Nhà Tú Tài Có Nữ Nhi Bận Rộn Làm Ruộng

Chương 57



"Tú tài công, đây là loại nông cụ gì? Ta thấy cày ruộng rất nhẹ nhàng. Có thể để ta thử làm một lần được không?" Một hán tử da ngăm đen từ trong đám người đi ra, có chút ngượng ngùng khẩn cầu nói.

Cha Liễu đưa lưỡi cày cho hán tử kia, hán tử vui vẻ nhận lấy bắt đầu cày thử xuống đất.

Đẩy qua đẩy lại một vòng, hán tử ia xoa mồ hôi trên trán, lớn tiếng nói: "Thứ này đúng là dùng rất tốt, xới đất còn nhanh hơn cuốc đất rất nhiều.

Có cái này, vụ xuân còn giảm được không ít chuyện? Tú tài công, cái này mua ở đâu? Có đắt hay không?"

"Cái này tốn mất một lượng bạc" Cha Liễu vẫn chưa nói ra chỗ bán, Nha Nhi nói, sau này nhà bọn họ muốn buôn bán thứ này, chỉ là còn chưa tới lúc.

Nha Nhi đã từng nói nếu có người hỏi cứ nói thẳng giá cả.

Giá một lượng bạc đủ để người ta chùn bước, tất nhiên sẽ không tiếp tục đi tìm hiểu xuất xứ.

"Đắt như vậy sao?" Trong đám người có người thở dài, bọn họ kiếm một năm cũng không được một lượng bạc, gái cả này thật sự đã vượt qua khả năng tiếp thu của bọn họ.

Thôn trưởng vuốt râu, nói: "Đắt thì có đắt, nhưng lưỡi cày này có thể dùng được mấy chục năm cũng không thành vấn đề.

Tính toán như vậy, giá cả này cũng hợp lý."

"Bây giờ chúng ta đến cả cơm còn ăn không no, sao còn có tiền thừa mua cày được chứ."

Liễu Nha Nhi chắp tay sau lưng, đi qua đi lại vài bước, dáng vẻ cao thâm khó đoán, nói: "Muội không biết đoán mệnh, nhưng muội biết chỉ cần nương Phì Nha mở miệng ra không cần chúng ta ra tay, nhất định sẽ có người muốn trị bà ta.

Nói như thế nào cha chúng ta cũng là tú tài duy nhất ở đây, là vinh quang của Tiểu Vương Trang, há có thể để bà ta nói ra nói vào? Ba ta muốn gây chuyện với nhà ta, thôn trưởng gia gia là người không đồng ý đầu tiên.

Đã có người thay chúng ta ra tay, chúng ta còn đụng tay vào làm gì? Đến lúc đó người khác nhìn vào chỉ thấy chúng ta có tố chất văn nhã, khoan dung rộng lượng.

Sẽ cảm thấy chúng ta chịu ức hiếp rất lớn, muốn bất bình thay chúng ta, thay chúng ta trừng trị bà ta.

Đúng rồi, hai cái tát của cha Phì Nha rất tàn nhẫn có phải không? Ta nhìn thấy cũng đau lây.

Nói nữa, vừa rồi nếu ca động thủ, đến lúc đó nương Phì Nha lại la lối khóc lóc còn kinh khủng hơn.

Dù sao ca cũng là tiểu bối, nếu thật sự đáng bà ta vậy chuyện sẽ nháo loạn đến mức nào."

"Cha không dạy ta, ta tự mình học!" Liễu Đông Thanh ngại ngùng gãi đầu, thầm nghĩ, chẳng lẽ hắn dùng từ sai rồi sao? Nhưng không phải Nha Nhi để cha Phì Nha đánh nương nàng ta sao? Hắn cũng dùng đâu có sai.

Vừa rồi thôn trưởng nhìn thấy cái cày này đã nghĩ đến lúc đó mua hoặc thuê về dùng.

Đúng lúc Liễu gia cũng có ý này, ông cũng không muốn nhắc lại, liên tiếp nhắc nhở mọi người tản ra hết đi.

Liễu Nha Nhi thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, thở phì phò nói: "Không biết dùng từ thì đừng dùng.

Âm hiểm độc ác, mượn đao giết người, cha dạy ca dùng như vậy sao?"

