Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1816: Lòng mang ý xấu (1)



Đã không còn cây trụ đá, hắn chỉ là một tôn Tạo Vật Chủ bình bình thường thường, chỉ có thể dựa vào sự bảo hộ của La lão và Anh Như, lại cũng không thể ngang hàng với Trí Tuệ Thiên Vương và Táng Đế nữa.

Trí Tuệ Thiên Vương liếc nhìn hắn một cái, cười tủm tỉm, nói:

- Hiện tại tiểu hữu hẳn là biết được, chén canh này cũng không dễ dàng được phân như vậy a?

Phong Vô Kỵ cực kỳ thành thật cúi đầu, ngữ khí nơm nớp lo sợ nói:

- Vốn hẳn nên như vậy! Vãn bối vốn dĩ không thể so sánh được với các vị tiền bối, bởi vì đạt được bảo vật mới nhất thời đắc ý vênh váo, hiện tại đã bị đánh trở về nguyên hình, lúc này mới biết trời cao đất rộng!

Táng Đế cười hắc hắc, nói:

- Tiểu hữu biết sai có thể thay đổi, không gì tốt hơn! Bất quá, tiểu hữu cứ yên tâm! Phía sau vẫn còn có địa phương cần dùng tới tiểu hữu!

Trong lòng đám người đều vô cùng hài lòng. Vừa rồi Phong Vô Kỵ thật sự quá càn rỡ, không ngờ lại nói mạnh miệng muốn ba chân cùng đứng với bọn họ, nhưng hiện tại sau khi bị thua thiệt liền trở nên biết điều hơn rất nhiều.

Bất quá, hiện tại còn có thời điểm cần sử dụng tới hắn, vẫn chưa thể thanh toán với hắn, ít nhất muốn tìm được đám Thiên dược ở nơi này còn cần phải dùng tới hắn.

Trong cánh cửa do thần thông của Phục Mân Đạo Tôn biến thành kia, ba kiện chí bảo kia vẫn đang không ngừng chống lại thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, lại khiến cho trong lòng Phong Vô Kỵ sinh ra vài phần hy vọng. Chỉ cần trụ đá có thể xông ra khỏi cánh cửa kia, hắn vẫn sẽ là một trong những tồn tại cường đại nhất ở đây, vẫn như cũ có thể phân một chén canh.

- Môn đồ của Thiên, đừng suy nghĩ nhiều nữa!

Trí Tuệ Thiên Vương cười khanh khách, nói:

- Tuy nói lần này chúng ta tới đây là đại biểu cho ba đại thế lực, nhưng thật ra vẫn còn một thế lực thứ tư, đó chính là Phục Mân Đạo Tôn. Tồn tại sau lưng chúng ta đã mưu đồ lâu như vậy, mà Phục Mân Đạo Tôn cũng tại mười vạn năm trước đã lưu lại bố trí, chắc chắn sẽ không để cho ba kiện chí bảo này thoát thân đâu!

Phong Vô Kỵ thoáng ngẩn người. Hắn biết rõ nữ tử này trí tuệ hơn người, nếu nàng đã nói như vậy, chỉ sợ trụ đá tuyệt đối sẽ không có khả năng xông ra khỏi cánh cửa rồi.

Đám người dõi mắt nhìn lại. Chỉ thấy nơi này là khu vực hạch tâm của Táng Thiên, Phục Mân Đạo Tôn chính là giết chết tôn Cự bá Thái Cổ Táng Địa Thần Vương này ở đây, hơn nữa cũng nghênh chiến Thiên và rất nhiều tồn tại cổ lão khác ở nơi này.

Vị Thiên Đế không phải là Thiên tử cuối cùng trong lịch sử này đã hoàn toàn triển lộ ra tiền vốn của Thiên Hoàng Đế, lực lượng Thiên Đế của Thời đại Thần Kỷ khiến cho hậu thế cũng phải run sợ.

