Tân Hỏa lại trở về thức hải của Chung Nhạc, than vãn:
- Cơ hội tốt như vậy, đáng lẽ ngươi phải thử xem sao. Tốt xấu gì cũng phải để nàng ta sinh đứa con, lấy tinh khí chứ có lấy mạng ngươi đâu. Lần trước vị Tiểu Tây Vương Mẫu của Bạch Hổ Tộc chỉ sinh được tiểu bạch hổ, chẳng có tác dụng gì, không phải ngươi cũng chổng mông chủ động cho lấy tinh khí đó sao? Đúng là mất mặt, lần này lại mất mặt rồi!
Chung Nhạc không nói được gì, Tân Hỏa nói vậy đúng là không sai. Đối mặt với Nguyệt Thần hắn đúng là có chút tự thấy mình không bằng, tự giác không tiếp xúc với Nguyệt Thần, chỉ lấy tinh khí làm nàng mang thai thôi cũng là xúc phạm nàng.
Nữ tử này quá đẹp, khiến người ta không thể nào quên.
- Nhạc tiểu tử, ngươi nhất định phải luyện cho tốt thân thể. Lần sau có chuyện tốt thế này thì tuyệt đối không được tuột mất!
Tân Hỏa đầy thâm ý nói.
Chung Nhạc một lúc lâu mới thoát được khỏi sự đẹp đẽ kia, đi tới Kim Đỉnh thánh điện.
Quân Tư Tà cười:
- Tiểu tình nhân mời ngươi cùng đi, sao ngươi không đi đi?
Chung Nhạc thản nhiên, cười:
- Ta không nỡ bỏ ngươi...
- Dẻo mồm!
Quân Tư Tà trợn mắt nhìn hắn, quay người đi vào thánh điện. Vào khoảnh khắc nàng quay đi, gò má của thiếu nữ môn chủ này phiếm hồng, tim đập loạn như chú hươu nhỏ đang chạy.
- ...và mọi người.
Chung Nhạc nói nốt mấy chữ cuối cùng, cũng không biết vị môn chủ này có nghẽ thấy không. Hắn lắc đầu, Nguyệt Thần có vẻ đẹp của Nguyệt Thần, những quá cao quá nhã, lạnh tựa ánh trăng, không có tình cảm con người. Quân môn chủ cũng có vẻ đẹp của Quân môn chủ, chân thực hơn, khiến hắn cảm giác như bỗng từ trên trời trở về nhân gian.
- Quân tiểu ngưu cũng không tồi, thích hợp giao phối. Còn cả Khâu tiểu ngưu, ừm, còn cả mấy ma nữ, còn cả Bạch tiểu ngưu...
Tân Hỏa cứ lải nhải luôn mồm:
- Nguyệt Thần không thành thì mở rộng phạm vi tung lưới, chưa biết chừng lại trúng một người.
Chung Nhạc tới nguyên thần bí cảnh của Dư Văn Cử, thấy đông đảo cường giả Kiếm Môn tập trung tại đó, đều đang đối diện với tấm vảy đó chiếu rọi bản thân. Tấm vảy không rõ lai lịch kia có thể nói là có tác dụng với Kiếm Môn còn lớn hơn mọi thần binh lợi khí. Có tấm vảy này chiếu rọi, có thể thấy rõ điều còn khiếm khuyết của bản thân để hoàn thiện, phát huy tiềm lực tiềm năng để tiến bộ!
Thậm chí ngay ỉa Thủy Tử An đã tiêu hao cạn tiềm lực thì lần này trở về Chung Nhạc cũng thấy hắn có tăng tiến, thực lực tăng lên không ít!
Tu luyện tới mức của Thủy Tử An, kiếp này cơ bản đã tới cực hạn, không thể nào tăng tiến tiếp được nữa. Nhưng tấm vảy này chiếu rọi lại giúp hắn tiến bộ, có thể thấy được món thần vật này phi phàm tới mức nào.
Tấm vảy đó cực lớn, đủ để cho mấy vạn người cùng soi một lúc, chỉ có để trong nguyên thần bí cảnh của thần minh thì mới không kinh động thiên hạ.
