏi: "Lúc cô mới vào trò chơi, tại sao không chọn số 5?"
Khang Hàm Âm nói: "Ôn Như Ngọc bảo tôi đừng chọn 5. Cô ta nói cô ta có dự cảm không tốt với con số 5."
"Vậy sao cô không chọn số 7 để đứng gần cô ta? Mà lại chọn số 4 cách cô ta một người?"
"Tôi không biết... Hình như lúc ấy tôi không thấy số 7 đâu, nghĩ rằng đã có người chọn nó. Nói chung cô ta bảo tôi đừng chọn số 5, tôi thấy thẻ số 4 gần mình nên thuận tay lấy luôn, sợ chậm trễ sẽ bị trừng phạt. Tôi không có bất cứ ấn tượng gì với số 7."
Nhíu mày suy nghĩ một lát, Đoạn Dịch hỏi lại: "Cô và Ôn Như Ngọc sao lại lên cầu Trường Giang?"
"Trường học bọn tôi được xây dựng ở cái nơi chim không thèm ỉa. Nhưng khu trường cũ lại nằm ở trung tâm thành phố. Ngày đó khu trường cũ có buổi diễn thuyết, hai bọn tôi đều cảm thấy khá hứng thú. Nên hai bọn tôi gọi xe tới thành phố."
"Tài xế lái xe không vào trò chơi này à?"
"Tôi không biết nữa. Dù sao thì trước mắt vẫn chưa gặp người nọ. Sao thế?"
"Không có gì, tôi cũng không thấy tài xế lái xe chở tôi nên tiện hỏi cô một chút."
Cầm thìa khuấy một vòng tô cháo, Đoạn Dịch lại hỏi: "Buổi sáng ngày cô vào trò chơi có từng đi qua khách sạn S không?"
"Hỏi cái này làm gì?"
"Thử tìm điểm giống nhau giữa mấy người chơi chúng ta. Lần này có bốn người mới tham gia, trước phó bản "Chơi trốn tìm" đã từng trải qua ba phó bản. Nhưng chúng ta thì khác. Tôi cảm thấy đằng sau mọi chuyện có nguyên nhân."
Khang Hàm Âm nghĩ một chút, nói: "Buổi sáng ngày hôm đó tôi không đi qua khách sạn. Nhưng năm ngoái tôi đã từng tới. Năm nay tôi là sinh viên năm hai, năm trước là năm nhất. Tôi là người ngoại tỉnh, lúc ấy ba mẹ tôi sợ tôi mới lên thành phố thiếu kiến thức, sẽ lạc đường này nọ, vậy nên không ngại xa ngàn dặm đưa tôi đến tận trường học. Bọn họ không thể ở lại trường học nên thuê phòng của khách sạn S bên cạnh. Tôi cũng từng ở lại một đêm. Cơ mà hình như việc này đâu chứng minh được điều gì nhỉ? Khu ấy không có mấy khách sạn tốt. Việc tôi chọn ở khách sạn S là chuyện bất đắc dĩ mà."
Đoạn Dịch lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm. Còn phải tìm hiểu chút nữa mới biết được."
"Vậy số 2 cùng Ôn Như Ngọc..."
"Tôi thật sự không biết hai người bọn họ có quan hệ gì."
"Được rồi. Vậy tôi đi tìm Ôn Như Ngọc nói bóng nói gió đây."
·
Sau khi ăn cơm xong, Đoạn Dịch xách hộp cơm sáng gõ cửa phòng Minh Thiên.
Một lúc sau, Minh Thiên mở cửa.
Nghe trong phòng tắm có tiếng nước chảy, Đoạn Dịch hỏi hắn: "Cậu bị thương như vậy rồi mà còn tắm rửa?"
"Tay phải chỉ bị thương ngoài da thôi, bây giờ đã khá hơn nhiều rồi, có thể nắm vòi sen tắm một chút. Nhưng nếu anh đã tới, vậy em ăn trước..."
