Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1817: Lòng mang ý xấu (2)



Tiên Thiên Ma Đế nói tuy rất tốt, có thể đề thăng thật lớn tu vi thực lực của hắn, nhưng hắn cũng đã tương đương với bị Tiên Thiên Ma Đế luyện hóa. Tương lai, cho dù hắn có tu thành Đế cảnh đi chăng nữa, thì Tiên Thiên Ma Đế có muốn cướp đoạt nhục thân và Nguyên thần của hắn cũng đều dễ như trở bàn tay, chỉ là chuyện trong một cái ý niệm mà thôi.

Chẳng những là hắn, mà trong mi tâm của Tà Phong và Thần Vận Khâu cũng đồng thời tuôn trào ra một cỗ năng lượng hạo hạo đãng đãng, không ngừng cải tạo nhục thân và Nguyên thần của bọn họ, Chính là thần thông của Tiên Thiên Tà Đế và Tiên Thiên Thần Đế ẩn tàng trong mi tâm bọn họ cũng đang đồng thời phát tác, muốn luyện hóa bọn họ thành Đệ nhị Nguyên thần, nhục thân thứ hai của chính mình.

Trong lòng hai người mặc dù trăm ngàn lần không muốn, nhưng cũng đều không dám động đậy lấy một cái.

Mà bên kia, Phong Vô Kỵ cũng có cảm giác rợn cả tóc gáy:

- Trong Thức hải của ta cũng ẩn tàng thần thông của mấy tôn tồn tại Đế cấp, trong đó có khi nào cũng có gian trá hay không?

Hắn không khỏi liên tục rùng mình mấy cái. Thần thông cất giấu trong Thức hải hắn cũng không phải là số ít, trong đó không chỉ có thần thông của Đế Hậu nương nương, Thanh Hà Đế, Kim Thiên Đế… cũng còn có thần thông của Bích Lạc tiên sinh, Đồ Úc tiên sinh, còn có thần thông của hơn mười tôn tồn tại cấp Đế Quân nữa.

Nếu đám tồn tại cấp cho hắn những thần thông này không có hảo ý, sợ rằng kết cục của hắn còn thê thảm hơn đám người Tà Phong rất nhiều lần.

- Trong đám thần thông này, rốt cuộc có môn thần thông nào đã bị động tay chân qua hay không?

Mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu trên trán hắn rơi xuống như mưa. Cho dù biết rõ bị động tay chân, thì hắn cũng không thể làm được gì. Mời Thần dễ dàng, tiễn Thần khó khăn. Đám thần thông này được trồng vào trong Thức hải hắn, chỉ tại thời điểm hắn gặp phải nguy hiểm sinh tử mới sẽ bạo phát.

Nhưng bản thân hắn cũng không biết, những tồn tại lưu lại đám thần thông này có thể trước phát động thời hạn, cướp đoạt nhục thân và Nguyên thần hắn hay không. Cho dù không cướp đoạt nhục thân và Nguyên thần của hắn, thì luyện hóa hắn cũng cực kỳ đơn giản.

Cũng không lâu lắm, Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Tà Đế đã hoàn thành việc cải tạo nhục thân và Nguyên thần của ba người Ma Nguyên Lộ, Thần Vận Khâu và Tà Phong, ý thức của ba tôn Thần Vương Thái Cổ cũng hàng lâm, chiếm cứ nhục thân của ba người.

Đám người Táng Đế và Trí Tuệ Thiên Vương tựa hồ đã sớm nhìn riết thành quen, hiểu rõ phong cách hành sự của ba tôn Thần Vương này, không có chút kinh ngạc nào, mà chỉ lẳng lặng chờ đợi Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Tà Đế luyện thành thân ngoại thân của chính mình.

- Tuổi vẫn còn quá trẻ a!

Táng Đế nhẹ giọng nói.

Tiên Thiên Ma Đế mở mắt ra, rơi xuống trên người Táng Linh Thần Vương đang lúc vẫy huyết phân, cười ha hả, nói:

- Móc Phân Thần Vương, ngươi trong mười vạn năm này ngược lại đã chuẩn bị ra không ít thứ tốt a!

Táng Linh Thần Vương hừ lạnh một tiếng, sắc mặt bất thiện, nhưng cũng không dám phát tác.

- Táng Đế, vị tồn tại kia có khỏe không?