Mặc dù hiện tại đã trải qua hơn mười vạn năm phát triển, nhưng đạo pháp thần thông trước mắt vẫn như cũ không có sự đột phá vượt bậc, vẫn còn nằm trong khung sườn của thời đại Phục Mân Đạo Tôn kia, thậm chí đạo pháp thần thông hiện tại so với thời đại kia còn có sự lui bước không nhỏ.

Rất nhiều công pháp, rất nhiều thần thông, đều đã thất truyền trong đại động loạn. Các đời Thiên Đế của Thời đại Thần Kỷ, ví dụ như Thiên Nguyên Thiên Đế, lý giải của bọn họ đối với Lục Đạo Luân Hồi thậm chí vẫn chưa đạt tới viên mãn.

Trong thời đại của Phục Mân Đạo Tôn, Chư Đế và Thiên Đình có thể chế tạo ra trọng khí, chí bảo kinh thiên động địa. Điển hình như Lục Đạo Thiên Luân, Thiên Ngục, ba bộ Thiên thư… đều là được chế tạo ra tại thời đại kia. Thiên Đế hiện tại đã không có đủ lực lượng và lực hiệu triệu, có thể điều động Chư Đế trong thiên hạ để chế tạo ra trọng khí, chí bảo nữa rồi.

- Tồn tại có thể được xưng là Đạo Tôn, quả nhiên là Đạo áp vạn cổ a!

Trí Tuệ Thiên Vương nhìn về phía hạch tâm Táng Thiên đã vỡ vụn tan nát kia, trong lòng không khỏi cảm khái. Nơi này là địa phương sinh ra Táng Địa Thần Vương, đã bị đánh tới mức đại đạo tan rã, đã biến thành địa phương vô đạo, khiến cho Táng Địa Thần Vương không thể nào phục sinh.

Bản lĩnh của Táng Địa Thần Vương tuyệt đối không thua kém bất luận một tôn Thần Vương đương kim thế gian nào, nhưng lại dễ dàng bị tru diệt ở nơi này, thậm chí còn có đám tồn tại như Thiên nhúng tay vào, cũng không thể thay đổi được kết cục của hắn.

Nhục thân hắn đã bị đánh nát, thi cốt hắn đã hóa thành sơn xuyên nơi này, huyết quản của hắn đã hóa thành trường giang đại hà, lông tóc của hắn đã biến thành rừng cây rậm rạp, ánh mắt của hắn đã hóa thành Lạc Nhật đỏ bừng rơi xuống mặt đất. Trái tim của hắn đã biến thành một biển máu, khung xương thật lớn vẫn như cũ đứng sừng sững, đã biến thành từng ngọn từng ngọn sơn phong cao ngất chót vót.

- Đại huynh, ngươi rốt cuộc đã có thể phục sinh trở lại rồi!

Tâm thần Táng Linh Thần Vương kích động, mở rộng Bí cảnh Nguyên thần của chính mình. Không khí xung quanh nhất thời hôi thối ngất trời. Tôn Thần Vương này phóng người bay lên, trút đám huyết phân ẩn chứa tràn ngập trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình xuống nơi này, rãi đều trên mảnh phế thổ này.

Đám người ai nấy cũng đều nhíu chặt cặp mày. Mười vạn năm nay, Táng Linh Thần Vương không ngừng sáng tạo ra từng con từng con Cự thú thôn phệ Tàn hồn, Tàn linh, luyện hóa linh hồn tử nạn thành huyết phân, toàn bộ đều ẩn chứa trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn, hiện tại bắt đầu lấy ra đổ xuống nơi này.

Táng Đế có chút suy tư, nói:

- Táng Địa Thần Vương là sinh ra từ nơi dơ bẩn nhất trong Luân Hồi Táng Khu. Táng Linh Thần Vương hẳn là định dùng đám huyết phân dơ bẩn nhất này để tu bổ Thánh địa Táng Thiên. Chỉ cần Thánh địa được tu bổ lại, đại đạo Táng Địa liên tiếp lại, Táng Địa Thần Vương sẽ có thể phục sinh. Táng Linh Thần Vương khổ tâm một mình cố gắng, đã làm Móc Phân Thần Vương suốt mười vạn năm, có thể nói là dụng tâm lương khổ!