"Không vội, nước đã chuẩn bị xong thì cậu tắm trước đi." Đoạn Dịch vào phòng, đặt bữa sáng lên trên bàn, ngồi xuống sô pha.
"Được rồi. Thế anh chờ em một lát." Minh Thiên nhìn Đoạn Dịch một chút rồi xoay người đi vào phòng tắm.
Lúc đợi Minh Thiên tắm rửa, Đoạn Dịch dựa lưng ghế sô pha, thế mà bất giác ngủ gục.
Chắc là do tối hôm qua suy nghĩ quá nhiều nên mất ngủ chăng.
Vì thế khi Minh Thiên mặc áo tắm dài ra ngoài, vừa nhìn đã thấy Đoạn Dịch đang nhắm mắt ngủ.
Cầm tấm chăn mỏng đắp cho Đoạn Dịch, Minh Thiên ngồi xuống đối diện anh, không nói lời nào, cứ như vậy lẳng lặng ngắm anh.
Đoạn Dịch ngủ một giấc rất lâu.
Chờ đến khi anh tỉnh lại, vừa mở mắt đã đối diện với ánh mắt Minh Thiên.
Cái này làm anh hơi sửng sốt. Đừng nói là hắn ngồi đối diện nhìn mình ngủ từ nãy đến giờ nhá?
Giơ tay bóp cổ, Đoạn Dịch ngáp một cái. "Mấy giờ rồi?"
Minh Thiên nói: "10 giờ. Nếu anh mệt thì lên giường nằm một lát?"
Lúc ngồi lên sô pha một lần nữa, anh nghe Minh Thiên hỏi: "Anh Tiểu Dịch, anh ngủ ngon như vậy trước mặt em, nghĩa là trong tiềm thức anh không hề đề phòng em chút nào phải không?"
Đoạn Dịch ngước mắt nhìn hắn, rất tự nhiên trả lời: "Tôi vốn dĩ chưa từng cảm thấy cậu sẽ hại tôi."
Nghe vậy, bàn tay dưới áo choàng tắm Minh Thiên cuộn chặt, ánh mắt thoáng chốc trong trẻo hơn một chút.
Đoạn Dịch lại nói: "Lúc đánh Sở Thanh, cậu đã giúp tôi, cũng giúp Bành Trình và các người chơi khác. Giai đoạn cuối trong phó bản "Chơi trốn tìm", cũng là một mình cậu ở lại ngăn cản Mạt Lị. Toàn là việc không thể là giả."
"Lúc cậu một mình đánh nhau với Mạt Lị, là thật sự đánh cược mạng sống của bản thân. Hành động này không thể nào là vì cậu muốn lấy lòng tin của ai đó. Tốt xấu gì tôi vẫn có thể phân biệt được. Nếu không tôi đã không bình tĩnh nói chuyện với cậu như bây giờ."
Minh Thiên mở miệng, còn chưa nói gì, Đoạn Dịch nói tiếp: "Nhưng ở phương diện khác, đúng là cậu đã lừa tôi. Minh Thiên, tôi có một câu muốn hỏi cậu. Buổi sáng lúc vào trò chơi, cậu tới khách sạn S để đưa văn kiện cho tôi, tôi đề nghị đi chung xe. Cậu từ chối, cậu nói bản thân sẽ lái xe riêng. Vậy nên tôi muốn hỏi, cậu thật sự đã lên cầu Trường Giang chưa?"
Trả lời Đoạn Dịch là sự im lặng của Minh Thiên.
Đánh giá Minh Thiên một lát, Đoạn Dịch hỏi lại: "Có sự khác biệt về thời gian giữa hiện thực và trò chơi? Cậu có thân phận gì khác hoặc nhiệm vụ đặc biệt à? Tỷ như giết Trâu Bình, Trương Trác, cậu có nhiệm vụ ẩn không? Nếu cậu đang trừ ác dương thiện, cậu có thể nói cho tôi biết. Hay là cậu bị quy tắc quản chế, không thể nói ra?"
