Nhân Lộ Thành Thần

Chương 40: Bình hoa



Trên bầu trời, một vầng hạo nguyệt treo cao, chiếu sáng xuống mặt đất. Phía bên dưới, là một mảnh đất hoang tàn, khô nứt đen kịt. Trên mặt đất, khắp nơi đều là xương cốt,mảnh vỡ pháp bảo, đao kiếm. Từng cơn gió ớn lạnh mang theo bụi mù gào thét xung quanh. Không hề có một cỏ cây sinh vật, chỉ có hoang tàn, chết chóc, bại lụi. Một trăm vạn dặm xung quanh U Ám rừng rậm giờ đây đều biến thành bình địa, không có sự sống, chỉ còn lại từng cơn gió ớn lạnh mang theo bụi mù bay khắp nơi kèm theo xương cốt, mảnh vỡ pháp bảo,đao kiếm trải dài trên mặt đất. Khi canh giờ thứ mười hai điểm vang, trên bầu trời vầng hạo nguyệt dần chuyển sang màu đỏ tươi như máu, một kẽ nứt âm u, lạnh lẽo mà mờ ảo từ giữa không trung hiện ra. Trên mặt đất, một khối ngọc bội bình thường màu xám trắng, đang phát ra ánh sáng dịu nhẹ, lơ lửng giữa không trung rồi bay thẳng vào trong kẽ nứt rất nhanh liền biến mất, kẽ nứt cũng từ từ đóng lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ còn lại vầng huyết nguyệt vẫn đang tỏa sáng một màu đỏ tươi như máu.

Lâm Vũ mở mắt, xung quanh hắn đều là tro tàn. Bầu trời thì như đang bị nung đỏ trong màn đêm đen tối.Cây cối xung quanh đều vặn vẹo đầy quái dị, mặt đất đen kịt khô nứt, mang theo từng đám lửa cháy. Một cỗ khí tức nóng rực phả vào mặt Lâm Vũ, nhưng bên trong lại mang theo một cỗ giá rét, ớn lạnh.Nhìn vào đôi bàn tay mờ ảo, bán trong suốt. Lâm Vũ bắt đầu xem xét bản thân mình.

Hắn đã mất đi cơ thể, đây chỉ là linh hồn của hắn. Nhưng điều kỳ lạ là linh hồn của hắn không hề giống Lâm Vũ của kiếp trước hay kiếp này. Với mái tóc bạc trắng, hai mắt chỉ có một màu đen kịt, sâu thẳm, thâm thúy như chứa đựng thế gian vạn vật. Bờ môi mỏng, khuôn mặt sắc nét. Không thể không nói gương mặt này không chỉ đẹp trai mà còn vô cùng suất khí.

Từ sau trận chiến ở U Ám rừng rậm, cơ thể hắn và hắc cẩu đều tan biến thành tro bụi. Lâm Vũ tưởng mình chết chắc, nhưng không ngờ vào thời khắc cuối cùng linh hồn của hắn cùng hắc cẩu bị kéo vào bên trong khối ngọc bội Oa Lệ Lệ tặng hắn. Tuy vậy linh hồn của hắn cùng hắc cẩu đều tàn tạ, thủng trăm ngàn lỗ. Bên trong khối ngọc bội chỉ là một không gian trắng xóa, còn lại cái gì đều không có. Cũng may, mỗi ngày khối ngọc bội này sẽ tự động hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, tẩm bổ cho linh hồn hắn cùng hắc cẩu. Sau đó không hiểu tại sao khi tỉnh lại, hắn đã được đưa đến nơi đây.

Nhìn xuống mặt đất, thấy hắc cẩu vẫn đang ngủ ngon lành, Lâm Vũ hai mắt đầy trìu mến,đá cho hắc cẩu một cái mắng “Đồ cẩu ngốc vô dụng, ngươi còn ngủ? Có biết đây là đâu không hả?.”

Hắc cẩu giật mình tỉnh dậy, đôi mắt vẫn còn ngái ngủ nhưng vẫn há to miệng mắng Lâm Vũ “ Đồ tiểu nhân vô sỉ, ngươi làm cái gì vậy hả? Biết trước thế này, ta đã không ngu ngốc đi cứu ngươi rồi”

“ Ai cần ngươi cứu hả, đồ ngốc cẩu, còn không mau nhìn xem đây là nơi nào?”

