Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1873: Bạch Đế



Bàn tay của Hắc Đế vẫn tiếp tục đè xuống, xung quanh bàn tay có máu đen tóe ra, hắn chống lại cây gậy và móng vuốt của Nguyên Nha nên lòng bàn tay bị thương.

Nhưng bàn tay đó không ngừng chấn động, tiếng trống vẫn tiếp tục vang lên, hắn hoàn toàn chiếm thế thượng phong, dùng Chư Thiên Vô Đạo áp chế tu vi của Nguyên Nha và Diên Hành Thần Vương khiến hai người họ không thể dùng tới thần thông.

Nguyên Nha và Diên Hành Thần Vương gầm lớn, nhưng chưởng ấn Hắc Đế đánh xuống, Chư Thiên Vô Đạo khiến họ rất bị động. Chư Thiên Vô Đạo không chỉ đơn giản là cấm cố thiên địa đại đạo mà tiếng trống còn công kích khiến họ rơi vào trạng thái suy kiệt. Cho dù có sức mạnh cũng không thể phát huy được toàn lực.

Loại thần thông này không chỉ khắc chế hệ thống tu luyện đồ đằng mà còn khắc chế cả những Thái Cổ Thần Vương như họ!

Hai người bay lên trời, một lần nữa va chạm với bàn tay Hắc Đế, lại bị đánh rơi xuống, Thiên Đình lại thêm vết rạn nứt, càng lớn hơn, càng sâu hơn!

Huyết dịch màu đen trên bàn tay Hắc Đế cũng tiếp tục chảy ra, tóe lên bầu tinh không, rõ ràng họ cũng đã gây nên thương thế cho Hắc Đế.

Chỉ là nếu so sánh thì thương thế hai người họ nặng hơn.

Hắc Đế thực sự quá mạnh, không hổ đã tiếp cận tới Đạo Thần, thực lực của hắn cho dù Nguyên Nha và Diên Hành Thần Vương liên thủ cũng không thể kháng cự, chỉ có thể gây chút thương thế cho hắn mà thôi.

Bàn tay Hắc Đế vẫn đè xuống, mỗi khi đè xuống một đoạn là lại chấn động một lần, Thiên Đình đã bị chấn động tới tiêu điều, đại đạo văn lý lạc ấn trên các tòa thần điện đã bị Chư Thiên Vô Đạo đánh vỡ tan tành, thần điện thần cung hóa thành tro bụi.

Cùng lúc đó, Thiên Đình xuất hiện nhiều vết rạn nứt hơn, lan rộng như mạng nhện vậy, trong những vết nứt toác đó là địa thủy phong hỏa hỗn loạn, cảnh tượng giống như ngày tận thế đang tới vậy!

Nguyên Nha và Diên Hành Thần Vương vẫn nhảy lên, không ngừng chiến đấu với bàn tay của Hắc Đế, nhưng liên tục bị đánh rơi xuống. Kết quả này khiến hai người chỉ còn lại cảm giác bất lực.

Diên Hành thở dài mình đã bị trấn áp mười vạn năm, chậm trễ mười vạn năm tu hành, còn Nguyên Nha Thần Vương thì thở dài mình bị tính kế, chân thân nuốt thịt quả Sinh Mệnh Cổ Thụ, bị treo trên cây biến thành trứng chim.

Bàn tay Hắc Đế càng ngày càng gần, khoảng cách họ có thể nhảy lên càng ngày càng ngắn, dần dần có cảm giác không nhảy lên nổi nữa.

Không chỉ không nhảy được mà còn không thi triển được sức mạnh nữa.

Đáng sợ nhất vẫn là không thể thi triển sức mạnh, Chư Thiên Vô Đạo tạo áp lực ngày một lớn lên họ, càng ngày càng nặng, khiến thực lực có thể phát huy ngày mộtít.