Chung Nhạc đứng trước tấm gương đó, tỉ mỉ quan sát mình, sửa chữa lại những ẩn họa của nhục thân nguyên thần. Lần này hắn trải qua ác chiến, tuy thương thế đã lành nhưng vẫn để lại rất nhiều ẩn họa, giờ nếu không loại bọ thì chắc chắn sau này sẽ hạn chế thành tựu và tốc độ tu luyện của hắn.
Hắn tu luyện tự thân tới hoàn hảo không thiếu xót mới bắt đầu bế quan, cẩn thận suy nghĩ rốt cuộc mình nên luyện chế hồn binh gì.
- Nhạc tiểu tử, ngươi không nên luyện hồn binh mà nên luyện nguyên thần trước!
Tân Hỏa nhảy ra, ngồi trên trán hắn, cười:
- Luyện nguyên thần trước là tốt nhất. Chân Linh Cảnh thật ra có hai đại Cực Cảnh, trong đó một là Hỗn Nguyên Chân Linh, hai là Tiên Tiên Chân Linh. Ngươi có Toại Thụ, có thể luyện Kim Ô chi linh thành Tiên Thiên Chân Linh, cộng với đạo tiên thiên chi khí đó, có thể tu được cả Nguyệt Linh thành Tiên Thiên Chân Lnh. Nhật Nguyệt song linh đều tu thành Tiên Thiên Chân Linh là có thể giúp nguyên thần Phục Hy của ngươi cường đại hơn, nếu tu luyện tới Thông Thần Cực Cảnh nữa thì có thể đấu với cả thần ma!
Chung Nhạc tim khẽ động:
- Tiên Thiên Chân Linh, bao lâu là có thể luyện thành?
- Nhanh mười năm, lâu thì trăm năm!
Chung Nhạc lắc đầu, như vậy quá lâu, Nguyệt Thần trước khi đi nói Tổ Tinh sắp bị tuyệt thiên địa thần thông, có lẽ không lâu nữa sẽ thành hiện thực, làm gì có thời gian trăm năm cho hắn?
- Kiếm Môn có chữ “kiếm” đệ tử Kiếm Môn từ xưa tới nay đều chủ yếu luyện kiếm khí, dĩ kiếm vi bản. Kiếm là vương đạo, đường đường chính chính, thủ thành hay khai thác đều được.
- Chỉ là, kiếm và công pháp của ta cũng có chỗ tương hợp. Thần Ma Thái Cực Đồ của ta, âm dương biến hóa, thần ma biến hóa, nhất kiếm phân song nhận. Một lưỡi âm, một lưỡi dương, một lưỡi đại diện thần, một lưỡi đại diện ma. Nhưng kiếm chung chính hài hòa, tuy đường đường chính chính nhưng thiếu biến hóa, thủ không đủ, tiến lui cũng không đủ.
Chung Nhạc qun tưởng Phục Hy Đồ mà Hạo Dịch Đế truyền thụ, Phục Hy trên nhật dưới nguyệt, là chữ “Dịch”, chữ Dịch chứa rồng nhưng không dùng.
Dịch nghĩa là biến hóa, là âm dương, là thần ma, là Phục Hy.
Kiếm bất hành!
- Thần Ma Thái Cực Đồ thích hợp với ta nhất đương nhiên là một cuốn trận đồ. Trận đồ bao la vạn tượng, có thể chứa cả Thần Ma Thái Cực Đồ của ta, trận đồ triển khai có thể thi triển mọi công pháp thần thông của ta. Các loại biến hóa. Chỉ là, trận đồ tiến thủ không đủ, thủ thành thì lại có thừa.
- Ô.
- Ô cũng có thể luyện Thần Ma Thái Cực Đồ của ta vào. Cầm ô có thể thủ, cụp ô có thể thủ, mở ô có thể công. Hồn binh của Phong Vô Kỵ chính là ô, một ô trong tay tiêu sái phong lưu. Chỉ là phong lưu có thừa mà tiến thủ lại không đủ.
- Tế đàn.
- Nếu luyện thành vạn thần tế đàn, khắc Thần Ma Thái Cực Đồ lên đó, tiến có thể vạn thần tế tự, luyện hóa đối thủ, lui có thể vạn thần tế ta khiến chiến lực bạo tăng. Chỉ là có tế đàn thì phải bảo vệ tế đàn, công thế quá nhỏ, khí phách quá nhỏ, không được.
