Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1874: Đạo Thần



Ngay khi bàn tay đó xuất hiện, luồng hắc bạch quang đang quấn vào nhau bỗng tách ra, mỗi bên đều mở rộng về phía tinh không đằng sau mình.

Bạch Đế và Hắc Đế trước giờ luôn chiến đấu đến chết đi sống lại, Hắc Đế âm hiểm, Bạch Đế cũng không thua kém, nhưng người khiến họ dừng chiến đấu chỉ có Đại Tư Mệnh!

Hắc bạch quang nháy mắt lan tỏa khắp bầu tunh không, mỗi bên chiếm một nửa bầu trời, hai thân ảnh đáng sợ xuất hiện, một cái bóng màu đen, một cái bóng màu trắng, vô cùng cổ quái, dường như không phải thực chất vậy.

Hắc Bạch Nhị Đế thời Thái Cổ, hình thái khác hẳn với những đối tượng khác.

Nguyên Nha Thần Vương, Diên Hành Thần Vương và phân thân của Thiên cùng gần như đồng thời dừng chiến đấu, ba mươi Thiên Đạo Đồ cùng lúc oanh kích bàn tay đang cầm Sinh Mệnh Cổ Thụ.

Cùng lúc ấy, công kích của Hắc Bạch Nhị Đế cũng đánh mạnh lên bàn tay đó, gần như tất cả đều cùng tấn công Đại Tư Mệnh giờ vẫn chưa hoàn toàn hiện thân!

Tuy trước đó họ sống chết quyết chiến vì Sinh Mệnh Cổ Thụ nhưng Đại Tư Mệnh vừa xuất hiện là họ tự động trở thành liên minh, cùng chĩa mũi giáo về Đại Tư Mệnh!

So với ân oán với Đại Tư Mệnh thì ân oán giữa họ chẳng đáng nhắc đến!

Đại Tư Mệnh mới là chủ nhân của Sinh Mệnh Cổ Thụ, là kẻ địch chung của họ, là sự uy hiếp chí mạng của họ.

Bàn tay đang cầm Sinh Mệnh Cổ Thụ đó khẽ vung cây, uy năng của đệ nhất linh căn lập tức bùng phát, tấn công gần như toàn bộ những người đang tấn công hắn. Bàn tay họ đang khô héo đi với tốc độ mắt thường có thể thấy được, sinh mệnh lực trôi đi nhanh chóng, còn chưa chạm tới bàn tay to lớn kia thì bàn tay của các Thái Cổ Thần Vương vĩnh sinh bất diệt đã khô quắt lại, làn da lão hóa nổi ban.

Đến khi tới bên cạnh bàn tay to lớn kia thì da họ đã rơi ra, huyết quản khô cứng, cơ thịt teo quắt lại rơi khỏi xương.

Xương của họ cũng trở nên giòn tan dễ vỡ, khi đánh lên bàn tay to lớn thì vỡ nát thành vụn, không tạo ra được bất cứ vết thương gì cho bàn tay đó.

Uỳnh uỳnh uỳnh!

Ba mươi tiếng nổ lớn vang lên, ba mươi món Thiên Đạo chi bảo không bị Sinh Mệnh Cổ Thụ ảnh hưởng, liên tiếp oanh kích lên bàn tay khổng lồ khiến nó phải lùi vì sau, vết máu xuất hiện lốm đốm.

Không gian rung chuyển dữ dội, một thân hình to lớn hiện lên, chính là bản thể của Đại Tư Mệnh, cầm Sinh Mệnh Cổ Thụ trong lòng bàn tay.

- Thiên?

Đại Tư Mệnh rất ngạc nhiên, rõ ràng việc bị Thiên Đạo chi bảo công kích khiến hắn khó hiểu. Hắn có thể khắc chế mọi Thái Cổ Thần Vương, đoạt đi sinh mệnh lực của đối phương, ngay cả Thái Cổ Thần Vương bất tử bất diệt cũng không thể chống lại hắn, thậm chí không thể công kích tới hắn.

Nhưng Thiên Đạo chi bảo lại có thể vượt qua thời gian không gian công kích tới hắn, khiến hắn không ngờ tới.