Bàn tay to lớn của Hắc Đế sắp trấn áp hai vị thần vương, lấy đi Sinh Mệnh Cổ Thụ, đột nhiên bầu trời tách ra, một đạo bạch quang bắn tới, ánh sáng chói lòa rạch ngang bóng đêm, cắt đôi bóng đen bao trùm Tử Vi Tinh Vực!

- Bạch Đế!

Tiếng Hắc Đế vọng lại mang nộ khí:

- Ngươi cũng muốn chống lại ta? Đừng tưởng ta không biết ngươi trốn ở hạ giới!

Nguyên Nha và Diên Hành Thần Vương chấn kinh:

- Bạch Đế ở hạ giới?

Hắc Đế giống như gặp đại địch, tiếng truyền tới chấn động vũ trụ càn khôn:

- Ngươi chỉ một nửa vào Đạo Giới, một nửa không phải Đạo Thần, lẩn trốn ở hạ giới còn tường ngươi che mắt được ta thật sao?

- Bạch Đế một nửa người ở Đạo Giới, một nửa ở lại hạ giới?

Nguyên Nha và Diên Hành Thần Vương khựng lại:

- Sao có thể làm vậy được? Lẽ nào Bạch Đế chia người thành hai nửa?

Hắc Đế và Bạch Đế là sinh tử đại địch, Bạch Đế đột nhiên ra tay phá tan bóng đem, cắt đôi khí thế của Hắc Đế, bóng đêm bao phủ toàn bộ bầu trời giống như thần uy của Hắc Đế, là áp lực tạo nên cho Nguyên Nha và Diên Hành nhưng thực ra là một cách để hắn nâng cao chiến lực cho mình.

Chùm bóng tối đầu tiên sinh ra trong vũ trụ tạo nên Hắc Ám thánh địa, Hắc Đế được sinh ra từ đó, phạm vi bóng đêm bao trùm càng rộng thì chiến lực của hắn càng mạnh.

Hắn cho bóng đêm bao phủ gần như toàn bộ bầu trời Tử Vi Tinh Vực, chiến lực của hắn được tăng lên ở mức khó tưởng!

Một chùm sáng của Bạch Đế cắt đôi bầu trời làm hai, làm rối loạn sự bố trí của hắn, chia đôi khí thế của hắn, có một đại địch ở đây, Hắc Đế cũng căng thẳng.

Bạch Đế có một nửa thân thể tới Đạo Giới, một nửa ở lại hạ giới thì cũng có thực lực không tầm thường.

Mối quan hệ giữ hai người đó tương đương như quan hệ giữa Tiên Thiên Ma Đế và Tiên Thiên Thần Đế, thậm chí còn ác liệt hơn. Ma Đế và Thần Đế còn có lúc liên thủ, còn Bạch Đế và Hắc Đế thì là đại địch không đội trời chung!

Họ chỉ có một lần liên thủ chính là ở trận chiến trừ bỏ Đại Tư Mệnh!

Nguyên Nha Thần Vương mắt sáng trung, giang cánh bay thẳng về phái Sinh Mệnh Cổ Thụ. Cùng lúc đó, Thiên Đình rung chuyển dữ dội, Thiên Ngục từ từ nhô lên, nhìn có vẻ chậm nhưng thực tế tốc độ cực nhanh.

Chỉ trong nháy mắt Thiên Ngục từ dưới Bích Lạc Cung bay lên trời. Tòa Thiên Ngục này cuối cùng cũng lộ hết toàn bộ diện mạo của nó, là hình nón ngược khổng lồ, trên rộng dưới nhỏ, đầu nhọn hoắt sắc bén!

Thiên Ngục Chủ tay cầm đuôi của chóp giơ món bảo vật được Tân Hỏa và Chung Nhạc gọi là đệ nhất đệ binh này lên, nhằm thẳng Nguyên Nha Thần Vương bên cạnh Sinh Mệnh Cổ Thụ đâm tới!