Bất quá, mục đích chuyến đi này của bọn họ không phải là để phục sinh Táng Địa Thần Vương, mà là vì Linh căn thứ chín. Bất luận là Thiên hay là những tồn tại sau lưng bọn họ, mưu đồ chân chíng cũng không phải là phục sinh Táng Địa Thần Vương.

Phục sinh Táng Địa Thần Vương chỉ là hành động tiện tay của chuyến đi này của bọn họ, mục đích chân chính vẫn là vì đạt được Linh căn thứ chín.

- Điểm then chốt để phục sinh Linh căn thứ chín chính là nằm trên người gã tiểu Phục Hy kia!

Ánh mắt Trí Tuệ Thiên Vương chớp động, đảo mắt quan sát bốn phía, nói:

- Trên người gã tiểu Phục Hy này mang theo mảnh lá cây cuối cùng. Mảnh lá cây này là điểm then chốt để phục sinh Linh căn thứ chín. Hắn tiến vào nơi này sớm hơn chúng ta một bước, hiện tại hẳn là vẫn chưa đi xa lắm!

Táng Đế từ xa nhìn lại mảnh phế tích này, nói:

- Phần rễ của Linh căn thứ chín chính là cắm rễ trong đầu lâu của Táng Địa Thần Vương. Gã tiểu Phục Hy kia hẳn là dự định từ nơi đó leo lên Linh căn, đưa mảnh lá cây kia tới vị trí thiếu sót của Linh căn, tiến hành phục sinh Linh căn!

Đám người đang định tiến về phía trước, đột nhiên chỉ nghe một đạo thanh âm cười khẽ, nói:

- Nếu đã tới nơi này rồi, vậy không cần lại lo lắng hậu thủ của Phục Mân Đạo Tôn nữa. Càng huống chi chí bảo của Thiên và hai vị đạo huynh kia đều đã bị Phục Mân Đạo Tôn trấn trụ, càng không làm gì được chúng ta! Tà Đế, Thần Đế, các ngươi còn không hiện thân?

Đám người nhất thời rợn cả tóc gáy. Đột nhiên, từ trong mi tâm của Ma Nguyên Lộ chợt tuôn ra một cỗ năng lượng kinh khủng. Cỗ lực lượng kia cực kỳ mạnh mẽ, tràn ngập khí tức Ma đạo chí cao vô thượng, đang không ngừng cải tạo nhục thân và Nguyên thần của Ma Nguyên Lộ, khiến cho tu vi pháp lực của hắn trở nên càng cường hoành hơn.

Toàn thân Ma Nguyên Lộ toát mồ hôi cuồn cuộn, the thé kêu lên:

- Sư tôn!

- Nguyên Lộ đừng sợ!

Trong mi tâm Ma Nguyên Lộ vang lên thanh âm của Tiên Thiên Ma Đế, cười ha hả, nói:

- Ta sẽ không lau đi thần trí và linh hồn của ngươi, mà chỉ muốn mượn nhục thân ngươi dùng một lát mà thôi. Cơ duyên của ngươi đã tới rồi! Vi sư giúp ngươi cải tạo nhục thân và Nguyên thần, đợi sau khi hành trình lần này chấm dứt, ngươi liền sẽ có cơ hội đột phá thành Đế!

Toàn thân Ma Nguyên Lộ mồ hôi lạnh cuồn cuộn. Trước khi hắn khởi hành đi tới nơi này, Tiên Thiên Ma Đế đã gieo vào trong mi tâm hắn một đạo thần thông. Hắn vốn cho rằng đó là thần thông bảo mệnh, không nghĩ tới lại là thần thông đòi mạng.

Hiện tại hắn ngay cả động cũng không dám động một cái, cảm thấy toàn bộ sinh tử của chính mình đều bị chưởng khống trong tay Tiên Thiên Ma Đế.