Ba mươi đạo thân của Thiên xông tới, thi triển ba mươi Thiên Đạo chi bảo tấn công hắn.

Đại Tư Mệnh trầm ngâm, tay kia đưa ra tóm lấy quả trứng trên cây.

- Đừng!!!

Nguyên Nha Thần Vương nổi da gà thét lên một tiếng, rồi hắn chợt hiểu ra, điên cuồng tấn công ba mươi đạo thân của Thiên.

Đại Tư Mệnh mỉm cười, thân hình ẩn đi cùng với Sinh Mệnh Cổ Thụ, nhưng lúc này bỗng một tiếng trống vang lên đẩy thân hình hắn bay ra khỏi không gian. Hắc Đế, Bạch Đế bay lên, lao tới truy kích.

- Đạo hữu ta tin tưởng nhất…

Đại Tư Mệnh thở dài, tiếng trống vừa tấn công hắn không phải của Hắc Đế mà là từ bên ngoài vọng lại!

Hắc Đế còn chưa thể ngăn hắn lại được, nhưng nếu đạo binh của một vị Đạo Thần từ trên trời rơi xuống thì đủ để giữ chân hắn!

Hắn ngẩng lên nhìn vào sâu trong bầu trời, một chiếc trống lớn phát ra mộ khí oanh kích về phía hắn!

Đó là đạo binh của đạo hữu mà hắn tin tưởng nhất, vị đạo hữu đó đã đột nhiên phản bội vào khoảnh khắc hắn sắp mở ra Đạo Giới, ám toán hắn, dùng chính món đạo binh này!

Chư Thiên Vô Đạo!

Khi ấy, vị đạo hữu đó không phải đối thủ của hắn, chỉ có thể ám toán hắn, còn giờ đạo hữu đó đã trở thành Đạo Thần cao cao tại thượng!

Còn hắn thì mới hồi sinh không lâu.

- Phục Hy, mau trưởng thành đi!

Đại Tư Mệnh tránh xung kích của chiếc trống đó.

Chiếc trống rơi xuống giữa Hắc Đế và Bạch Đế. Hắc Bạch Nhị Đế một người đáp xuống trên mặt trống, một người đáp xuống dưới, tiếng rống chấn động không thôi.

Cùng lúc đó, bầu trời trên Tử Vi Tinh Vực từ từ tách ra hai đường sâu hun hút, từ từ mở rộng sang hai bên. Hai con mắt khổng lồ chuyển động, rồi dừng lại ở Đại Tư Mệnh.

Vào khoảnh khắc hai con mắt đó xuất hiện, bầu trời xuất hiện rất nhiều vết thương, không ngừng chảy máu.

Trời đang chảy máu.

Những cột máu giống như sông chảy từ trên trời xuống Tử Vi Tinh Vực.

Ba mươi đạo thân của Thiên đang giao đấu với Nguyên Nha Thần Vương đột nhiên bay lên trời, biến thành lưu quang bay về bốn phương tám hướng, có cái vào Đế Tinh, có cái vào Hư Không Giới, có cái rơi vào ba nghìn Lục Đạo Giới Châu, có cái tới vũ trụ cổ xưa, rất nhanh đã biết mất.

Nguyên Nha Thần Vương thở hồng hộc, sắc mặt vô cùng hoang mang.

Diên Hành Thần Vương nhìn hắn, cười khảy:

- Quạ già, ngươi liên thủ với Đại Tư Mệnh sao?

- Hắn tóm quả trứng của ta!

Nguyên Nha Thần Vương nhảy dựng lên phẫn nộ:

- Nếu ta không theo hắn thì hắn sẽ giết ta, ta có thể làm được gì? Mau đuổi theo, Đạo Thần đã ra tay, chúng ta vẫn còn cơ hội!

Hai vị thần vương rời đi.

Đúng lúc này trên không trung đột nhiên bùng cháy thiên hỏa, một con phượng hoàng lửa cưỡi thiên hỏa, tế Ngô Đồng Thụ, vù một tiếng bay đi xa.

Ba chân thân của Mục Tiên Thiên chau mày, nhìn Thiên Đình đã biến mất, hít sâu một hơi, đột nhiên hạ sát thủ với Đế Hậu.