Thiên Ngục xuyên qua thân thể Tiên Thiên của Nguyên Nha Thần Vương, cắm chặt vị thần vương này ở mũi nhọn của Thiên Ngục. Thiên Ngục khổng lồ, vù một tiếng lao ra khỏi Thiên Đình!

Cùng lúc đó, Bích Lạc tiên sinh vung Thiên Phạt khổng lồ lên, nhằm Diên Hành Thần Vương đang lao về phía Sinh Mệnh Cổ Thụ mà đập xuống, đánh bay Diên Hành Thần Vương!

Hai vị thần vương vừa kinh vừa nộ, Nguyên Nha Thần Vương giang cánh vỗ mạnh đẩy lui Thiên Ngục, Thiên Ngục Chủ bay lên, tóm lấy đầu nhọn, rơi xuống đất.

- Tay của Thiên đúng là muốn bị chặt quá rồi!

Nguyên Nha, Diên Hành Thần Vương bay trở lại hầm hầm nói.

Bích Lạc tiên sinh bước ra, tay cầm Thiên Phạt, đứng bên cạnh Thiên Ngục Chủ.

Nguyên Nha và Diên Hành Thần Vương ánh mắt bắt hung quang, sát cơ bùng nổ, phía sau Thiên Ngục Chủ và Bích Lạc tiên sinh, các món thiên đạo thần khí bay lên, tạo nên ba mươi bức họa hoa lệ.

Thiên đạo chi bảo luyện chế từ ba mươi tấm Thiên Đạo Đồ!

Trong ba mươi món thiên đạo thần khí, thấp thoáng còn có các thân ảnh hoặc ngồi hoặc nằm, khiến người ta nhìn không thấu.

- Thiên…

Nguyên Nha và Diên Hành Thần Vương chấn kinh, Thiên cũng đã tham gia rồi.

Hai vị thần vương vội nhìn lên trời, bầu trời không có điều gì bất thường, chỉ có một đạo bạch quang và hắc quang đanh chiến đấu.

Đó là Hắc Đế và Bạch Đế đang giao chiến.

Hai kẻ thù chỉ cần bắt đầu chiến đấu thì sẽ không để ý tới những chuyện khác nữa.

- Con quạ già, hình như sự việc nằm ngoài dự tính của ngươi nhỉ?

Diên Hành Thần Vương trầm giọng nói:

- Lão quỷ mà ngươi dụ ra không ít tí nào!

Nguyên Nha Thần Vương sắc mặt cứng đờ, không nói gì. Hắn chỉ muốn tính kế Đại Tư Mệnh và Hắc Đế nhưng không ngờ lại kéo cả chân thân của mình vào. Đại Tư Mệnh không hiện thân mà khiến Thiên và Bạch Đế lại xuất hiện!

- Chân thân của Thiên không tới, tới là ba mươi đạo thân của hắn, vẫn còn khả năng chiến đấu!

Nguyên Nha Thần Vương hầm hè:

- Thiên, chẳng qua chỉ là tiểu bối mới mười vạn tuổi, còn đòi tranh giành với bọn ta, đúng là chán sống rồi! Diên Hành, ta và ngươi liên thủ giết đạo thân hắn đi!

Hai vị thần vương lập tức tấn công Bích Lạc tiên sinh, Thiên Ngục Chr và ba mươi đạo thân của Thiên!

Hắc quang và bạch quang vẫn đang giao chiến ác liệt, lúc rơi vào Thiên Đình, vòng quanh Sinh Mệnh Cổ Thụ mà chiến đấu, chỉ có thể thấp thoáng thấy trong mỗi đạo ánh sáng là một thân ảnh.

Bọn Mục Tiên Thiên, Đế Hậu thì nhíu mày, buộc phải rời khỏi Thiên Đình nhìn từ xa. Thiên Đình giờ đã thành phế tích, tòa Thiên Đình thời đại Thần Kỷ này có lẽ khó có thể chịu nổi cuộc chiến giữa các Thái Cổ Thần Vương này, không lâu nữa sẽ sụp đổ!

