Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1628: Cởi giáp về quê



Phượng Ngọc Hoàn ngạc nhiên, thấy hai vị cường giả đó tốc độ cực nhanh lướt qua, nàng vốn định đuổi theo nhưng họ quá nhanh, nàng đành từ bỏ, đi về Đế Tinh Kim Thiên thị.

Ở bên kia, Hỗn Độn Vũ quay về Hỗn Độn thánh đja của Hỗn Độn thị, cả vũ trụ đều đang hỗn chiến chém giết ác liệt, nhưng Hỗn Độn thánh địa vẫn bình an yên tĩnh. Tộc nhân Hỗn Độn đế tộc tuy không nhiều nhưng đều vô cùng cường đại, không hề thua kém các đế tộc khác nửa phần.

Hơn nữa Hỗn Độn đế tộc trước này thường cô độc một mình, không quan tâm tới sự tình ở ngoại giới, dù là a làm Thiên Đế cũng chẳng liên quan tới họ.

So sánh thì Hỗn Độn Vũ trong mắt người khác có vẻ chậm chạp nhưng lại là người hoạt bát, nói nhiều nhất Hỗn Độn đế tộc.

Hỗn Độn Vũ tới thánh điện, cầu kiến Hỗn Độn đại đế, Hỗn Độn thị đang ngủ vùi, bị hắn đánh thức, ngáp một cái thở ra Hỗn Độn Khí.

- Hỗn Độn Vũ, ngươi gặp được hắn rồi chứ? Mấy năm nay ngươi quan sát ghi chép về hắn có thu hoạch được gì không?

Hỗn Độn thị mở mắt, nói:

- Giờ vẫn chưa tới lúc ngươi quay về, tại sao ngươi lại vội về như vậy, còn đánh thức ta?

Hỗn Độn Vũ khổ sở nói:

- Lão tổ tông, hắn đã mở bí cảnh thứ bảy, bắt đầu nghiên cứu Thất Đạo Luân Hồi rồi, các đế tộc khác cũng có không ít người mở bí cảnh thứ bảy. Chỉ có đệ tử là chẳng có gì, thánh dược không có một cây, cũng không có đại đế hộ pháp, không mở được bí cảnh thứ bảy, cũng không có được truyền thừa, làm mất mặt người rồi!

Hỗn Độn thị cười:

- Đi từ ngoài về xong tiểu tử ngươi mồm miệng sắc bén rồi đấy, thì ra là xin Hỗn Độn Thần Quả thôi.

Hỗn Độn Vũ nhen nhóm tia hy vọng:

- Ta không thể nào để lão tổ tông mất mặt như vậy được. Nếu không mở được bí cảnh thứ bảy đánh chết ta cũng không ra ngoài. Lão tổ tông tìm sư huynh sư tỷ khác đi quan sát hắn đi!

- Nghịch ngợm, còn dùng cả kế khích tướng!

Hỗn Độn thị cười hà hà:

- Trong số các hậu đại của ta, ngươi là hoạt bát nhất, nhanh nhẹn nhất, ngươi không đi thì ai đi? Cũng được, ta mở bí cảnh thứ bảy cho ngươi là được.

Hỗn Độn Vũ mừng rỡ.

Vài chục ngày sau, Hỗn Độn Vũ bị Hỗn Độn thị nhấc cổ ném ra khỏi thánh điện, đầu cắm xuống đất, hai chân chổng lên trời.

- Thánh dược cho ngươi ăn rồi, bí cảnh cũng mở cho ngươi rồi, Thất Đạo Luân Hồi ta tham ngộ cũng truyền cho ngươi rồi, còn mặt dày ở lại đây đòi nữa, ngươi học ai vậy hả?

Từ bên trong vọng ra tiếng của Hỗn Độn thị:

- Đi đi, tiếp tục quan sát hắn.

Hỗn Độn Vũ nhấc mình ra khỏi đất, đập đập đất trên người đi rồi về nhà.

- Cha, mẹ, con về thăm cha mẹ đây! Lâu lắm mới gặp cha mẹ, có nhớ con không?

- Ồ?