- Bạch Hầu có Băng Lâu, đồng quy vu tận với Mẫu Hoàng, Băng Lâu trấn áp Mẫu Hoàng thông đạo năm vạn năm, có thể nói là dị bảo. Chỉ là, lầu có trấn áp luyện hóa chi lực, công kích vẫn không đủ, không đủ mạnh.
- Đỉnh, luyện hóa thai nghén, Tam Túc Đỉnh là cái thùng com, Tứ Túc Đỉnh mới là lợi khí trấn áp bốn phương đại biểu khí vận thịnh vượng. Nhân tộc ta nhỏ bé, không nhiều địa bàn cần trấn áp khí vận, đỉnh không dùng được.
- Chuông, không kêu còn được, kêu là kinh người. Đại diện âm luật, quang âm, luyện chuông thành bảo, hướng tới trường sinh bất tử, trường tồn cùng thế gian. Sống quá lâu chưa chắc đã hay, không bằng oanh liệt một đời. Chuông không được.
- Ấn, đại diện quyền lực, nhất ấn chiếu sơn hà. Nhân tộc ta nghèo rớt mồng tời, tự giữ mình còn khó, làm gì có quyền lực mà chiếu rọi sơn hà?
- Thuyền, lái thuyền độ kỷ độ nhân, chỉ là dù sao cũng không độ được thế nhân, chỉ có thể độ cho một số ít người, cũng không được.
- Tháp, tôn nghiêm trang trọng, một tầng tháp một tầng trời. Chỉ là, tháp trên nhỏ dưới to, càng lên cao càng nhỏ, dù sao thì thượng vị giả cũng ít, phía dưới tháp vẫn là đông đảo chúng sinh. Tháp không dùng được.
- Phướn, âm tà chi đạo, tới lui không tung tích, không được.
- Cờ, quỷ dị chi đạo, không được.
- Rìu, thủ thành bảo tồn chi đạo, không được.
- Kính, minh giám chiếu tâm, chiếu bản thân là tự luyến, chiếu người là công kích. Chỉ là rất ích kỷ, không được.
- Gậy, tiểu gia tử khí, vật của kẻ ngang tàng.
- Châm, nữ hài tử khí…
Hắn nghĩ tới một loạt hồn binh trước kia từng thấy, nghĩ đi nghĩ lại vẫn lưỡng lự không quyết định được. Hắn đã cần luyện chế hồn bình thì luyện một món phải theo hắn trưởng thành cả đời!
Món hồn binh đó phải theo hắn chiến đấu, cùng trải qua mưa máu gió tanh, phải phản chiếu bản thân và đối thú, phải bảo vệ được, phải khai thác được, phải tiến lui được, phải biến hóa được.
Mà thực sự quá ít hồn binh làm được những điều đó, gần như chẳng có loại hồn binh nào như vậy.
Chung Nhạc nhìn chăm chú hai tay của mình, nói nhỏ:
- Toại Hoàng để lại lửa truyền thừa, Thiếu Hạo để lại chuông cảnh báo thế gian, Hạo Dịch để lại âm luật. Ta có thể để lại cái gì? Đôi tay này nên cầm chắc binh đao? Ta có thể để lại cho hậu nhân chính là đôi tay này vượt qua cạm bẫy chông gai, đi phá cựu cách tân, để lại một thịnh thế huy hoàng!
- Ta chọn, luyện song đao, chém mọi thứ bất công!
- Song đao hợp, là Âm Dương hợp, song đao khai, nhất thần nhất ma!
Lật tay là ma, chém mọi ma mị, ngửa tay là thần, trấn áp mọi thứ! Song đao hợp bích, duy ngã độc tôn!
- Ta không dùng vương đạo, dùng bá đạo, dùng sức mạnh mà sự sắc bén dẹp mọi bất công!
Hắn quyết xong chủ ý, tâm thần thoải mái:
- Tân Hỏa, ta cần luyệ đao, luyện Thần Ma Thái Cực Song Đao!
- Luyện đao?
