Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1850: Khoái đao (1)



Thần Vũ Uy Vương rung rung lắc lắc đầu, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Đột nhiên, sau Nam Thiên Môn truyền tới tiếng la giết, chính là Tam Công Thiên Đình dẫn người giết tới. Đan Viên Công dẫn đầu cao giọng quát lớn:

- Hảo nghịch tặc, ba đời gia nô! Không ngờ lại dám can đảm chạy tới Thiên Đình! Quả thật là lòng lang dạ sói, một tên cầm thú!

- Các ngươi đã bán rẻ Đế Minh Thiên Đế, đầu phục vào Đế Hậu, còn có mặt mũi chửi ta là ba đời gia nô sao?

Thần Vũ Uy Vương nhất thời giận dữ, ứng chiến Tam Công, cười phẫn nộ nói:

- Lão tử chưa từng bao giờ phản bội Đế Minh Thiên Đế, bởi vì từ đầu tới cuối lão tử đều là nhãn tuyến do Tiên Thiên Bệ hạ sắp xếp vào Đế Minh Thần Triều! Ngược lại chính là đám hạ lưu các ngươi này. Đế Hậu đã ngủ với các ngươi không biết bao nhiêu lần, lại giết chết Đế Minh, các ngươi lại còn có mặt mũi nói ta là ba đời gia nô? Quả thật là không biết xấu hổ! Ta thay Đế Minh Thiên Đế khinh thường các ngươi!

Đan Viên Công, Vũ Phụ Công, Văn Quốc Công vừa thẹn vừa giận, sắc mặt đỏ lên, lập tức lệnh cho đại quân kết trận, biến thành ba tòa đại trận Đế cấp, vây khốn Thần Vũ Uy Vương ở trung tâm, luân phiên chém giết.

Văn Quốc Công được mấy ngàn vạn Thần Ma dưới trướng gia trì, thực lực bạo tăng, lấy cứng chọi cứng với Thần Vũ Uy Vương, kêu lên:

- Vũ Uy Vương, ngươi biết cái gì? Lịch sử là do kẻ nào viết ra? Có câu gọi là kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, tự nhiên là do kẻ thắng viết ra! Chúng ta đúng là đã đầu hàng Đế Hậu, thì tính sao? Sau khi đám loạn thần tặc tử các ngươi chết rồi, ai còn biết chân tướng nữa?

Thần Vũ Uy Vương rống giận, một cánh tay chỉ còn lại có xương cốt, hết thảy huyết nhục đều biến mất không thấy đâu nữa. Chính là sau khi đối kháng một quyền với Chung Nhạc kia, đã bị một quyền kia của Chung Nhạc chấn thương.

Bất quá, đại thủ bạch cốt của hắn vừa đánh ra, liền thấy vô số huyết nhục trên xương cánh tay đang nhanh chóng sinh sôi, tầng tầng va chạm với Văn Quốc Công. Văn Quốc Công bị chấn cho loạng choạng lui về phía sau, trong lòng thầm nói một tiếng cái tên này lợi hại.

Hắn mặc dù cũng là cảnh giới Đế Quân viên mãn, nhưng so với loại mãnh nhân như Thần Vũ Uy Vương này thì vẫn còn thua kém một bậc.

Tam Công Thiên Đình, địa vị vốn dĩ đã thấp hơn so với Tả Hữu Thiên Thừa Thiên Đình một phẩm.

- Thế gian này, căn bản chưa từng có công đạo!

Đan Viên Công từ sau lưng Thần Vũ Uy Vương giết tới, một chưởng ấn lên hậu tâm của hắn, cười lạnh nói:

- Cường quyền chính là công đạo! Lực lượng chính là công đạo! Chính thống chính là công đạo!

Huyết nhục sau lưng Thần Vũ Uy Vương nổ tung, quay đầu lại nổi giận gầm lên một tiếng, chấn cho Đan Viên Công bay ngược về phía sau, máu tươi trong tai mắt mũi miệng phun trào.

Đại thương Vũ Phụ Công giống như một con Độc long vươn ra, treo Thần Vũ Uy Vương trên mũi thương, đang định bạo phát thần thông. Đột nhiên, Thần Vũ Uy Vương chợt vươn tay chụp lấy mũi thương đang đâm xuyên lồng ngực chính mình, dùng sức kéo một cái, rút thanh Thần thương này từ trong cơ thể ra.

Vũ Phụ Công bất chấp không chịu buông tay, kết quả bàn tay kể cả cánh tay đồng thời bị kéo vào trong lồng ngực của Thần Vũ Uy Vương, bàn tay máu chảy đầm đìa từ trước ngực Thần Vũ Uy Vương vươn ra.

Phốc xuy!

Cán thanh Thần thương đột nhiên theo đường cũ đâm ngược trở về, toàn bộ cánh tay Vũ Phụ Công bị đại thương đâm xuyên, từ phía sau xương bả vai chính mình đâm ra, không khỏi rên khẽ một tiếng.

Mà hai người Đan Viên Công và Văn Quốc Công một trái một phải giết tới, nhân cơ hội chụp lấy hai cánh tay của Thần Vũ Uy Vương, dùng sức xé một cái. Thần Vũ Uy Vương bị hai tôn Đế Quân này mạnh mẽ xé rách, vỡ thành hai mảnh.

Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy hai nửa nhục thân của Thần Vũ Uy Vương đều tự diễn sinh, vậy mà biến thành hai tôn Thần Vũ Uy Vương khác nhau, đánh cho Đan Viên Công và Văn Quốc Công nhao nhao thổ huyết.

Vũ Phụ Công thoát khốn, lập tức cầm thương giết tới, mấy trăm ngàn vạn Thần Ma bốn phía không ngừng biến ảo trận thế, hợp lực vây giết Thần Vũ Uy Vương, triệt để vây khốn hắn, không để cho hắn chạy thoát.

Thần Vũ Uy Vương không ngừng rống lớn, ra sức chém giết, nhưng thủy chung cũng không thể giết ra khỏi vòng vây. Chỉ thấy Thiên binh Thiên tướng từ trong Nam Thiên Môn tuôn ra càng lúc càng nhiều. Từng tôn từng tôn Đế Quân nhao nhao hạ lệnh, để cho tướng sĩ bày trận, chính mình thì sát nhập vào trong đại trận, giết về phía hắn.

- Mạng ta xong rồi!

Trong lòng Thần Vũ Uy Vương một mảnh tuyệt vọng, thầm nghĩ:

- Ta hẳn không nên giận dỗi với tên khốn Dịch Quân Vương kia, chẳng những thua rồi không nói, hiện tại còn phải chết ở nơi này!

Trong lúc hắn còn đang nghĩ ngợi, một tấm biển lớn đột nhiên từ thiên ngoại bình bình bay tới. Tấm biển này to lớn khôn cùng, giống như một mảnh lục địa phi hành trong tinh không vũ trụ vậy, thẳng tắp cắt vào trong chiến trường, đụng cho không biết bao nhiêu Thần Ma không ngừng thổ huyết, có người còn trực tiếp bị cắt thành hai mảnh.

Tấm biển này một đường đụng văng rất nhiều Thiên binh Thiên tướng, lao thẳng về phía trước. Trên tấm biển đứng sừng sững từng tôn từng tôn Thần Nhân đầu người thân rắn, dưới trướng có hai ngàn vạn đại quân Thần Ma. Đợi tới thời điểm lực đạo tấm biển hao cạn, chỉ thấy đám Thần Nhân đầu người thân rắn này nhao nhao bay lên không trung, biến thành một tòa Tiên Thiên Bát Trận Đồ, giết về phía đám Thiên binh Thiên tướng của Thiên Đình.

Mà tấm biển kia soạt một tiếng dựng thẳng lên, ba chữ Nam Thiên Môn đại phóng dị thải, bút họa phảng phất như sống lại vậy, giống như Thần kiếm tuyệt thế, giống như du long, giống như phi phượng. Thân bút của các đời Thiên Đế bạo phát uy năng, khiến cho Thiên binh Thiên tướng Thiên Đình chỉ một thoáng đã tử thương vô số.

Xa xa, một chiếc thuyền lớn cổ lão chấn động ngàn cặp cánh bay tới. Trên đầu thuyền, Chung Nhạc thu hồi bàn tay ném ra tấm biển Nam Thiên Môn. Bên cạnh hắn, từng tôn từng tôn Đế Quân, Tạo Vật Chủ chen chúc lao ra. Đám người Thái Phùng, Lung Chất, Ngũ Phụ, Khương Y Kỳ, Bệ Ngạn, Huyền Kỳ Nhị Lão… lao thẳng về phía Nam Thiên Môn.

Mà phía sau Thiên Dực Cổ Thuyền, vô số tinh kỳ phiêu diêu, lâu thuyền đại hạm nhiều đếm không xuể, bảo liễn chiến xa, phi bảo Thần thành… liên miên ức vạn dặm, ở giữa không trung tế khởi Thần binh giống như một mảnh Đại lục mênh mang, tràn ngập Thần quang Ma quang đủ các màu sắc.

Lại có Côn Thần Mẫu Thần giống như biển rộng mênh mông như thủy triều ba động, lao thẳng về phía Thiên Đình.

- Tế Đế binh!

Âm Phần Huyên cao giọng quát lớn.

- Tế Đế binh!

Trong chư quân, từng vị từng vị tướng lĩnh nghe lệnh, nhao nhao rống lớn.

Trong đại quân, từng kiện từng kiện Đế binh gào thét chấn động, nhao nhao đánh về phía chiến trường, đều tự bạo phát uy năng, đánh chết thiêu chết luyện chết vô số Thiên binh Thiên tướng bốn phương tám hướng.

Xung quanh Đế binh nhất thời bị quét sạch một tảng lớn, sau đó đại quân Thần Ma hạo hạo đãng đãng lao thẳng vào trong chiến trường.

Trận ác chiến cuối cùng này rốt cuộc cũng bắt đầu.

o0o

Trong Thiên Đình, Đế Hậu nương nương, Thanh Hà Đế và Kim Thiên Đế đều đứng sừng sững trên Lăng Tiêu Bảo Điện, từ trên cao nhìn xuống, bao quát chiến trường. Khí tượng ba vị Đại Đế nguy nga bất phàm.

Cặp mắt Đế Hậu nương nương chớp động, quay sang nói xuống dưới:

- Vân ái khanh, Mặc ái khanh, Thiên Ti ái khanh! Hiện tại đã tới thời điểm các ngươi thi triển thủ đoạn rồi!