Thiên Đình bị phá hủy, việc này ít nhiều cũng khó lòng tưởng tượng nổi, nhưng với Thái Cổ Thần Vương và Thiên mà nói thì không khó!

Mục Tiên Thiên, Đế Hậu mới là nhân vật chính của trận đế tranh này, nhưng giờ họ hoàn toàn bị gạt sang một bên, dường như trận chiến tranh đế vị của họ căn bản chẳng có gì quan trọng nữa.

Đối với Thiên Đế thời đại này thì đúng là sự bất lực, sỉ nhục lớn lao.

Thiên Đế đã biến thành thiên tử, biến thành quân cờ để những lão quái vật kia thỏa hiệp.

- Vị trí Thiên Đế này ngồi đúng là vô vị!

Ương Tôn Đế thở dài, lẩm bẩm:

- Trước kia sao ta lại muốn đi tranh đế vị nhỉ?

Ba chân thân của Mục Tiên Thiên sắc mặt cũng tối lại, trong bụng hừ lạnh:

- Vị rí Thiên Đế này tuy không quan trọng nhưng là sự bắt đầu của sự đối kháng giữa ta và Thái Cổ Thần Vương, cũng là đường ta buộc phải di để vấn đỉnh Đạo Thần! Dù sao ta vẫn còn trẻ, kinh nghiệm còn chưa nhiều, những Thái Cổ Thần Vương này muốn làm gì ta thì làm, thậm chí có thể nuôi lớn ta, ăn thịt ta.

Nhưng nếu ngồi lên vị trí Thiên Đế, thống nhất sức mạnh thần tộc ma tộc, điều động thiên hạ quần hùng thì có thể chống lại Thái Cổ Thần Vương, thậm chí giết họ!

Đây chính là dã tâm của hắn!

Cuối cùng Thiên Đình uỳnh một tiếng vỡ tan, dần dần tách ra làm hai nửa, rồi lại một luồng uy năng khủng khiếp nữa xuất hiện, cuối cùng tách làm sáu mảnh khổng lồ.

Những cơn chấn động khủng khiếp lan tới, bầu trời như bị quét sạch, mảnh vỡ Thiên Đình bị sóng xung kích thần thông đánh bay về bốn phương tám hướng.

Mục Tiên Thiên khóe mặt co giật, ba chân thân đều thở dài.

Thiên Đình tan rồi, đạo trường của Thiên Đế tương lai là hắn cũng không còn nữa rồi!

Cho dù hắn có tiêu diệt được Đế Hậu, ngồi lên vị trí Thiên Đế thì cũng một thời gian dài không có Thiên Đình, không có Thiên Đình thì không có tượng chưng cho Thiên Đế!

- Đám Thái Cổ Thần Vương này đúng là dai như đỉa!

Trong bụng hắn hầm hầm nói.

Bên cạnh Sinh Mệnh Cổ Thụ, các cường giả khổng lồ công kích lẫn nhau khiến xung quanh mọi thứ bị quét sạch, chỉ còn lại họ và Sinh Mệnh Cổ Thụ, thậmc hí ngay bầu trời trên Đế Tinh cũng bị thần thông xung kích, mây trên trời bị đánh tan sạch sẽ.

Mây bị đẩy về phía sau Đế Tinh tạo thành những tầng mây dày đặc tích lại, âm trầm đến đáng sợ.

Khi trận giao chiến đang ở hồi ác liệt, một nắm đầm từ trên cao đánh xuống rễ của Sinh Mệnh Cổ Thụ, vào trong chiến trường như vào nơi không người, nắm đấm đó chưa chạm tới rễ của Sinh Mệnh Cổ Thụ thì mở rộng, rễ cây uốn lượn quấn lấy những ngón tay của bàn tay khổng lồ đó.