Nhà Trẻ Đệ Nhất Vũ Trụ

Chương 28: Lần Sau Cậu Đừng Có Khóc Nữa



Thôi vậy, để cho Do Vũ chút không gian riêng tư, cô đi ra xem thử tình hình đám trẻ bên ngoài như thế nào trước.

Đợi khi Do Vũ bình tĩnh lại, cô sẽ quay lại từ từ an ủi động viên cậu bé.

Mặc dù “thả ra ngoài” rồi, nhưng phạm vi hoạt động của đám trẻ cũng rất có hạn, mấy phút trôi qua, chắc không còn kích động như thế nữa.

Kết quả Hứa Thu vừa nhìn thì liền sững sờ.

Đám trẻ vốn dĩ vô cùng vui vẻ hạnh phúc, nhưng vì Do Vũ mà đứa nào đứa nấy cũng đều khóc.

Nó giống như khi bắt đầu đi nhà trẻ, vốn dĩ những đứa trẻ khác vẫn ổn, kết quả một bạn nhỏ có tiếng khóc có sức cảm hóa đặc biệt thì những đứa trẻ khác cũng bắt đầu khóc theo.

Bạch Táp không rơi nước mắt sướt mướt, nhưng khuôn mặt trông vô cùng lạnh lùng kia cũng trở nên chua xót.

Tiểu hồ ly không biết nhớ ra chuyện gì đau lòng mà vừa khóc vừa gọi mẹ.

Hoa Lan là một cây leo, không thể nhìn rõ các nét trên khuôn mặt, nhưng nó trực tiếp vặn mình thành một cây leo đặc biệt rối rắm, và chất lỏng màu xanh lá cây nhạt từ không trung không ngừng rơi xuống dưới chân nó.

Nguyên Cửu nhiều lời nhất cũng bật khóc sướt mướt: “Hu hu hu……mẹ ơi……hu hu hu.”

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, vẻ mặt của Hứa Thu bất giác hơi nhăn lại.

Những đứa trẻ lông xù hoặc lông tơ này, trên mặt hiện ra biểu cảm khóc lóc, cũng khá……khá là buồn cười.

Xin lỗi, cô đã được đào tạo nghiêm khắc đấy, chỉ là thực sự không thể nhịn nổi thôi!

Đám trẻ khóc đúng một tiếng đồng hồ, trong lúc này, Hứa Thu đã treo tấm bảng mới làm lên cổng của nhà trẻ, thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ mới mà có thể làm tiếp theo.

Thời gian đã chuyển sang mười hai giờ, cảnh đêm đen như mực, vầng trăng khổng lồ treo cao trên bầu trời, bao phủ toàn bộ nhà trẻ một ánh sáng bạc dịu dàng.



Hứa Thu dùng giọng nói nghiêm túc thông báo trên loa: “Bây giờ đã đến giờ đi ngủ, mọi người nhanh chóng về chỗ ở của mình, còn mười phút cuối cùng nữa, cô sẽ thu hẹp phạm vi đến khu vực trong ký túc xá của mọi người.”

Vì để đám trẻ có thể hoạt động bình thường, giao lưu thân thiện, Hứa Thu định mở rộng phạm vi đêm nay đến khu ký túc xá này.

Nếu đám trẻ tạo ra một cuộc ẩu đả và các tình tiết tồi tệ khác, Hứa Thu sẽ thu hẹp hơn nữa các hoạt động của đám trẻ đã làm điều sai trái trong một khoảng thời gian ngắn. Như một biện pháp kỷ luật.

Nhất định phải để đám trẻ nhận thức được lỗi sai, nói cho chúng biết những chuyện nào không được làm.

Những đứa trẻ này đều sở hữu một dị năng phi thường, nếu hoàn toàn để mặc thì có thể sẽ trở thành những phần tử nguy hiểm.

Mặc dù mỗi một đứa trẻ đều rất đáng yêu, nhưng trẻ con đa phần đều không có bao nhiêu khả năng tự kiềm chế.

Trong quá trình dẫn dắt chúng phát triển thành những người lớn ngay thẳng và xuất sắc, vẫn cần phải thực hiện một số biện pháp nghiêm khắc mới được.

Đợi đến khi đám trẻ đều quay về chỗ ở thì giọng của Hứa Thu dịu dàng hơn rất nhiều: “Tối hôm nay, hi vọng mọi người có thể có một giấc mơ đẹp. Cô cho mọi người thời gian 2 ngày để nghỉ ngơi, kể từ ngày mốt, chúng ta sẽ đến lớp học theo nội dung của lịch học.”

Sau khi giọng nói của Hứa Thu hoàn toàn biến mất, đám trẻ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi trạng thái phấn khích đó.

Lúc phát hiện mình có thể đi lại trong khu vực khá lớn thì Nguyên Cửu bay đến trên không trung thuộc về tiểu nhân ngư.

“Do Vũ à, lần sau cậu đừng có khóc nữa, cậu vừa khóc là bọn tớ đều khóc theo đấy.”

“Tớ xin lỗi, xin lỗi mọi người.”

Đôi mắt tiểu nhân ngư đỏ hoe, trông vô cùng động lòng đáng thương, khiến người ta rất muốn ôm nó vào lòng mà an ủi.

Nhưng mà trong nhà trẻ này, giống loài của những đứa trẻ này đều khác nhau, bản thân chúng vẫn còn là một đứa trẻ, hoàn toàn không biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc.