Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1739: Thuyết khách giơ đao



Không phải hắn lo lắng Trường Sinh Đế hay Ương Tôn Đế sẽ gây bất lợi cho nữ thân cảu Mục Tiên Thiên mà là lo Chung Nhạc!

Chung Nhạc sau khi mở bí cảnh thứ bảy thì hắn đã nghi ngờ bên cạnh Chung Nhạc có một vị đế cấp. Chung Nhạc lai lịch bất minh, tâm ý khó lường. Còn nữ thân Mục Tiên Thiên tuy thực lực cường đại nhưng dù sao cũng vẫn chưa phải đế, có lẽ sẽ không mạnh hơn được vị đế bên cạnh Chung Nhạc.

Để Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên ở riêng hắn sợ Chung Nhạc sẽ giết mẫu thể của Mục Tiên Thiên!

Chung Nhạc dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, quay lại nhìn, nở nụ cười sáng láng:

- Tử Quang sư huynh đừng có nhìn chăm chăm lưng ta như thế, ánh mắt của huynh khiến ta không thoải mái, ta cứ có cảm giác như có châm đâm sau lưng vậy.

Tử Quang Quân Vương cười lại, rời ánh mắt đi.

Trung Ương thị, hoàng tộc cổ xưa thời đại Địa Kỷ sinh ra năm triều Thiên Đế, giờ lại buộc phải liên thủ với Trường Sinh Đế. Trường Sinh Đế, Ương Tôn Đế không địch lại Đế Hậu và Thanh Hà Đế, cũng may Trung Ương thị là thượng cổ hoàng tộc, tế tự Thiên Đế đế linh của Trung Ương thị, mời đế linh hạ giới trợ trận vậy mới địch lại được Đế Hậu và Thanh Hà Đế.

Những ngày này, Đế Hậu và Thanh Hà Đế chỉ bao vây chứ không tấn công, rồi liên tục có đại quân tới vây khốn Trung Ương thị. Phong Vô Kỵ dẫn chúng tướng Thiên Đình công phá các đế tộc như Lật Lục thị, Thủy Long, Lệ Liên, Tôn Lư, bắt được vô số từ binh. Thời gian này cũng có hàng trăm vạn thần ma tù binh được chuyển tới Trung Ương thị.

Trường Sinh Đế và Ương Tôn Đế nhìn cảnh tượng đó đều chau mày lo lắng.

Đến khi thấy các quân trong địch doanh đối diện xây dựng Ngũ Đế Tế Đàn thì hai vị đế cấp này đều biến sắc.

- Dịch Quân Vương tới rồi!

Đột nhiên, Ương Tôn Đế tim khẽ động, ngẩng lên nhìn bầu trời:

- Có thể xuyên qua trận pháp phòng hộ của Trung Ương thị ta một cách thần không biết quỷ không hay thì chỉ có con thuyền của Dịch Quân Vương.

Trường Sinh Đế cũng ngẩng lên, thấy một con thuyền khổng lồ với đầu rồng ngẩng cao, từ tầng tầng không gian bơi ra, xuất hiện ở rìa thánh địa Trung Ương thị.

Một giọng nói truyền tới:

- Tiên Thiên Cung Tả Quân Vương Dịch Phong, Hữu Quân Vương Tử Quang tới bái kiến!

Hai vị đại đế nhìn nhau, Ương Tôn Đế cười ha ha:

- Dịch quân, Tử quân cùng tới, đúng là hiếm có! Nào mời hai vị tiên sinh vào!

Đúng lúc đó lại có một tiếng cười lớn vang lên:

- Môn hạ sứ giả của Ô Minh Thiên Đế bệ hạ Nguyên Thiệu Đường, phụng mệnh Ô Minh Thiên Đế tới cầu kiến hai vị đại đế!

- Đế Hậu cũng phái sứ giả tới?

Trường Sinh Đế, Ương Tôn Đế nheo mắt nhìn, một vị Tạo Vật Chủ dẫn tùy tùng nghênh ngang từ địch doanh tới dưới thành trì Trung Ương thị.

- Để họ vào.

Ương Tôn Đế nói.

Một lát sau, Chung Nhạc, Tử Quang bốn người đi tới, tên Nguyên Thiệu Đường kia cũng dẫn người hiên ngang đi vào, vừa vàođã gặp Chung Nhạc, Tử Quang. Nguyên Thiệu Đường ánh mắt lay động, cười ha hả:

- Vị đây không phải Dịch tiên sinh bách chiến bách thắng sao? Dịch tiên sinh thua ở Thiên Đình lui là lui tới Đế Tinh, Vô Kỵ tiên sinh đuổi cũng không kịp, có thể nói là thanh danh tàn tạ, giờ lại còn mặt mũi dến Trung Ương thị.

Chung Nhạc mỉm cười không bận tâm.

Nguyên Thiệu Đường lại nhìn sáng Tử Quang Quân Vương, cười ha ha:

- Tử Quang Quân Vương trí định càn khôn cũng chỉ vậy mà thôi. Trận chiến Thiên Hà chết hàng nghìn vạn quân, rùa rụt cổ trong Phá Thiên Quan không ra, định tạo thanh danh mà không có thủ đoạn gì, chỉ là lừa bịp mà thôi. Ngươi cũng còn mặt mũi tới Trung Ương thị?

Tử Quang Quân Vương cười không nói.

Nguyên Thiệu Đường cười ha ha dẫn quân đi trước, vào thánh đianj Trung Ương thị bái kiến Trường Sinh Đế và Ương Tôn Đế.

Ương Tôn Đế ban ngồi, Nguyên Thiệu Đường ngồi xuống đợi bọn Chung Nhạc lên điện.

Tiếng bước chân vang lên, Chung Nhạc, Tử Quang Quân Vương nghiêm túc đi vào thánh điẹn. Mục Tiên Thiên và Đế Tu La một người theo sau Chung Nhạc, một người theo sau Tử Quang Quân Vương.

Chung Nhạc và Tử Quang Quân Vương bái kiến Ngũ Đế Thần Tọa mà thánh điện thờ phụng trước rồi bái kiến Ương Tôn Đế, cuối cùng là Trường Sinh Đế.

Ương Tôn Đế vội đứng dậy đáp lễ, vô cùng trịnh trọng mời hai người ngồi.

Nguyên Thiệu Đường hừ lạnh:

- Ương Tôn Đại Đế, Thiệu Đường cũng là sứ giả, họ cũng là sứ giả, tại sao lại bên trọng bên khinh như vậy? Lẽ nào ngươi kỳ thị Ô Minh Thiên Đế bệ hạ?

Ương Tôn Đế liếc hắn, thản nhiên nói:

- Không phải. Dịch Quân Vương và Tử Quang Quân Vương tới với lễ nghĩa, Ngũ Đế Tọa của Trung Ương thị ta là đế tọa của năm vị Thiên Đế Trung Ương thị thời đại Địa Kỷ, được thờ cúng ở đây. Hai vị tiên sinh kính Ngũ Đế của Trung Ương thị ta trước rồi tới ta, rồi tới Trường Sinh sư huynh, đầy đủ lễ tiết, vì thế ta cần phải đích thân đáp lễ, không thể để mất mặt hoàng tộc. Ngươi tới là chào ta, là vãn bối của ta ta chỉ có thể gật đầu với ngươi.

Nguyên Thiệu Đường không hề bối rối, cười ha hả:

- Quy tắc của thượng cổ di tộc nhiều thật. Ương Tôn Đại Đế, Trường Sinh Đại Đế, Thiệu Đường lần này tới là làm thuyết khách khuyên hàng!

Hắn đi thẳng vào chủ đề, nói lớn:

- Ô Minh Thiên Đế giờ là thiên địa chính thống, có Thanh Hà, Kim Thiên, Dương Hầu quy thuận phò tá, lại có các đại đế tộc nghe tin mà tới hàng, phò trợ xã tắc, thế thiên hành đạo!

Ương Tôn Đế và Trường Sinh Đế không phản ứng gì, nhìn sang Chung Nhạc và Tử Quang Quân Vương với vẻ thích thú, dường như đang đợi họ lên tiếng.

Nguyên Thiệu Đường nhìn Chung Nhạc và Tử Quang Quân Vương, cười khảy:

- Hai vị đại đế, Tiên Thiên Cung đã bại rồi, Mục Tiên Thiên đã chết, không đáng phải lo ngại. Trước mặt ta chúng ngay cả thở mạnh cũng không dám. Hai vị đại đế, giờ các ngươi chỉ dựa vào Ngũ Đế đế linh của Trung Ương thị, không biết Thiên Đình ta đang liên tục chuyển tù binh tới chuẩn bị huyết tế để ngũ đại đế linh Bàn Kê thị giáng lâm!

Hắn mỉm cười, nhàn nhã nói:

- Bàn Kê thị, Trung Ương thị cùng là thượng cổ hoàng tộc, đều có năm vị Thiên Đế, cùng là địa hoàng thiên đế của Địa Kỷ. Hai vị đại đế lẽ nào lại muốn thấy thập đại địa hoàng thiên đế chi linh đối đầu?

Hắn xuýt xoa không thôi:

- Mười vị Thiên Đế bọn họ thuộc những niên đại khác nhau, chưa từng gặp mặt, không biết ai mạnh ai yếu. Nhưng thập đại địa hoàng đối đầu chỉ e đế linh chết đi gây nên mối hận vạn cổ.

Trường Sinh Đế và Ương Tôn Đế sắc mặt ngưng trọng, họ đang lo lắng chính là chuyện này.

Sau khi Bàn Kê đế đi theo Đế Hậu, năm tòa tế đàn bên ngoài thành là Ngũ Đế Tế Đàn, hiển nhiên là chuẩn bị giết tù binh huyết tế, mời Bàn Kê Ngũ Đế giáng lâm.

Trung Ương thị tuy cường thịnh hơn nhiều Bàn Kê thị nhưng tế tự Trung Ương thị Ngũ Đế thì không thể dùng cách huyết tế mà chỉ có thể dựa vào tộc nhân cầu khấn tế tự.

Nếu mời Trung Ương thị Ngũ Đế tới, sức mạnh tế tự không đủ thì e là Trung Ương thị Ngũ Đế đều không bảo toàn được.

Ngũ Đế đế linh không bảo toàn, họ cũng khó có thể là đối thủ của Đế Hậu, Thanh Hà.

Trung Ương thị ho hắng một tiếng, nói:

- Dịch Quân Vương, Tử Quang Quân Vương, lẽ nào hai ngươi không có gì để nói sao?

Tử Quang Quân Vương khẽ cời:

- Tử Quang chỉ chú ý xem hề nhảy sào mà quên mất mục đích tới đây.

Nguyên Thiệu Đường đại nộ, cười khảy:

- Tử Quang, ngươi là con chó nhà có tang, Dịch Quân Vương cũng chỉ là ăn mày trên đường, cuống cuồng ôm đầu trốn chạy. Hai tiểu nhi các ngươi, hôm khác ta sẽ để đầu hai ngươi lên đĩa dâng lên cho Ô Minh Thiên Đế bệ hạ!

Ương Tôn Đế nhíu mày;

- Hai vị đừng cãi nhau. Hôm nay hai nhà đều có mục đích, Nguyên Thiệu Đường đã nói rồi, Tử Quang ngươi nói xem sao?

Tử Quang Quân Vương nhìn Chung Nhạc, cười:

- Ngươi hay ta nói?

Chung Nhạc nói:

- Mời sư huynh!

Tử Quang Quân Vương đứng dậy, cao giọng nói:

- Đế Hậu lẳng lơ lăng loang, ai cũng có thể ăn nằm, bán thân xác để trèo cao, có tài có đức gì mà xứng được làm Thiên Đế? Mà xứng được hai vị đại đế phò tá? Bảo ta đầu hàng loại dâm phụ đó không bằng ta đi chết!

Ương Tôn Đế và Trường Sinh Đế cảm thấy vô cùng sảng khoái, Tử Quang Quân Vương cười khảy:

- Tiên Thiên Cung ta đúng là mưu đoạt đế vị nhưng vô cùng tôn trọng Đế Minh Thiên Đế. Dâm phụ thân là Đế Hậu lại không giữ đạo làm vợ, bán thân cho Dương Hầu, Thanh Hà, rên rỉ dưới thân vạn người, mưu sát Thiên Đế, dâm phụ như vậy lẽ nào xứng làm Thiên Đế? Dâm phụ đáng chết, Tử mỗ sức yếu nhưng cũng muốn đem ả đi đốt đèn trời!

Nguyên Thiệu Đường há hốc mồm, Tử Quang Quân Vương trước nay ôn văn nho nhã, là một nho sĩ đọc sách thánh hiền, không ngờ giờ lại chửi bới trước mặt mọi người như vậy, không có tí dáng vẻ gì của một thuyết khách.

- Nguyên Thiệu Đường, thân là hậu thế của Thiên Nguyên thị Thiên Hầu thánh địa, ngươi khiến Thiên Nguyên Thiên Đế phải xấu hổ!

Tử Quang Quân Vương đổi tông, gằn giọng:

- Ngươi cúi mình trước dâm phụ, không thấy nhục mà còn thấy vinh. Ta mà là ngươi thì đã tự sát ngay tại chỗ rồi!

Nguyên Thiệu Đường mặt đỏ gay, lắp bắp:

- Tử Quang tiểu nhi, ngươi…

- Phì!

Tử Quang Quân Vương nhổ nước bọt vào hắn.

Nguyên Thiệu Đường vội tránh, phẫn nộ:

- Giờ các đại đế tộc đã hàng, Ô Minh Thiên Đế và Thanh Hà Đế luyện binh bên ngoài, chỉ cần búng tay là khiến các ngươi thành tro bụi…

- Phì!

Tử Quang Quân Vương lại nhổ nước bọt vào mặt hắn.

Nguyên Thiệu Đường đại nộ gầm lên:

- Tử Quang, ngươi không phải trí giả, chỉ là loại đầu đường xó chợ!

Tử Quang Quân Vương lại nhổ, Nguyên Thiệu Đường cuối cùng không nhẫn nhịn được, lật án kỷ lao tới tấn công Tử Quang Quân Vương. Đúng lúc đó, một đạo đao quang lóe lên, Nguyên Thiệu Đường sững người, đầu rơi xuống đất.

Tử Quang Quân Vương cũng giật mình, vội nhìn sang bên cạnh:

- Dịch quân, sao ngưi lại giết hắn, hai quân đối đầu không giết sứ giả. Huống hồ chúng ta cũng là sứ giả, sứ giả lẽ nào lại giết sứ giả trước mặt chủ nhà…

Chung Nhạc thu Tiên Thiên thần đao về, tùy tùng mà Nguyên Thiệu Đường đem theo cũng chết sạch, thản nhiên nói:

- Hắn là loại bỏ đi, việc gì phải nói lý với hắn? Chửi cũng là coi trọng hắn rồi, chi bằng chém luôn. Hai vị đại đế.

Hắn đứng lên tránh sang một bên để Mục Tiên Thiên phía sau tiến lên trước, nghiêm túc nói:

- Để ta giới thiệu với hai vị, đây là chúa công nhà ta. Chúa công nhà ta đích thân tới đủ thấy thành ý. Đế Hậu dám tới không?

Mục Tiên Thiên thi lễ với Trường Sinh Đế, Ương Tôn Đế, cười:

- Hai vị đạo hữu, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?

Ương Tôn Đế và Trường Sinh Đế nhìn Mục Tiên Thiên, sắc mặt đại biến, chấn kinh khó tả. Ương Tôn Đế thất thanh:

- Mục Tiên Thiên? Ngươi còn sống? Không phải ngươi chết rồi sao? Trên Thiên Hà rõ ràng bọn ta tận mắt thấy ngươi chết trong tay Đế Minh và Đế Hậu, không thể nào lại thoát được!

Trường Sinh Đế động dung, kêu lên:

- Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa mà Đế Minh bệ hạ tìm thấy là giả sao? Ngươi chết rồi hồi sinh đúng không? Không, không, ngươi không thể hồi sinh nhanh thế được, Tiên Thiên thánh địa không thể hồi sinh ngươi nhanh như thế….