"Tức phụ nhà Vương Nguyên, lời này không thể nói như vậy được.

Cày bừa vụ xuân trời nắng như vậy, mấy chục hộ dân ở Tiểu Vương Trang đều muốn tới mượn, vậy ngươi nói xem, ta sẽ cho ai mượn? Hơn nữa, lưỡi cày này của nhà chúng ta tốn rất nhiều tiền mới mua được, dựa vào cái gì phải cho ngươi dùng không? Không cho mượn thì thành ta không phải sao?" Tiền thị cũng không phải người thích tức giận, nhưng nhìn vẻ mặt hám lợi của tức phụ nhà Vương Nguyên, bà nhịn không được.

Không cần Tần Mộc trả lời, chỉ cần nhìn ánh mắt xem thường của Tần Mộc, Liễu Đông Thanh đã biết hắn đã dùng sai từ rồi.

Tiền thị cười ha ha đi tới, nói: "Vụ cày mùa xuân năm nay đã sớm qua rồi, cũng không cần phải cày ruộng! Chờ đến sang năm, nếu muốn dùng lưỡi cày, có thể thuê nhà chúng ta dùng cũng được"

Nhưng nhìn phản ứng của muội, làm hắn không chắc mình đã dùng sai từ rồi hay không.

Vì thế hỏi Tần Mộc bên cạnh, nói: "Ngươi nói xem có phải ta dùng sai từ hay không không?"

Tức phụ Vương Nguyên bị nói cho giật mình.

Muốn phản bác lại, lại không tìm ra lời nào để nói lại.

"Thím đúng là, đều là hương thân trong thôn, cho chúng ta mượn dùng dùng là được, sao còn muốn đòi tiền thuê?"

"Cao thâm! Không nghĩ tới Nha Nhi lại là người âm hiểm xảo trá như vậy, còn biết mượn đao giết người." Liễu Đông Thanh càng ngày càng sùng bái muội muội.

Liễu Nha Nhi cạn lời, nàng thật sự nghi ngờ có phải ca ca mình được nhặt về hay không.

Người đã đi hết, Liễu Đông Thanh mới đi đến trước mặt muội muội hỏi: "Nha Nhi, có phải muội biết đoán mệnh hay không? Sao muội lại biết cha Phì Nha sẽ đánh nương nàng ta? Vừa rồi nếu không phải muội giữ chặt, ta nhất định sẽ đánh cho bà ta răng rơi đấy đất, cho mồn bà ta ăn phân."

Bỏ đi!

Tần Mộc liếc mắt xem thường, hắn thật sự không hiểu được tại sao Đông Thanh ca có thể dùng mấy chữ "âm hiểm xảo trá" để khen muội muội ruột mình được chứ.

"Ha ha, cái đó, dù sao thì Nha Nhi cũng rất lợi hại." Liễu Đông Thanh cười ha ha.

Cũng không biết nên nói như thế nào, vậy trực tiếp khen Nha Nhi lợi hại là chuẩn nhất không thể sai được nữa.

Chỉ là không biết tiểu nha đầu có vẻ mặt ngây thơ nha mình, trong lòng lại đang thầm tính toán chờ mong vọng phụ thành rồng.

Chậc chậc chậc, nghĩ đi nghĩ lại đều thất thỏa mãn!

Đúng vậy! Chờ có tiền để cha tiếp tục đi thi.

Dựa vào tư chất của cha nàng, nói không chừng có thể thi đậu được tiến sĩ.

Đợi đến khi cha nàng cao trung đi trên con đường làm quan, vậy không phải chính là quan nhị đại rồi sao?

Chỉ là bây giờ xem ra, con đường này có vẻ không hề dễ đi.

Nàng cảm thấy trông cây vào ca ca còn không bằng dựa vào cha nàng.

Cha nàng tuổi còn trẻ đi thi đã trúng được tú tài.

Cha Liễu đẩy lưỡi cày, quay đầu nhìn thấy nhi tử và nữ nhi đang cãi nhau, trên mặt không nhịn được nở nụ cười.

Lúc trước Liễu Nha Nhi còn nghĩ chờ có tiền sẽ để ca ca nàng và Tần Mộc đi học, tham gia khoa cử.

Đến lúc đó cha ca có thể trúng cử nhân gì đó, nhà nàng cũng coi như có thể xoay người.