Lúc này, hắc cẩu mới dùng đôi mắt còn ngái ngủ đánh giá xung quanh, sau đó liền giật mình, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, ánh mắt không dám tin quay sang nhìn Lâm Vũ, tràn đầy sợ hãi nói “ Đây...đây là...đây là đâu”

Lâm Vũ che tay lên trán, hắn có xung động muốn đánh hắc cẩu một trận. “ Ta mà biết còn đi hỏi ngươi sao. Đi, chúng ta đi tìm hiểu xung quanh”

“ A...cứu mạng...”

Trước mắt Lâm Vũ là một cô gái trẻ, chính xác hơn là linh hồn một cô gái trẻ với đôi mắt cùng mái tóc đều màu bạc trắng. Cơ thể mỏng manh, yếu đuối, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành. Mang lại cho người nhìn cảm giác, cô gái trước mắt là một chiếc bình hoa di động, mỏng manh, yếu đuối, vô dụng chỉ được cái ngoan ngoãn, nghe lời, nói gì nghe đấy.

Còn phía sau cô gái đó, là một con hồn lang gầy trơ xương, tốc độ vô cùng chậm chạp, dù nhìn ra sao cũng chỉ là nhược kê mà thôi.

Xem đến đây, Lâm Vũ liền một mặt chính khí lẫm liệt, đầy hào khí hét lớn “ Cô nương đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng”

Nói xong, Lâm Vũ không do dự lao tới,tấn công hồn lang. Thế là một cuộc ác chiến diễn ra, ngươi tới ta đi bất phân thắng bại. Trên mặt đất, khắp nơi đều là dấu vết của một trận kịch chiến. Mãi cho đến khi hồn lang sức cùng lực kiệt, Lâm Vũ mới ra tay bẻ gãy cổ nó. Hồn lang rất nhanh liền biến mất, để lại một đám lửa nhỏ màu xanh lam. Lâm Vũ đưa tay, đám lửa rất nhanh liền chui vào cơ thể hắn. Lâm Vũ có thể cảm nhận được linh hồn mình mạnh lên một ít.

Lúc này hắc cẩu mới đi tới, tràn đầy khinh bỉ cùng mỉa mai nói “ Ngươi có thể giết nó trong một đòn, còn làm ra vẻ như vậy làm gì”

Lâm Vũ không thèm nhìn hắc cẩu, một mặt chính khí nói “ ngươi thì hiểu cái gì, nếu đơn giản quá làm sao có thể gây được ấn tượng tốt, làm sao có thể moi được càng nhiều tin tức”

Lâm Vũ sửa sang lại quần áo, một bộ anh tuấn tiêu sái đi tới, trên mặt mang theo nụ cười ấm áp nhẹ nhàng nói “ Cô nương, cô nương có bị thương ở đâu không? Tại hạ là Lâm Vũ không biết cô nương tên gọi là gì”

Quả nhiên, cô gái trước mắt nhìn thấy như vậy, hai má đỏ bừng, cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng Lâm Vũ, hai tay nắm chặt ấp úng nói “ Công tử...ta...ta...”

Lâm Vũ tiếu dung càng đậm, hai tay vươn ra, trong lòng cười hắc hắc.

“Công chúa, người không sao chứ”

Trên đầu Lâm Vũ một kẽ nứt từ giữa không trung hiện ra, bên trong vang lên giọng nói tràn đầy uy lực khiến đầu Lâm Vũ choáng váng, “Rầm”

Từ kẽ nứt đi ra một vị lão giả, ăn mặc gọn gàng như một vị quản gia, hai mắt đầy tinh thần, cả người hiện lên một cỗ khí thế cao quý. Lão giả mỉn cười hiền lành nói “ xin công chúa thứ tội, là ta tới chậm trễ khiến công chúa lo lắng”

Cô gái trẻ trên mặt mang theo bối rối, không nói lên lời, tay chân luống cuống chỉ loạn xạ xuống mặt đất. Lão giả cúi đầu, dưới chân hắn là một vị công tử mái tóc bạc trắng đang nằm ùp mặt xuống đất, miệng sùi bọt mép.

