Nhà Trẻ Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 27: Cô Cũng Muốn Khóc



Châu Nương ở bên cạnh có tay có chân, theo lý mà nói, đi ra khỏi vỏ ngao lên bờ thì không có vấn đề gì, nhưng cậu bé ở lại với Do Vũ, không ra ngoài.

Hứa Thu nghĩ rằng có thể hai đứa trẻ này đều ở dưới nước, tình cảm khá tốt, nên ở lại đây làm một cặp cá mè một lứa.

Cô cảm giác tình hình trước mắt có chút khó giải quyết, đang chuẩn bị phát động sức mạnh của tính đồng đội.

Nếu tiểu nhân ngư không thể đi ra được thì đổi cái ao hồ khác chắc cũng không vấn đề gì.

Nhưng mà cho dù tiểu nhân ngư đồng ý thì cô cũng phải hỏi thăm ý kiến của Châu Nương.

Cô hắng giọng, định thương lượng với hai đứa trẻ một lát.

“Châu Nương……”

Nhưng mà cô vừa gọi cái tên đó, cậu bé với chiếc khăn trùm đầu buộc bằng dây buộc tóc màu xanh lá cây nhạt trực tiếp đóng vỏ ngao của mình lại, Châu Nương vốn dĩ đang sầu muộn, bị kích thích như vậy, cậu bé trực tiếp khép mình lại!

Do Vũ vốn dĩ đang rất đau buồn, tiếng đóng vỏ ngao đó tựa như sợi rơm cuối cùng làm đứt đầu lạc đà, trực tiếp làm đứt sợi dây trong đầu tiểu nhân ngư, cậu bé méo miệng, khóc òa lên.

Năng lực của tiểu nhân ngư là tấn công bằng âm thanh, xét cho cùng, trong truyền thuyết, Siren* chính là dựa vào tiếng hát lay động lòng người của mình để bắt lấy con mồi.

*Nguyên văn là 海妖塞壬 – hải yêu tắc nhâm – Siren là những sinh vật mang thân hình nửa người nửa chim và có giọng ca hết sức tuyệt vời. Một lần, nữ thần Hera tổ chức một cuộc thi hát giữa các Siren và 9 nữ thần Muses – con của thần Dớt và thần trí tuệ Mnemosyne. Không may là Siren đã thua cuộc và lông vũ của họ đã bị các thần Muses vặt sạch để làm áo như một chiến lợi phẩm. Không còn lông vũ, các Siren không bay được nữa và phần dưới dần dần biến thành đuôi cá và có bộ dạng tương tự như Mỹ nhân ngư. Theo truyền thuyết, những chiếc đuôi của họ có thể phát sáng để trở nên hấp dẫn hơn trong mắt những người đàn ông. Siren thường dùng giọng hát của mình để mê hoặc các thủy thủ làm họ mất phương hướng khiến tàu tử nạn. Dùng Siren ở đây chắc để chỉ những người đẹp mà nguy hiểm.

Do Vũ khóc như vậy, nước sương xuất hiện trong mắt Hứa Thu, trái tim cô ngay lập tức ngâm trong nước axit.

Cứ như vừa đọc một bài báo ngược đãi máu chó cực kỳ chua ngoa, chính là cảm xúc dâng trào, ngược nhất chính là sự đau nhói không kiểm soát được của trái tim đang đập khỏe mạnh.

Tủi thân, xót xa, nhớ nhà, Hứa Thu chớp chớp mắt, nhưng đôi mắt ngấn nước đột nhiên không thể nhắm lại, và hai dòng nước mắt trong veo cứ thế tuôn trào!



Hu hu hu, cô cũng muốn khóc.

Đột nhiên trong chớp mắt đến ba nghìn năm sau, không còn cha thương, không còn mẹ yêu, còn phải chịu nỗi sợ kinh hồn bạt vía, lo lắng thân phận của mình bị người khác phát hiện điều bất thường và bắt đi giải phẫu.

Ăn không ngon, ngủ không yên, mới đến đây chưa được bao lâu mà cô đã gầy đi nhiều cân rồi, chạy đến nhà trẻ như thế này làm việc cực nhọc, còn gặp phải đám trẻ chống đối này.

Cô là bắp cải nhỏ trên cánh đồng, cô héo úa, thật đáng thương.

Nhưng sau khi khóc được khoảng hai phút, Hứa Thu đã cố gắng thoát ra khỏi cảm xúc buồn bã và tiêu cực một cách rất suôn sẻ khi nhìn thấy Do Vũ, người đang khóc thậm chí còn hạnh phúc hơn.

Mặc dù cô rất thảm, nhưng chỉ cần nỗ lực xây dựng tinh cầu này, cô sẽ có cơ hội quay về.

Hi vọng ở ngay trước mắt, Hứa Thu cảm thấy cô rất may mắn rồi.

Đám trẻ còn thảm hơn cả cô, là một người lớn còn rơi nước mắt, thật sự không cố gắng gì cả.

Sau khi khóc xong, nỗi buồn tích tụ trong lòng cô xốn xang và trống rỗng, nhưng tâm trạng của cô đã tốt hơn rất nhiều.

Hứa Thu lấy tay áo sạch lau mặt cho cô, cũng may cô không trang điểm nên không khóc nhòe lớp trang điểm.

Nếu không sẽ khóc như ma vậy, dọa các bạn nhỏ sợ thì sẽ không hay.

Cảm xúc của tiểu nhân ngư lên đến đỉnh điểm, trong lòng ấm ức, nhất thời có thể sẽ không thể vỗ về được.

Đối phương cũng là tính cách nhạy cảm, sau khi trút ra hết, chắc sẽ đỡ hơn rất nhiều giống như cô vậy.