Thở hắt một hơi, Minh Thiên nhăn mày, nhìn Đoạn Dịch nói: "Anh nhạy cảm hơn nhiều so với em tưởng tượng."
"Vậy nên?"
"Xin lỗi, em không nói được."
"Được rồi. Cậu không thể nói, cậu tự có lý do của mình, tôi không ép cậu. Nhưng nếu cứ như thế, đối với lai lịch, mục đích của cậu... Tôi chỉ có thể duy trì thái độ này."
"Anh Tiểu Dịch..."
"Lựa chọn của cậu ở phó bản trước, tôi hoàn toàn có thể lý giải. Đã chơi thì phải tuân thủ quy tắc. Đồng vàng rất quan trọng, để có được nó, cậu cần tính toán cho phe mình, không làm phe mình thất vọng, cũng không làm đồng đội cùng phe thất vọng. Việc này không có gì đáng trách."
"Mặt khác, Trâu Bình vì một điều kiện qua màn không có bằng chứng xác thực đã thẳng tay giết số 5, cậu ta chết là đáng; Trương Trác ngoài thế giới thực là kẻ cõng mạng người trên lưng, bây giờ xem như nhân quả báo ứng. Ngoại trừ số 5 bị Trâu Bình liên lụy, tôi tạm thời không phát hiện bằng chứng cậu hại người vô tội. Thế nên tôi cũng không quá để ý điểm này."
"Nhưng đó chỉ là dưới góc độ cấp trên cấp dưới, hoặc dưới góc độ một người đồng đội bình thường. Bạn bè thì khác."
Đoạn Dịch đứng lên nói nốt với Minh Thiên: "Nếu cậu chỉ là một người trùng hợp chung nhóm với tôi, tất cả cách làm của cậu tôi hoàn toàn không ngại chút nào. Nhưng chỉ dừng tại đây thôi. Tôi không thể nào coi cậu như anh em chí cốt."
Lúc Đoạn Dịch nói ra những lời này còn mang theo chút buồn bực.
Lời nói của anh chính là suy nghĩ trong lòng anh. Là đồng đội bình thường, đứng trên lập trường của Minh Thiên, anh có thể thấu hiểu tất cả hành vi của hắn. Nhưng có lẽ bọn anh không thể nào bước thêm một bước trở thành bạn bè hoặc anh em.
Đối với việc này, Đoạn Dịch cảm thấy khá tiếc nuối.
Hai người cũng coi như đồng sinh cộng tử cùng trải qua hai phó bản, vào thời điểm nguy cấp đã từng giúp đỡ lẫn nhau, vốn có thể trở thành anh em sống chết có nhau. Mỗi tội hiện thực lại cố tình đi ngược với mong muốn của anh. Minh Thiên có quá nhiều bí mật, Đoạn Dịch rất khó bỏ qua bức tường ngăn cách giữa bản thân và hắn.
Thành ra Đoạn Dịch rất tiếc nuối, không khỏi thấy hơi đau lòng.
Cơ mà Đoạn Dịch không ngờ, bày tỏ lời từ đáy lòng xong, Minh Thiên lại nói một câu: "Em vốn dĩ không muốn làm anh em với anh."
"..." Đoạn Dịch tức tới bật cười, xoay người định đi ra ngoài.
Minh Thiên bước lên vài bước, vươn tay vòng qua người anh, câu lấy cổ anh, thân thể thuận đà áp sát, đặt cằm lên vai anh.
"Gì đấy?" Đoạn Dịch nhíu mày, không thể không dừng chân.
"Em không muốn bất cứ thứ gì." Giọng Minh Thiên có chút khàn, "Anh chỉ cần tin rằng em sẽ không hại anh. Thế là đủ rồi."