Nhân Duyên Trói Buộc, Cả Đời Bên Nhau

Chương 38: Có tật giật mình



Bà Mẫn Thu từ trong nhà đi ra, dáng vẻ uể oải như mới vừa ngủ dậy, thấy một chiếc trực thăng ở đây thì đi tới.

Lúc này Mẫn Thu vẫn chưa nhìn thấy Cố Hoài An và Bích Nguyệt do bị chiếc trực thăng che chắn tầm nhìn, nên chỉ thấy Cố Việt và Cố Vân.

Cố Vân liền nhanh mồm nhanh miệng chạy lại vội vã nói với bà ta.

" Mẹ! Cố Hoài An về rồi ".

Bà Mẫn Thu nghe vậy thì tỉnh cả người, vẻ mặt kinh hãi trợn tròn mắt hô lên.

" Con nói sao cơ? ".

Cố Vân tưởng bà không tin mình thì vẻ mặt thản nhiên chỉ tay về phía anh và cô đang đứng.

" Kia kìa mẹ. Anh ta đang đứng ở đó đó ".

Mẫn Thu thất kinh, bị lời nói của Cố Vân dọa cho mặt mày trắng bệch, đứng không vững.

Mà Cố Lục lúc này cũng vừa hay đi tới. Ông ta mang theo vẻ mặt khó hiểu, nghiêm mặt đến gần nói đầy uy nghiêm.

" Mẹ con các người đứng ở đây làm gì? Mà cái trực thăng này ở đâu ra vậy? Thằng Việt, mày lại phá phách rồi mua về đây phải không! ".

Ông ta còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra nên quay ra la mắng Cố Việt một trận.

Chỉ thấy Mẫn Thu đi lại kéo tay ông ta mà dáng vẻ sợ hãi nói khẽ.

" Mình, kh…không phải là trực thăng của thằng bé đâu. Mà là… ".

" Mà là làm sao? Bà nói hẳn hoi xem nào? ".

Ông ta cau mày, nói với giọng hằn học.

Bà Mẫn Thu lúc này mới nói thì thầm vào tai ông ta.

" Thằng nhãi đó trở về rồi ".

Cố Lục vừa nghe, đồng tử liền co lại, vẻ mặt thoáng biến sắc kinh hãi nhìn mặt bà Mẫn Thu mà khiếp đảm, khẽ hỏi.

" Sao bà biết? ".

Mẫn Thu khẽ chỉ tay vào chỗ trực thăng.

" Là trực thăng của Cố Hoài An ".

Lúc này hai người bọn họ cùng lúc quay đầu ra nhìn. Cố Hoài An kéo tay Bích Nguyệt từ trong góc khuất đi ra, anh mang theo nụ cười rạng rỡ mà đứng trước mặt bọn họ.

" Chú ba, cô ba, cháu về rồi ".

Cố Lục mặt mày tối sầm lại. Chỉ có mẫn Thu đứng bên cạnh mới hiểu cảm giác lúc này của ông ta. Cố Hoài An không những không chết mà còn quay lại đứng sờ sờ trước mặt bọn họ, không kinh hãi sao được.

Cố Lục cố trấn tĩnh bản thân, hắng giọng cười giả tạo nói với anh.



" Hoài An, cháu về rồi đấy à? ".

Hoài An biết ông ta chỉ giả bộ tỏ ra cái bộ dáng thân thiết đó chứ nào có thực sự quan tâm anh. Thứ mà ông ta quan tâm nhất bây giờ chắc hẳn là việc anh làm sao lại sống sót trở về được đây.

Ánh mắt anh thâm sâu, nhưng lại không để lộ ra bất cứ sơ hở nào. Anh trầm lặng một lúc mới bắt đầu bày ra cái vẻ mặt cười cợt.

" Đúng vậy. Cháu về rồi…về để lấy lại…những thứ thuộc về cháu ".

Cố Lục nghe giọng nói của anh vang lên thì bất giác chột dạ, ông ta cứng đờ người, cả người nóng ran sợ hãi.

" Cháu…cháu nói vậy là sao? ".

