Nhân Lộ Thành Thần

Chương 39: Bá Vô Thiên



Dưới cây cổ thụ già. Phản Thiên cùng Đại trí cùng nhau đánh cờ. Phản Thiên cầm quân đen liên tiếp tấn công như vũ bão, liên miên không dứt như sóng biển cuồn cuộn. Đại Trí cầm quân cờ trắng vững như bàn thạch, bất động như sơn không hề dao động.

“Đại Trí ngươi nói xem Lâm Vũ đã chết chưa”

Đại trí mỉn cười, từ tốn nói “Lòng người bất diệt, Lâm Vũ bất diệt”

Phản Thiên đặt một quân cờ xuống như gió nổi mây phun, bão táp ngập trời, cuồng phong gào thét. Đại trí cũng hạ một quân cờ xuống như một ngọn cỏ hiện lên, dù bão táp mưa xa, dù gió lớn ngập trời vẫn kiên cường bất khuất.

“ Ta không hiểu”

Phản Thiên lại đặt một quân cờ xuống như chân long giáng thế, uy mãnh bất phàm, kinh động tứ phương. Đại Trí cũng hạ một quân cờ xuống như nước tĩnh lặng, không nóng không vội, ung dung bình tĩnh.

“ Mỗi người có một quan niệm, một cách sống, Ta không biết”

Phản Thiên lại đặt một quân cờ xuống như trời long đất nở,sinh cơ đoạn tuyệt, thế gian diệt vong. Đại Trí cầm trên tay quân cờ, do dự rồi không hạ xuống.

“ha ha, Đại Trí ngươi thua rồi, ta thắng”

Đợi Phản Thiên đi về sau, Đại Trí hạ một quân cờ xuống như nhân định thắng thiên, chung sức đồng lòng vượt qua hết thảy. Sau đó lại thở dài, lấy quân cờ đi. Ván cờ này, Phản Thiên thắng.

Sau cái chết của Lâm Vũ, Vạn Thông mất đi manh mối về bí mật Phàm Nhân Vực. Cho nên Vạn Thông quyết định tự mình đi đến nơi đây để tìm hiểu. Vẫn là núi non trùng điệp, cảnh vật xanh tươi, hoa thơm trái ngọt, dưới thác nước hùng vĩ không bao xa chính là một căn nhà tranh đã tồi tàn. Xa hơn chút nữa là một cánh đồng trồng củ cải, giữa cánh đồng là một chiếc bàn trà để giải khát. Trên cánh đồng, một cô gái có vẻ hồn nhiên ngây thơ đang cuốc đất. Vạn Thông không do dự bay tới, nhìn trên cánh đồng toàn là bùn đất, phân bón. Vạn Thông liền nhíu mày. Linh lực bạo phát thổi tung cả mảnh ruộng, khiến trên người cô gái dính đầy bùn đất. Cả mảnh ruộng đã trống không nát bét. Sau đó Vạn Thông liền hài lòng mỉn cười đáp xuống, hắn làm như vậy không phải chỉ vì chướng mắt, hắn làm như vậy còn để ra oai phủ đầu. Khiến cô gái trước mắt phải sợ hãi mà ngoan ngoãn nghe lời hắn. Quả nhiên, cô gái đã sợ hãi đến đứng yên bất động với cặp mắt không dám tin nhìn hắn.

Vạn Thông hài lòng, sau đó liền bộc phát uy áp của một vị đại đạo cảnh cường giả, kiêu ngạo nói “ Có lẽ ngươi không biết ta là ai, Ta là hội trưởng của Bí Mật Hội, một trong những thế lực lớn nhất của Đại Vận thế giới, trong thiên hạ này, người giết được ta đã không còn tồn tại, bởi vì ta là đại đạo cảnh tu sĩ, ngươi hiểu sao, ta chính là đại đạo cảnh tu sĩ, nói ngươi cũng không hiểu, một kẻ như ngươi thì hiểu được điều gì, ta cho ngươi mười giây nói ra hết những gì ngươi biết, nếu không thì chết.”