- Cha mẹ, con phụng mệnh lão tổ tông đi xa, không biết bao giờ mới trở về, chắc không có nhiều thời gian ở bên cha mẹ rồi.

- Ồ.

- Cha mẹ không nhớ con à?

- Vũ nhi, con lại nói nhiều rồi.



Phá Thiên Quan, liên tục có đại quân tới, xây dựng thành bên cạnh Phá Thiên Quan. Chung Nhạc lên cao nhìn thì thấy bên cạnh là một tòa thành trì màu tím, không hề thua kém tòa thành Phá Thiên Quan màu bạc này. Hắn nghĩ bụng:

- Tử Quang Quân Vương tới rồi. Tử Quang Quân Vương rất giỏi, hai ăm đã thu dọn hết các đại thần tộc ma tộc ở hậu phương để tới tiền tuyến.

Đó là đại quân của Tử Quang Quân Vương, chỉ là, so với đội quân hùng sư thân kinh bách chiến của Chung Nhạc thì đại quân thần ma của Tử Quang Quân Vương có phần rệu rã, chắc là thần ma tuyển chọn từ các tộc đầu hàng, tinh khí thần đều thua xa quân của Chung Nhạc.

Khương Y Lão cũng lệnh cho thần nhân của nhân tộc tạo thành một đội quân tới Phá Thiên Quan, thành lập đội quân độc lập dưới trướng Chung Nhạc.

Lúc này, Tử Quang Quân Vương và Đế Tu La cũng lên thành lầu của tòa thành tím, nhìn về hướng Phá Thiên Quan. Đế Tu La quan sát Phá Thiên Quan, sắc mặt nặng nề, bất ngờ nói ra hai chữ:

- Hung ác!

- Cái gì hung ác?

Tử Quang Quân Vương khựng lại hỏi.

Đế Tu La vẫy tay, Tử Quang Quân Vương lập tức trời đất đảo lộn, vũ trụ trước mắt vẫn là vũ trụ này nhưng đã không thấy sinh linh, chỉ thấy quỷ hỏa, mỗi đốm lửa đều chứa một oan hồn!

Tử Quang Quân Vương giật mình, cảnh tượng này đúng là u ám khủng bố hệt như vào động quỷ.

- Những oan hồn này đều là thần ma chết dưới tay Dịch Quân Vương, đã đạt tới con số hàng trăm triệu.

Đế Tu La sắc mặt ngưng trọng, lời nói chỉ trong chốc lát nhưng lại nhiều hơn những lời hắn nói trăm năm nay. Hắn nói:

- Hung khí ngập trời đã nuôi dưỡng đội quân này thành tuyệt thế hung quân, còn Dịch Quân Vương là tuyệt thế hung vương! Ngươi nhìn chúng ta đi!

Tử Quang Quân Vương nhìn đội quân của mình trong thành, chẳng có được bao nhiêu quỷ hỏa, một vùng lạnh lẽo.

Tuy về số lượng đại quân của Tử Quang Quân Vương không hề thua kém quân Phá Thiên Quan nhưng về khí thế thì đại quân của hắn căn bản chẳng đáng nhắc tớ.

Tử Quang Quân Vương thở dài, nghĩ bụng:

- Luận hành quân đánh trận ta không bằng hắn nếu hắn là Tử Dương Thần Quân thì tốt rồi… Đế Tu La, hung khí khóa chặt những oan hồn thần ma đã chiến tử này lâu như vậy nhưng oan hồn không tiêu tan, cũng không vào Lục Đạo Luân Hồi, vậy là làm sao?

- Hung vương đã khóa chặt bọn họ rồi.

Đế Tu La kiệm lời như vàng.

- Hung vương? Ngươi nói tới Dịch Quân Vương?

Tử Quang Quân Vương khựng người, trong bụng chán nản, nói:

- Dịch tiên sinh khóa chặt oan hồn của hàng nghìn vạn thần ma rốt cuộc để làm gì? Hắn dùng cách gì?

Đế Tu La trầm mặc, Tử Quang Quân Vương đã quen với tính cách của hắn, hắn trầm mặc nghĩa là hắn cũng không biết.