Sau nhiều ngày ở Hoàng Kinh. Long Ngạo Thiên đã biết được một tin tức chấn động, hóa ra Lâm Vũ đã chết. Tuy tình tiết có không đúng với cốt truyện, nhưng Long Ngạo Thiên không hề lo lắng, Lâm Vũ chỉ là một con tiểu quái có cũng được không có cũng chẳng sao. Bây giờ, mục tiêu của hắn còn lớn hơn nhiều. Mục tiêu của hắn nhắm tới, chính là Phàm Nhân Vực. Không sai, cơ duyên to lớn đang đợi hắn. Sau khi bị Lâm Vũ nhục nhã. Hắn bước lên trên con đường báo thù từng bườc bộc lộ tài năng của bản thân, khiến cho Lâm Vũ sợ hãi, ăn ngủ không yên tìm cách tiêu diệt hắn. Trong một lần, Lâm Vũ đã điều động ám sát đường, cử Ma Ảnh đi giết hắn. Sau trăm cay nghìn đắng, cuối cùng hắn rơi xuống Phàm Nhân Vực và được Oa Lệ Lệ cứu giúp. Nhìn bề ngoài Oa Lệ Lệ chỉ là một cô gái bình thường. Nhưng thực chất Oa Lệ Lệ chính là người cai quản Đại Vận thế giới, cũng là người mạnh nhất thế giới này. Nhờ vào vầng hào quang nhân vật chính, lại thêm thể chất bá vương, ngộ tính vô song, thiên phú trác tuyệt, khí chất bất phàm, đẹp trai vô đối đã khiến cho Oa Lệ Lệ vừa gặp đã yêu hắn. Chủ động nói ra hết bí mật của Đại Vận thế giới, năn nỉ hắn lấy đi vô thượng cơ duyên cứu lấy thế giới đang lâm vào diệt vong. Dù không muốn, nhưng hắn đành phải thở dài lấy đi cơ duyên để cho Oa Lệ Lệ vui lòng. Vừa bước ra khỏi Hoàng Kinh không bao xa. Long Ngạo Thiên đã nhìn thấy Bá Vô Thiên đang chặn đường hắn. Nhìn thấy Bá Vô Thiên, Long Ngạo Thiên liền không kiên nhẫn nói

“ Ta cho ngươi ba giây để biến mất không đừng trách ta độc ác”

Bá Vô Thiên không trả lời chỉ lạnh lùng nhìn hắn, Long Ngạo Thiên không nói nhảm linh lực bộc phát, như có chân long bay quanh người. Lao đến, một quyền nhanh như chớp đánh vào mặt Bá Vô Thiên “ Bốp”

Long Ngạo Thiên một mặt sưng tím, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Ngay trước lúc nắm đấm của hắn đến mặt Bá Vô Thiên, Bá Vô Thiên đã ra tay một quyền còn nhanh hơn cả hắn, đấm lên mặt hắn. Long Ngao Thiên lúc đầu tưởng mình sơ suất, nhưng về sau hắn mới biết được Bá Vô Thiên mạnh hơn hắn rất nhiều. Tuy cả hai đều là thông kinh cảnh, nhưng Bá Vô Thiên không chỉ công pháp võ kỹ nhiều vô số, mà kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú. Cứ tình hình này, hắn rất nhanh sẽ bị Bá Vô Thiên giết chết. “Bốp” một cú đấm trời giáng lại đánh vào mặt Long Ngạo Thiên, khiến đầu óc hắn choáng váng. Bá Vô Thiên không hề cho hắn nghỉ ngơi, vô số quyền cước đánh lên người hắn. Long Ngạo Thiên gục xuống mặt đất. Miệng không ngừng phun ra máu tươi.

Bá Vô Thiên vẫn một gương mặt lạnh lùng, đi đến trước mặt Long Ngạo Thiên, cả cơ thể hắn được bao bọc trong nàn khói đen dầy đặc, đưa tay phải ra. Rất nhanh nàn khói hội tụ thành một thanh kiếm đen tuyền chém bay đầu Long Ngạo Thiên.