Tân Hỏa nhảy ra, gãi đầu:
- Luyện đao thì ta không giúp ngươi được. Từ xưa tới nay người kế thừa luyện rất nhiều thứ nhưng chỉ không có đao. Nếu ngươi luyện binh khí khác thì ta có thể chỉ điểm, chỉ riêng đao là không thể. Từ cổ chí kim cũng chẳng có mấy người thành danh trấn động vũ trụ nhờ đao cả. Từng có một đời người kế thừa nói, múa đao đều là loại thô tục.
Chung Nhạc cười:
- Họ không được thì chưa chắc ta cũng không được. Bản nguyên kim dịch này làm thế nào để luyện chế thành bảo vật được?
- Bản nguyên kim dịch vô cùng thuần túy, là ánh sáng cũng là dịch thể, rất khó định hình, cũng rất khó lạc ấn đồ đằng văn và tinh thần lực. Ngươi phải luyện khuôn trước rồi nhỏ từng giọt bản nguyên kim dịch vào.
Tân Hỏa suy nghĩ một chút, nói:
- Với tu vi thực lực hiện nay ngươi căn bản không thể lạc ấn được lên bản nguyên kim dịch. Nếu không có khuôn thì sẽ chỉ thất bại thôi. Nhưng khuôn cũng không thể dùng thần kim bình thường, thậm chí Thái Dương Diệu Kim và Nguyệt Hạch của ngươi cũng không được, sẽ bị xâm nhiễm, tiêu hao chất địa của bản nguyên kim dịch. Đến khi ngươi luyện thành còn cẩn phải chiết xuất Thái Dương Diệu Kim và Nguyệt Hạch ra, lãng phí thời gian, chất địa cũng có bị tổn thất. Tốt nhất là dùng vật không có hình gạng!
Chung Nhạc mắt sáng lên, lấy đèn đồng ra, cười:
- Lần trước tới mặt trời ta thu thập được một tia Thái Dương Xạ Tuyến và một đạo Nguyên Từ Thần Quang. Hai loại thần quang này có thể luyện thành hai món thần đao không?
- Thái Dương Thần Đao và Nguyên Từ Thần Đao?
Tân Hỏa sững ngươi, gật gù nói:
- Tia xạ tuyến mặt trời và Nguyên Từ Thần Quang đúng là không có hình dạng, có thể luyện thành thần đao. Nhưng hai đạo thần qunag này uy năng đều rất cường hãn, tốc độ cực nhanh, rất khó luyện hóa, hơn nữa e là còn nguy hiểm.
Chung Nhạc căng thẳng:
- Nguy hiểm tới mức nào?
Tân Hỏa chớp chớp mắt, có phần chột dạ:
- Cũng không phải quá nguy hiểm, chỉ là nguy hiểm bình thường.
Chung Nhạc càng thêm cảnh giác, mỗi khi Tân Hỏa nói vậy thì nguy hiểm đều vô cùng khủng khiếp. Dù thế nào cũng phải cẩn thận đối phó để tránh lật thuyền trong rãnh.
Hắn vặn nắp đèn, định thả đạo Thái Dương Xạ Tuyến kia ra, nhưng nghĩ lại cảm giác không ổn, bèn lấy ra Lục Đạo Tiểu Luân Hồi của Tự Nhiên lão tổ, vào trong Âm Dương Luân Hồi trong đó.
Tân Hỏa khen:
- Vẫn là ngươi cẩn thận, giờ Kiếm Môn sẽ không bị Thái Dương Xạ Tuyến xuyên thủng lỗ chỗ.
- Thủng lỗ chỗ?
Chung Nhạc rùng mình, thở phào. Đang định thích phóng Thái Dương Xạ Tuyến thì lại nhớ tới một chuyện, để nhục thân của mình ở bên ngoài.
Tân Hỏa ảo não:
- Ngươi quả nhiên rất thông minh, ta còn muốn thấy ngươi thủng lỗ chỗ sẽ thế nào…
- Giờ chắc không còn nguy hiểm gì nữa chứ?
Nguyên thần của Chung Nhạc ở lại trong Âm Dương Bí Cảnh, hít sâu một hơi, thích phóng Thái Dương Xạ Tuyến, chuẩn bị bắt lấy.