- Dịch Quân Vương, càng ngày càng khó nhìn thấu rồi.

Tử Quang Quân Vương tinh thần khẽ động, bước xuống lầu thành, ra ngoài, nói:

- Cùng ta đi gặp hắn một chút!

Trong Phá Thiên Quan, Chung Nhạc và Tử Quang Quân Vương ngồi đối diện nhau, Đế Tu La đứng sau lưng Tử Quang Quân Vương chứ không ngồi. Còn sau lưng Chung Nhạc là Hỗn Độn Vũ đã quay lại, sau đầu là bảy quầng sáng, thỉnh thoảng lại mở một chút dương dương tự đắc.

Chung Nhạc đánh giá Đế Tu a, thấy người này mặt mày gân guốc, lạnh tanh như đá, không có bất cứ biểu cảm gì, trong bụng nghĩ cổ quái, nói:

- Tử Quang sư huynh, vị đây là?

- Vị đây là Đế Tu La, vốn là Tiên Thiên thần ma của Bích Lạc Cung, được ta mời tới đây.

Tử Quang Quân Vương cười:

- Ta là mưu sĩ, thần thông và chiến lực đều không cao minh, có Đế Tu La bảo vệ, ta cũng được an toàn hơn trên chiến trường.

- Bản lĩnh của Đế Tu La này rất cao!

Chung Nhạc rời ánh mắt khỏi Đế Tu La, những người được hắn đánh giá như vậy đều không phải tầm thường. Hắn có thể cảm nhận được thực lực của Đế Tu La không chỉ đơn giản như bề ngoài.

Hơn nữa trên người Đế Tu La còn có một luồng khí tức như có như không, tương tự như khí tức của hắn và Huyền Cơ.

Khí tức của Thiên Đạo.

- Tiên Thiên thần ma của Bích Lạc Cung, ngoài Bích Lạc tiên sinh ra ta chưa thấy ai có khí tức Thiên Đạo. Đế Tu La này có lai lịch thế nào?

Ánh mắt hắn luôn nhìn lên người Đế Tu La, vẻ đầy suy nghĩ, đột nhiên gương mặt cứng đờ của Đế Tu La nở nu cười với hắn, nụ cười rất không tự nhiên.

Chung Nhạc tim khẽ động, cười:

- Đế Tu La mời ngồi.

- Không.

Gương mặt Đế Tu La lại hồi phục như cũ, nói.

Tử Quang Quân Vương bất lực nói:

- Hắn bình thường nói năng vẫn vậy, cho dù là nói chuyện với ta cũng thỉnh thoảng một hai chữ, số lần quá mười chữ thì chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dịch quân, ngươi nghĩ sao về chiến sự lần này?

Chung Nhạc trước vẫn tươi cười, nghe thế sắc mặt lập tức lạnh lại, cười khảy:

- Sư huynh còn hỏi ta? Ta chủ ngoại, huynh thủ nội. Bên ngoài ta dẹp rồi, đánh tới Đế Tinh, còn hậu phương thì sao? Tử Quang sư huynh, huynh quản lý hậu phương mà lại gây rối loạn! Đế Quân bảo huynh lên tiền tuyến mà huynh đi thật! Hậu phương nếu có quân công chiếm các tộc dưới trướng của chúng ta, thần ma chủng tộc của hai ta bị uy hiếp thì còn ai chịu bán mạng cho chún ta?

Tử Quang Quân Vương chau mày:

- Đây là ý của Đế Quân…

- Tại sao huynh không khuyên ngăn Đế Quân?

Chung Nhạc sắc mặt tối tăm, nói:

- Chắc huynh nhìn ra điều này rồi. Còn nữa, thần đạo chân thân của Đế Quân ở đâu? Tại sao huynh lại để Đế Quân giam lỏng hắn?

Tử Quang Quân Vương thở dài:

- Giờ Đế Quân không nghe lời ta nữa. Ta cũng chẳng làm gì được. Sự việc đã tới nước này, ngươi nói gì cũng không thể thay đổi. Ta tới để hỏi ngươi có chắc chắn công phá được Thiên Đình không?

- Không.

Chung Nhạc dứt khoát trả lời:

- Đối diện là Mặc Ẩn đợi ta mắc sai lầm. Ta không xuất chiến là không sai lầm. Chỉ cần xuất chiến là sẽ phạm sai lầm! Muốn công chiếm Thiên Đình thì hậu phương phải bình ổn. Nếu ta đối quyết với Mặc Ẩn, hậu phương tất loạn. Những cường giả đế cấp không an phận ở Đế Tinh sẽ nhân lúc hỗn loạn mà tấn công hậu phương. Lúc này chân tay ta đều bị trói, không làm gì được. Tử Quang sư huynh, trước kia ta không có gì là không công phá được, trận chiến nào cũng thắng, vì sau lưng ta có một vị minh quân, một vị trí giả có thể trấn áp hậu phương để ta và tướng sĩ của ta có thể yên tâm mà dốc sức. Nhưng bây giờ…

Hắn lắc đầu.

Tử Quang Quân Vương cười:

- Đế Quân vẫn là Đế Quân trước kia, chỉ là ma tính chiếm chủ đạo. Dịch quân, nếu Tử Vi Đế Tinh loạn trước, công kích hậu phương của chúng ta thì ngươi có thể công phá Thiên Đình không?

Chung Nhạc nhìn hắn, cười:

- Tử Quang sư huynh, ta giao binh lực của ta cho huynh, huynh có làm được không?

Tử Quang Quân Vương lắc đầu:

- Không.

Chung Nhạc nói:

- Cưỡng ép tấn công Thiên Đình, binh lực của ta có lẽ sẽ tổn thất bảy phần, được chẳng bù cho mất, hậu phương nếu còn loạn nữa thì ba phần binh lực còn lại cũng tan rã. Giờ ta binh tới dưới thành, án binh bất động, uy hiếp Thiên Đình và Đế Tinh, thần ma tới đi theo ta cũng ngày càng nhiều. Thiên Đình một ngày còn chưa hạ được ta thì sẽ còn tổn hại uy danh một ngày, khí vận suy giảm, còn uy danh của ta sẽ ngày một tăng lên, khí vận cũng cường thịnh hơn. Cho dù Mặc Ẩn có muốn cũng không tiêu giảm được khí vận của ta.

- Ý ngươi là giờ không thể động binh?

Tử Quang Quân Vương hỏi dò.

Chung Nhạc gật đầu, cười:

- Bất động. Làm suy giảm khí vận và uy danh của hắn trong ba mươi năm trước đã. Ba mươi năm sau, mạnh yếu nghịch chuyển, một trận quyết thắng thua!

Tử Quang Quân Vương nhíu mày:

- Chỉ e Đế Quân không thể nhẫn nại như vậy. Nếu Mặc Ẩn chủ động tấn công thì ngươi tính sao?

- Huynh ra chặn.

Chung Nhạc nửa cười nửa không:

- Sư huynh, ta cho huynh ba mươi năm luyện binh. Trong ba mươi năm này chưa biết chừng huynh lại luyện ra được một đội quân hổ báo. Còn Đế Quân thì huynh nói đi.

Tử Quang Quân Vương đau đầu, dù là chặn Mặc Ẩn hay khuyên bảo Tiên Thiên Đế Quân đều là việc khổ sai. Nhưng hắn cũng biết Chung Nhạc nói có lý, nếu giờ tấn công thì thực sự khó được việc, tốt nhất vẫn là đợi ba mươi năm.

- Dịch quân, nếu Đế Quân không nghe ta thì sao?

Tử Quang Quân Vương hỏi.

Chung Nhạc thở dài, nghiêm túc nói:

- Vậy thì chỉ có sư huynh thống lĩnh đại quân Phá Thiên Quan của ta, ta cởi giáp về quê cùng kiều thê mỹ quyến vân du tứ phương, trận chiến thiên đình đành phải giao cho huynh vậy.

Tử Quang Quân Vương cười ha hả, đứng dậy:

- Ngươi yên tâm, dù thế nào ta cũng sẽ khiến Đế Quân đợi ba mươi năm!