Ông ta cố gắng hết mức để không bị mất bình tĩnh, tự trấn an bản thân mới quay ra nhìn anh bằng ánh mắt nghi kỵ cùng dò xét.

Cố Hoài An không nhanh không chậm từ từ trả lời.

" À, chính là cháu lúc trước để một số đồ ở đây…giờ quay lại muốn lấy về ".

Ông ta nhìn mặt anh vẫn là cái dáng vẻ ngu ngơ nhưng tại sao khi nhìn đến ánh mắt anh ông ta lại có cảm giác như ánh mắt đó đang sắc lạnh nhìn mình. Ánh mắt lạnh lùng, lí trí đó tại sao lại có thể xuất hiện trên người thằng ngốc này. Ông ta bắt đầu cảm thấy bất an, lo sợ.

" Ra…ra là vậy. Vậy thì cháu vào nhà tìm đồ đi, rồi sau đó rời đi cũng không muộn ".

Cố Hoài An dắt tay cô đi vào bên trong biệt thự, còn không quên quay sang giọng nói đầy vẻ cưng chiều lại có chút làm nũng.

" Vợ ơi, đi vào bên trong với chồng thôi ".

Cả ông Cố Lục và bà Minh Thu vừa nhìn thấy cảnh này thì đều đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng đi theo vào bên trong.

Cố Hoài An dẫn Bích Nguyệt đi vào bên trong phòng khách của biệt thự.

Bích Nguyệt đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, cô phải ngầm công nhận một điều, biệt thự nhà họ Cố thực sự rất lớn, giống như một mê cung vậy. Nét đẹp vừa tráng lệ lại vừa cổ kính khiến cho Bích Nguyệt không khỏi ngỡ ngàng.

Cô đưa tầm mắt lại dừng lại ở trên bức tường đằng xa. Trên tường có treo một bức ảnh chụp gia đình. Trong hình là Cố lão gia chủ, bà Minh Tuệ, cả gia đình Cố Lục. Bức ảnh lớn lại hoàn toàn không có mặt Cố Hoài An và ba mẹ của anh, có lẽ bức ảnh này chỉ mới chụp trong khoảng thời gian Hoài An bị bệnh, sống riêng ở biệt thự của anh.

Cố Hoài An đưa Bích Nguyệt đi lên lầu. Anh dắt tay cô chậm rãi từng bước đi đến cuối dãy hành lang dài liền dừng lại trước cửa một căn phòng. Anh chần chừ vài giây rồi quyết định mở cửa, nắm tay cô đi vào bên trong.

Căn phòng này khá rộng, lại không có nhiều đồ vật. Cả căn phòng đều được thiết kế tỉ mỉ, kiến trúc độc đáo. Nhìn qua trông rất sạch sẽ, có lẽ là được người lau chùi thường xuyên.

Lúc này, Hoài An khẽ buông tay cô ra, anh đi đến chỗ gầm giường gỗ, cúi xuống nhìn. Thật may, vẫn còn!

Anh với tay lấy ra một chiếc hộp gỗ được cất giữ bí mật dưới gầm. Sau đó đứng dậy mới quay đầu nhìn cô.

Bích Nguyệt nhìn chiếc hộp trên tay anh, không khỏi có phần tò mò, hiếu kì.

Anh thấy ánh mắt khó hiểu của cô thì mỉm cười, từ từ mở chiếc hộp ra. Bích Nguyệt nhìn thấy bên trong là nhiều tấm ảnh chụp trông có phần cũ kĩ, để lâu nên có chút bụi bặm bám trên đó.

Cố Hoài An lúc này mới mở miệng giải thích với cô.

" Đây đều là ảnh của gia đình anh ".

Bích Nguyệt khẽ khàng cầm lấy chiếc hộp, bàn tay thon dài thanh mảnh cầm lên những bức ảnh mà xem từng cái một.



Bức ảnh ba người một nhà trông vô cùng hạnh phúc. Thiếu niên trong ảnh có phần tươi trẻ, nhiệt huyết, nở nụ cười rạng rỡ, tỏa nắng đứng cạnh một người đàn ông trung vận và một người phụ nữ trung niên có khuôn mặt ôn nhu, dịu dàng.

