Tiểu Vương Trang không lớn, cũng chỉ có mấy chục hộ dân.
Nhà nào vỡ chén vỡ bát, người trong thôn đều có thể nghe được.
Tuy Liễu Đông Thanh tức giận, nhưng vẫn nghe theo muội muội.
Hắn biết, Nha Nhi làm như vậy nhất định có lý do của nàng.
"Ngươi nói ai hả?" Liễu Đông Thanh ném lưỡi cày sang một bên, muốn đi tìm Trương thị lý luận.
Liễu Đông Thanh vừa nghe lời này, tức giận muốn đi lên đánh người.
Chỉ là còn chưa đi được mấy bước đã bị Liễu Nha Nhi giữ chặt lấy.
"Ngươi..." Trương thị chỉ vào mũi Trương Lão Nhi, cứ ngươi ngươi cả buổi lại không nói ra được chữ tiếp theo.
"Chát!" Lại thêm một cái tát.
Trương Lão Nhị nhìn bộ dạng tức phụ nhà mình nước mắt nước mũi nhà mình, thật sự không sinh ra chút thương hại nào.
Hắn cũng không biết lúc trước mắt mù như thế nào, cưới phải một tức phụ như vậy.
Không có đầu óc thì thôi đi, còn không an phận, đúng là chỉ liếc mắt nhìn một cái cũng tức giận không thôi.
Cái tát này đánh ra cũng rất tàn nhẫn, cũng đánh tan đầu óc xấu xa của Trương thị.
Chỉ là cái bọn hắn chú ý không phải trò khôi hài lúc trước mà là cày đẩy tay trong tay cha Liễu.
Quả nhiên lúc Trương thị còn muốn tiếp tục nhạo báng cha Liễu, đã bị một cái tát nặng nề đánh thẳng vào mặt.
Bà ta biết Trương Lão Nhị là người nói được làm được.
Bà ta gả đến Tiểu Vương Trang đã hơn mười năm nếu thật sự bị hưu đuổi về nhà mẹ đẻ, thật sự không còn mặt mũi nào để sống tiếp.
Trương thị bị đánh, không có bất kỳ ai đứng ra nói giúp.
Trương thị này bình thường thật sự khiến người khác vô cùng chán ghét.
Lúc nào, chỗ nào cũng muốn chiếm lợi không nói, còn suốt ngày nói chuyện thị phi.
Phì Nha nghĩ muốn đứng ra nói chuyện giúp cho mẫu thân, lại sợ cha đánh cả mình, nên chỉ tránh trong đám người không lên tiếng.
Trương thị không đoán được nam nhân nhà mình lại ra tay đánh bà ta, lấp tức muốn lao đến đánh nhau với Trương Lão Nhi.
Vừa lao đến vừa gào lớn: "Hay cho Trương Lão Nhị nhà ngươi, ta sinh nam dưỡng nữ cho ngươi, không ngờ hôm nay ngươi lại vì người ngoài mà đánh ta? Hôm nay lão nương nhất định phải liều mạng với ngươi."
"Còn chưa cút về nhà đi?"
Trương thị bị Trương Lão Nhị hô một tiếng làm cho run sợ, từ dưới đất bò dậy, đến cả đất trên người cũng không kịp phủi, u ám đi ra khỏi đám người.
Trò khôi hài này qua đi, người vây xem xung quanh chỉ tăng không giảm.
Mấy thôn dân vốn còn đang làm ruộng phía xa cũng khiêng cuốc tới đây xem náo nhiệt.
"Nếu ngươi không muốn tiếp tục ở lại Tiểu Vương Trang, vậy thì lập tức cút về nhà mẹ đẻ cho ta."Trương Lão Nhi trừng lớn hai mắt đỏ bừng, như muốn ăn thịt người.