Tiếp đến Vạn Thông liền ngồi xuống chiếc bàn trà đã cũ rót cho mình một chén, uống vào cảm giác vừa đắng vừa chát, đây rõ ràng là loại trà rẻ tiền mà phàm nhân thường uống. Vạn Thông liền hắt luôn cả bộ ấm trà, đập tan tành chiếc bàn mắng “Đây là thứ dành cho người uống sao, này ngươi nghe ta nói không hả”

Nhìn cô gái trước mắt đã bị hắn dọa sợ đến cứng đờ, Vạn Thông khó chịu,một bàn tay giơ lên định tát cho cô gái tỉnh lại. Hắn đã là đại đạo cảnh cường giả, trên đời này còn thứ gì khiến hắn phải sợ, hắn là hội trưởng bí mật hội, dậm chân một cái cũng khiến thiên hạ rung chuyển. Đừng nói tát cô gái trước mặt, kể cả hắn có giết cô ta, ai sẽ vì một phàm nhân mà động đến hắn, rất nhanh một cái tát được vả đến.

“Chát”

Ngày hôm sau, cả Đại Vận thế giới liền chấn động, hội trưởng Vạn Thông của Bí Mật Hội chết rồi, bị một cái tát chụp chết. Trên người Vạn Thông không hề có một vết thương nào cả, chỉ có duy nhất một cái tát được in trên khuôn mặt. Khi mọi người tìm ra Vạn Thông tại Phàm Nhân Vực, trên mặt hắn mang theo vô tận sợ hãi cùng thống khổ. Không ai biết vì sao lại như vậy. Mọi người đều cho rằng Vạn Thông bị một cái tát đánh nát linh hồn mà chết. Từ đó về sau, Phàm Nhân Vực trở thành cấm địa. Không tu sĩ nào dám bước chân vào đó nữa.

Long Ngạo Thiên bước tới Hoành Kinh thành. Khuôn mặt anh tuấn, đẹp trai khiến hắn được vô số người chú ý. Hắn đến Hoàng Kinh thành, không chỉ vì đánh bại Lâm Vũ, mà còn là vì cơ duyên đang đợi hắn. Dựa theo nguyên tác. Ở phần ngoại truyện,phía tây của Hoàng Kinh Thành có một cửa tiệm đổ thạch nhỏ tên Tìm Thạch. Chính ngày hôm nay, một tán tu tên Tử Lục Lâm sẽ tình cờ mở ra được một cây cực phẩm linh dược ngũ sắc linh chi. Nhưng không may sau đó tin tức này đã truyền đến tai Lâm Vũ, tên Lâm Vũ độc ác không chút do dự vận dụng thế lực của tể tướng, bí mật ra tay chặn giết Tử Lục Lâm, cướp lấy ngũ sắc linh chi. Nhờ vào nó mà khiến tu vi tịnh tiến một bước lớn. Nhưng đời này, Lâm Vũ đừng mơ làm vậy, cơ duyên của Lâm Vũ tất cả đều là của hắn Long Ngạo Thiên. Bước tới trước cửa tiệm, một tên nam tử trung niêm béo phệ với nụ cười gian xảo hiện lên, nhiệt tình giới thiệu với hắn.

“ Công tử ta nhìn ngươi khí vận vô song, vận khí bạo phát, đây chính là lô thạch mới nhất vớt được dưới sông Nguyệt Hà, công tử có muốn thử vận may không, biết đâu công tử sẽ mở được cực phẩm linh dược”.

“ Ta mua hết”

Long Ngạo Thiên không nói nhảm, một hơi mua hết toàn bộ.

“Khoan”

Đúng lúc này một vị công tử ca đi đến, áo bào lỗng lẫy, người như dát vàng, cầm trong tay chiếc quạt đúc từ cẩm tú thạch, bên trong rồng bay phượng múa, phía sau là bốn tên chó săn, tu vi đã đạt tới thông kinh cảnh. Chủ tiệm thấy vị công tử ca đó liền sợ hãi run nẩy bẩy, không dám nhìn thẳng mặt.

Vị công tử này nhìn Long Ngạo Thiên với cặp mắt đầy khinh thường, ngang nhiên nhục nhã Long Ngạo Thiên ngay trước toàn dân thiên hạ. Trong giọng nói tràn đầy trâm trọc không hề che dấu nói“ A Đồ nhà quê ở đâu ra vậy, cũng muốn chơi đổ thạch sao, bản công tử không muốn so đo với ngươi, đưa hết nguyên thạch ra đây, sau đó cút đi. Bản công tử coi như đại phát từ bi tha cho ngươi một mạng”.

Sau đó vị công tử này liền ngẩng mặt lên trời, một bộ cao cao tại thượng.