Cậu thiếu niên trong ảnh ấy khác hoàn toàn với dáng vẻ bây giờ của Cố Hoài An. Thiếu niên tinh thần sôi sục tuổi trẻ, luôn nở nụ cười qua từng bức ảnh giờ đây đã mang khuôn mặt trưởng thành hơn, nhưng cũng trầm lặng hơn, ít cười hơn, lại đau khổ hơn.

Thoáng chốc Bích Nguyệt trong lòng không khỏi sinh ra sự thương xót cho người đàn ông đang đứng trước mặt này. Rốt cuộc anh đã phải trải qua những nỗi đau dằn vặt nào khi phải mất đi những người thân yêu nhất.

Ánh mắt khẽ đượm buồn lại nhìn anh thật lâu. Cô không nói lời nào tiến đến ôm cổ anh, đưa tay vỗ nhẹ lưng anh, dịu giọng nói.

" Mọi chuyện đã qua rồi. Sau này tôi sẽ là gia đình của anh, có được không ".

Cố Hoài An vùi cằm vào hõm cổ cô, mùi hương dịu nhẹ còn vương trên tóc cô liền đưa lên mũi anh. Anh cảm nhận được vòng tay ấm áp mà cô trao cho mình. Thật dễ chịu, thật mềm mại.

Anh vòng tay ôm eo nhỏ của cô, đắm chìm thật lâu, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ sự quan tâm của cô dành cho anh. Trong lòng thầm vang lên giọng nói.

" Là em nói đó. Sau này em phải ở bên cạnh anh. Giờ em hối hận cũng không kịp rồi. Anh sẽ không bao giờ để em rời khỏi anh! ".



Khi hai người thể hiện tình cảm ngọt ngào một hồi trong phòng, một lúc sau anh nắm tay cô đi xuống dưới nhà.

Anh cùng cô đi đến hành lang thì anh nghe thấy giọng nói vang lên của đám người phía dưới.

Bà Mẫn Thu còn chưa nhìn thấy Hoài An đang đi xuống nên khuôn mặt kém sắc, đứng ngồi không yên, đi lại hỏi Cố Lục.

" Mình, Cố Hoài An rốt cuộc đang làm cái gì ở trên đó mà lâu như vậy? ".

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||

Cố lục đeo kính gọng, ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, sắc mặt cũng kém vô cùng, bực dọc nói.

" Ai mà biết! Bà muốn biết thì lên mà hỏi nó ".

Mẫn Thu khẽ nhíu mày, hạ giọng lại.

" Mình sao lại gắt gỏng như vậy. Tôi chỉ là hỏi có một câu thôi mà! ".

Cố Việt và Cố Vân cũng đang ngồi trong phòng khách.

Cố Việt ngồi vắt chân, dang hai tay ra hai bên thành ghế, dáng vẻ ngang tàng nói lớn.

" Ba mẹ sao phải lo lắng như vậy. Thằng ngốc đó thì có thể làm được gì chứ. Nó có thể về đây cướp cái nhà này sao ".

Cố Lục quay ra, trừng mắt với thằng con trai chỉ suốt ngày chơi bời xa đọa này của mình. Nó không giúp anh rạng danh thì thôi còn ngu dốt, tầm nhìn kém, không chịu vắt óc suy nghĩ.

" Mày đó, chỉ biết ăn với chơi. Ngày nào nó còn sống thì ngày đó nó vẫn là người nhà họ Cố, mày có hiểu không? ".

Cố Việt bị lời nói của ông làm cho tỉnh ngộ, ngồi ngăn ngắn dậy, không dám đùa giỡn nữa. Anh ta vẻ mặt cau lại nói gấp gáp.

" Thật sao ba? Lẽ nào, ông nội sẽ để lại tài sản cho nó? ".

Cố Hoài An và Bích Nguyệt đều nghe trọn cuộc hội thoại của gia đình bốn người đang mưu tính sau lưng kia. Anh và cô từ từ bước xuống. Tiếng bước chân vang lên khiến cho bốn người ở dưới bất giác đều im bặt.