Thiên Đình đã tan rồi, nhưng đế vị vẫn còn treo cao, dù Thiên Đình có còn hay không thì đế vị hắn chắc chắn phải lấy bằng được, nếu không sẽ không thể chống lại được Thái Cổ Thần Vương!

- Thiên hạ này nhất định phải thuộc về ta!

Đế Hậu, Bạch Nha, Hắc Nha, Trường Sinh, Ương Tôn, Kim Thiên đang chinh chiến, phía dưới thì đại quân Thiên Đình cơ bản đã bị Chung Nhạc dẫn quân đánh tan, các tòa đại trận vây quanh, bắt đầu thanh tẩy tàn bộ của Thiên Đình.

Trận chiến đoạt đế cuối cùng lần này đã nằm ngoài dự liệu của Chung Nhạc, cũng không một ai ngờ tới. Hắn vốn tưởng sẽ có thiên kiếp, thiên phạt giáng lâm, hủy diệt Thiên Đình, không ngờ thiên kiếp thiên phạt lại bị Nguyên Nha, Diên Hành Thần Vương chặn lại.

Chặn lại đã đành, lại có thần vương khác, thậm chí cả Thiên cũng xuất hiện, khiến thiên số không còn tồn tại nữa, phá Thiên Đình vỡ vụn!

Sức mạnh của Thái Cổ Thần Vương quá đáng sợ, cũng tới mức bỏ qua cả thiên kiếp thiên phạt!

Sức mạnh mà họ thể hiện đúng là chấn nhiếp thế gian chư đế, khiến đế chiến trở nên chẳng còn chút hào quang nào nữa.

- Chiến sự lần này chắc chắn là đả kích cực lớn với Mục Tiên Thiên.

Chung Nhạc ánh mắt lay động, đột nhiên chỉ còn lại một phân thân ở lại tiếp tục nắm giữ chiến cục, còn chân thân của hắn đã rời đi:

- Tử Quang Quân Vương tuy đã chết nhưng kế hoạch dự bị mà trươc skia hắn để lại cho Mục Tiên Thiên chưa giải quyết, ta cần phải đích thân tới đó.

Vòng luân hồi thứ bảy của hắn chuyển động, xuyên đi trong không gian, nhanh chóng rời khỏi chiến trường tới Thiên Hà.

Thiên Hạ bao la, chảy về hướng Đế Tinh, từ Đế Tinh chảy về bầu tinh không, lúc này trên mặt sông là vô số thuyền lớn nhỏ, cách xa chiến trường. Đó là gia quyết của Thiên Đình chư tướng bỏ chạy.

Trận chiến giữa các Thái Cổ Thần Vương khiến Thiên Đình trở thành nơi đồ sát khổng lồ. Thiên Đình có gia quyến của văn võ bá quan đã dự liệu được trận chiến này chắc chắn gian khổ, vì thế bỏ chạy, cuối cùng cũng coi như thoát được một kiếp nạn.

Nhưng nhiều người chết trên chiến trường hơn, dù sao những người trốn được cũng là thiểu số.

Trong vô số những con thuyền tháo chạy, một con thuyền không có gì nổi bật đi theo một đội quân lớn hướng về hạ du Thiên Hà. Trên thuyền, Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Tơ nương nương đem theo gia quyến, cải trang dịch dung, chà trộn trong đội ngũ tháo chạy.

- Chỉ cần tới Đế Tinh thì coi như an toàn.

Vân Quyển Thư ánh mắt lay động:

- Mục Tiên Thiên xưng đế đã là việc không thể thay đổi. Sau khi hắn loại bỏ Đế Hậu, chắc chắn sẽ đuổi cùng giết tận chúng ta. Cho dù chúng ta đầu hàng thì hắn cũng sẽ xử chết chúng ta, chu di cửu tộc chúng ta.

Mặc Ẩn gật đầu:

- Hắn có quá nhiều đại tướng chết dưới tay chúng ta. Hơn nữa còn có nhiều thần tộc ma tộc bị chúng ta khiến cho diệt tộc. Dù là công hay tư thì hắn chắc chắn cũng sẽ trừ bỏ chúng ta.