Long Ngạo Thiên cũng tò mò nhìn vị công tử trước mắt. Theo như trong nội dung cốt truyện, đáng lẽ ra không có nhân vật này. Có thể do hắn đến từ sớm để đổ thạch, cho nên mới gặp được hắn.

Thấy Long Ngạo Thiên đứng yên bất động, bốn tên chó săn đều không nhịn được hét lớn. “ Ngươi có biết đây là ai không, là thất thiếu gia của Bá Gia, Bá Vô Thiên công tử, Bá gia chính là một trong những gia tộc lớn nhất Hoàng Kinh thành. Ngươi còn không mau ngoan ngoãn quỳ xuống dập đầu tạ lỗi. Chúng ta có thể xem xét tha cho cái mạng chó của ngươi”

Nhìn trước mắt Bá Vô Thiên đang một bộ cao cao tại thượng, lại nhìn đến bốn tên cẩu nô tài đang hung hăng, đắc ý. Long Ngạo Thiên chỉ phun ra một chữ “Cút”

Bá Vô Thiên sững sờ, bốn tên cẩu nô tài cũng giật mình không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Người dân xung quanh nghe xong đều chạy toán loạn như sắp có chuyện kinh khủng đang diễn ra vậy.

“ Thì ra ngươi chọn cái chết”

Bốn tên thông kinh cảnh liền lao tới linh lực bộc phát, từng thanh đao được tuốt ra khỏi vỏ, bao vây lấy Long Ngạo Thiên, phối hợp vô cùng ăn ý bốn mà như một, một mà như bốn liên miên thế công đánh về phía hắn.

Long Ngạo Thiên ung dung bình tĩnh, cơ thể như có tiếng long ngâm đang gào thét, một quyền giải quyết một tên.Chưa đến ba giây, bốn tên cẩu nô tài đã nằm gục xuống mặy đất, hôn mê bất tỉnh.

Bá Vô Thiên nhìn thấy vậy liền sững sờ, sau đó cười lớn nói “ Ngươi rất tốt, có tư cách trở thành người hầu của ta. Được theo ta chính là vinh dự lớn nhất của đời ngươi”

Lâm Ngạo Thiên nhìn Bá Vô Thiên như nhìn tên ngốc vậy, trang bức các kiểu, kiêu ngạo các kiểu thật ra Bá Vô Thiên chỉ là một tên phế vật, tu vi mới đến luyện khí cảnh sơ kì mà thôi. Long Ngạo Thiên không muốn dây dưa với tên ngốc như vậy, không do dự quay người rời đi. Nhưng Bá Vô Thiên đâu thể dễ dàng bỏ qua như vậy. Thấy Long Ngạo Thiên quay người rời đi liền tức giận hét lớn “ Ngươi bị điếc sao, tên thấp kém. Ta giết ngươi”

Bá Vô Thiên tuốt thanh kiếm bên hông, một kiếm đâm tới, vô cùng nhanh, gọn, âm hiểm. Một kiếm vừa ra ai lấy cũng đều hoảng sợ.

“Ngươi đợi đó, ta sẽ báo thù”

Nằm trên mặt đất cả người trần như nhộng, mặt mũi bị đánh sưng lên thành đầu heo, khắp nơi là máu, răng lợi rơi đầy đất. Bá Vô Thiên trong mắt tràn đầy oán hận căm thù nói.

“Ngươi muốn trả thù, ta có thể giúp ngươi, ngươi muốn vô địch thiên hạ, ta có thể cho ngươi, ngươi muốn tất cả ta cho ngươi tất cả”

Thanh âm như ma lực khiến Bá Vô Thiên hai mắt vô hồn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm “ ta muốn, ta muốn, ta muốn...”

“ Vậy hãy làm theo lời ta nói, thả lỏng tinh thần, giao cơ thể ngươi cho ta điều khiển”

Rất nhanh, khí tức xung quanh Bá Vô Thiên trở lên âm lãnh, đáng sợ mà tàn độc. Khói đen như lượn lờ xung quanh hắn. Trên mặt mang theo tiếu dung Bá Vô Thiên đứng dậy. Nở ra một nụ cười nham hiểm cười lớn. Bá Vô Thiên đã chết, hắn đã bị Ôn Lão Ma đoạt xá, bây giờ Ôn Lão Ma chính là Bá Vô Thiên. Bá Vô Thiên chính là Ôn Lão Ma. Bá Vô Thiên nhìn lên bầu trời cười gằn “ Lâm Vũ ngươi đợi đó, ta sẽ giết ngươi ha ha...”