Tiên Thiên Thần Đế mở miệng dò hỏi.

Táng Đế không dám sơ suất, hạ thấp người nói:

- Chủ thượng đang ở trên Đạo Giới, tự nhiên là vô cùng tiêu dao!

Tiên Thiên Thần Đế lại quay sang hỏi đám người Trí Tuệ Thiên Vương, Thần Thông Thiên Vương:

- Vị tồn tại sau lưng các ngươi thân thể có khỏe mạnh hay không?

Hai vị Thiên Vương vội vàng hạ thấp người, cung kính nói:

- Nhờ phúc của các vị Thần Vương, hết thảy đều tốt!

Tiên Thiên Tà Đế cười hắc hắc, nói:

- Năm xưa bọn họ bị Phục Mân Đạo Tôn đánh trọng thương, cho dù là ở trong Đạo Giới chỉ sợ cũng trôi qua không tốt lắm a?

Sắc mặt đám người Táng Đế, Trí Tuệ Thiên Vương và Thần Thông Thiên Vương đều khẽ biến. Tiên Thiên Ma Đế mỉm cười, nói:

- Thương thế của bọn họ quả thật không nhẹ, Đạo thương gặp phải sợ rằng mười vạn năm cũng khó có thể khỏi hẳn. Hai vị đạo huynh này đã an phận suốt mười vạn năm rồi, nếu không phải thương thế vẫn còn chưa khỏi hẳn, chỉ sợ đã sớm vươn tay xuống đây rồi!

Sắc mặt đám người Táng Đế đều khẽ biến, nhưng cũng không trả lời hắn. Táng Đế ho khan một tiếng, hỏi:

- Lẽ nào ba vị Thần Vương không sợ vị tồn tại sau lưng chúng ta sao?

- Nếu sợ chúng ta đã không nói rồi!

Tiên Thiên Tà Đế cười hắc hắc, nói:

- Bọn họ không có Linh căn trong tay, muốn khôi phục trở lại chính là vô cùng gian nan. Đợi tới lúc thương thế của bọn họ khỏi hẳn, chúng ta cũng đã trở thành Đạo Thần, cần gì phải sợ bọn họ chứ? Đi thôi!

Sắc mặt đám người Táng Đế, Trí Tuệ Thiên Vương, Thần Thông Thiên Vương và Táng Linh Thần Vương đều âm tình bất định, chỉ đành đi theo bọn họ. Mà Phong Vô Kỵ lại càng không thể làm gì, chỉ có thể kiên trì tiếp tục tiến về phía trước.

Một hồi lâu sau, đám người thả chậm bước chân, nhao nhao nhíu mày.

Trước mặt đám người là một đạo trường hà, nước sông thuần một màu hổ phách. Nhưng cẩn thận nhìn kỹ, thì đó cũng không phải nước sông, mà là từng con từng con quái vật nửa Long nửa Mãng màu hổ phách đang không ngừng bơi lội trong dòng sông.

Dòng đại hà này rộng rãi mênh mông, phóng tầm mắt không nhìn thấy bờ bên kia, mà đám quái vật trong dòng sông cũng nhiều đếm không xuể.

- Ba vị đạo huynh, Phục Hy thị hữu lễ rồi!

Đột nhiên, thanh âm Chung Nhạc chợt vang lên. Đám người Táng Đế nhất thời sát khí đằng đằng, theo thanh âm nhìn lại. Chỉ thấy hai người Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ đang từ thượng du đạo huyết hà này đi tới, dừng lại ở xa xa, chắp tay hành lễ với ba tôn Thần Vương Thái Cổ.

Phong Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, đang định bảo đám người La lão giết qua, nhưng đúng lúc này, Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Tà Đế chợt mỗi người đều chắp tay hoàn lễ.

Trong lòng Phong Vô Kỵ cả kinh, vội vàng bỏ đi ý niệm này.

Tiên Thiên Ma Đế cười ha hả, nói:

- Chúng ta hoàn lễ, không phải là vì bản lĩnh của ngươi, mà kính ngươi là Phục Hy thị mà thôi. Chúng ta sẽ đối phó ngươi như thế nào, vẫn sẽ là đối phó ngươi như thế đó, ngươi không nên hiểu lầm!

Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:

- Ba vị đạo huynh, có muốn liên thủ hay không?