Đột nhiên con thuyền chấn động, dừng lại trong Thiên Hà không đi tiếp nữa.

- Ba vị tiên sinh muốn đi đâu vậy?

Một giọng nói vọng lại, ba người giật thót mình, vội ra khỏi khoang thuyền nhìn, Thiên Tơ nương nương thở phào, cười:

- Thì ra là Bích Tà Thần Hoàng. Bích Tà sư huynh, Thiên Đình đã bị hủy diệt, Đế Hậu đã chết, tân đế sắp lên, bọn ta cũng là bất lực trở về. Bích Tà su huynh đi cùng bọn ta đi.

Bích Tà Thần Hoàng lắc đầu, tế cây tù và chiến tranh lên, thản nhiên nói:

- Ta phụng lệnh Tử Quang Quân Vương đợi ba vị tiên sinh ở đây, tiễn các ngươi lên đường.

Ba người sắc mặt biến đổi.

- Ngươi là người của Mục Tiên Thiên?

Vân Quyển Thư sắc mặt hoang mang hỏi:

- Là Tử Quang cài ngươi trong Thiên Đình? Vậy thì ngươi làm sao để tránh được sự kiểm soát của Thiên Đình, tránh được sự dò xét Nhân Quả chi đạo của Thiên Tơ? Lai lịch của ngươi cho dù có giấu được họ thì cũng không giấu được Lục Đạo Thiên Thư của ta!

Bích Tà Thần Hoàng mỉm cười, đột nhiên các chân thân từ trong cơ thể đi ra, có tới sáu chân thân, nhàn nhã nói:

- Mấy vị tiên sinh, Bích Tà thần tộc ta khác với tộc khác, bọn ta có sáu quả tim, kết thành Lục Đạo Luân Hồi, mà ta còn là Thánh Linh Thể, lục thân của ta hình thành lục đạo, cho dù ngươi có tính thì sao tính được hết bí mật của ta? Ba vị tiên sinh, mời lên đường!

Hắc Đế cười ha hả:

- Cũng may ta vẫn còn Đế Quân ở đây! Bạch sư huynh, Kỷ Yên tỷ tỷ, trận chiên snày nhờ hai người!

Bạch Thương Hải và Kỷ Yên bước ra, thấy Bích Tà Thần Hoàng thì sắc mặt biến đổi, hai người thở dài, lắc đầu:

- Ba vị tiên sinh, ngươi bọn ta đối phó sáu vị Đế Quân? Vậy hơi làm khó bọn ta rồi thì phải?

Vân Quyển Thư nói nhỏ:

- Đánh không lại?

Kỷ Yên bực bội:

- Đánh lại được mới lạ! Chú Linh Thể chiến lực không mạnh, nhưng tổ chú thì lợi hại. Hắn tuy là Ngụy Thánh Linh Thể nhưng cũng không phải tầm thường. Nếu đánh ngấm ngầm ta có thể khiến hắn sống không bằng chết nhưng đánh trực diện thì sợ là…

Sáu vị Bích Tà Thần Hoàng cùng đánh tới, Bạch Thương Hải và Kỷ Yên xốc lại tinh thần, định dốc hết sức đối kháng thì đột nhiên hoa mắt, Bích Tà Thần Hoàng biến mất tích, Thiên Hà cũng không còn dấu vết, chỉ thấy con thuyền bơi trong bầu trời mênh mông, trên mũi thuyền là một vị lão giả đang ngồi, thanh y bay nhẹ, gióng như một người đang câu cá vậy.

- Ba người các ngươi sau này làm đồng tử của ta đi.

Thanh y lão giả từ tốn nói:

- Theo ta tu hành một thời gian đã, còn có thu nhận các ngươi làm đồ đệ không thì còn phải xem biểu hiện của các ngươi.

Mặc Ẩn và Vân Quyển Thư sững người, Thiên Tơ nương nương thì trợn mắt, đột nhiên nói:

- Vị lão giả này rất mạnh mồm. Lão đầu, ngươi có bản lĩnh gì?

Lão giả đó quay lại, gương mặt nhăn nheo như táo khô nở nụ cười:

- Ba quyền thiên thư các ngươi có là ta viết. Bản lĩnh đó đủ chưa?