Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 101: Hối tiếc sao?



Chương 100: Hối tiếc sao?

Dù cho đã thành công tiếp nhận được lần Thiên Lôi thứ hai nhưng Thiên Phạt vẫn chưa hề có ý định dừng lại. Bên trong mây đen vẫn còn lại năng lượng, tia sét thứ ba tiếp tục hạ xuống. Nguyễn Long Duy không có thời gian để tranh thủ nghỉ ngơi, nhưng nhờ việc hắn ngậm sẵn trong miệng một viên Hồi Linh Đan, ngay trước khi tia Thiên Lôi thứ 2 bổ xuống thì đã kịp dùng để hồi phục lại linh lực của mình.

Vừa rồi, một tia sét kia bổ xuống người hắn đã khiến cho cơ thể gặp phải nội thương, dù cho có Mộc pháp lực chữa trị vẫn khó có thể chống đỡ. Linh khí di chuyển trong kinh mạch, lạc mạch bị chậm lại khiến cho chiến lực của Nguyễn Long Duy giảm xuống phân nửa. Hiện tại pháp lực mà hắn sử dụng chỉ có thể đến từ linh lực do Hồi Linh Đan cung cấp.

Nguyễn Long Duy đưa ra nhận định chỉ trong một chớp mắt, khi mà tia Thiên Lôi thứ 3 đang từ trên trời hạ xuống:

"Dù cho đợt Thiên Lôi kế tiếp có bị chệch hướng bởi hiện tượng Ribbon lightning thì ta vẫn khó có thể chống lại. [1 phần 3] của [1 phần 3] là 1 phần 9 uy lực, ta cũng không chắc rằng có thể chịu nổi. Hơn nữa, cho dù có thể sống sốt qua đợt Thiên Phạt này, sẽ còn bao nhiêu lần Thiên Lôi hạ xuống nữa, sau đó cho dù ta có thành công sống sót cũng sẽ kiệt sức, lúc đó chỉ cần kẻ địch t·ấn c·ông thì ta liền sẽ bỏ mạng."

"Chẳng lẽ... cứ buông xuôi sao?"

"Không được, Nguyễn Long Duy ta sao có thể dừng chân lại đây. Tuy rằng ta ưa thích lười biếng nhưng cũng không phải loại người bội tín. Cùng lắm thì liều một phen cùng với trời cao, ta không có làm sai!

Thiên Đạo ngươi không phân biệt được đúng sai, bị người khác lợi dụng. Hôm nay, bản công tử dù có c·hết cũng sẽ không c·hết dưới tay ngươi."

"Đến."

Nguyễn Long Duy nén lại cơn giận, đem toàn bộ linh lực, chân khí, Hạo nhiên chính khí đều chuyển ra ngoài, hóa thành Minh Nguyệt Kiếm. Trong cơ thể chỉ còn một chút pháp lực, vừa đủ để ngự kiếm. Hắn đánh liều một lần, dồn toàn lực vào đòn đánh này.

Minh Nguyệt Kiếm trở nên ngưng thực. Cán kiếm bằng gỗ được tạo thành từ Mộc linh lực đồng bộ cùng với chân khí, hóa thành lưỡi kiếm. Phong linh lực bị nén lại bên trong, bị đè ép lại đến mức chỉ cần sơ sẩy liền có thể khiến cho Minh Nguyệt Kiếm nổ tung.

Minh Nguyệt Kiếm bây giờ chứa đựng toàn bộ tinh túy của tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ Nguyễn Long Duy, không hề có một chút tạp chất. Bởi vì vậy, Minh Nguyệt Kiếm nhẹ vô cùng, tựa như một sợi lông vũ.

Nguyễn Long Duy nhắm mắt lại, cảm nhận được tia Thiên Lôi Bổ xuống, liền điều khiển Minh Nguyệt Kiếm phóng thẳng lên trời.

Minh Nguyệt Kiếm đâm xuyên qua bầu trời, được toàn bộ gió trong không khí hợp lực nâng đỡ, gia tốc tăng lên, liền vượt qua cả tốc độ của Thiên Lôi, v·a c·hạm trực tiếp cùng với nó ngay tại trời cao.

Thiên Lôi đâm vào Minh Nguyệt Kiếm, xuyên thủng qua lớp vỏ kiếm, tác động vào số lượng khổng lồ khí nén.

ĐÙNG.

Tiếng nổ to khủng kh·iếp, khiến cho toàn bộ vùng trời rền vang. Ngay cả ngoại giới cũng có thể nghe thấy.



Khí nén vừa chạm vào tia lửa điện liền p·hát n·ổ, lan truyền đến toàn bộ xung quanh. Cả vùng không gian lập tức nổ tung. Phong linh khí thoát khỏi Minh Nguyệt kiếm như đàn ong vỡ tổ, thổi bay khắp mọi nơi xung quanh. Uy lực mạnh đến nổi có thể cản lại Thiên Lôi, đẩy ngược nó trở về lại mây đen nơi tạo ra.

Phong linh khí không hề dừng lại, nó tiếp tục thổi bay toàn bộ vùng trời, làm cho toàn bộ mây đen biến mất, dẹp tan lần lôi kiếp thiên phạt này.

Nhưng Nguyễn Long Duy ở thành An Lộc cũng không hề khá hơn. Phong linh khí bị phản lại đang hướng về phía hắn, chuẩn bị thổi bay hắn đập thẳng xuống tường thành.

Trên gương mặt Duy không có chút hoảng sợ nào, hắn cầm Thừa Phong Kiếm trên tay, bình thản xoay nhẹ cổ tay tạo thành một cơn gió thoảng. Đồng thời, hắn rót toàn bộ Phong linh lực còn lại trên người vào kiếm.

Chợt, thanh đao gãy trên chân của Nguyễn Long Duy rơi xuống, mà hắn cũng rơi theo vì thế. Nhưng Long Duy không để tâm đến những việc này, hắn vung tay chém ra một kiếm về phía trước mặt, tạo ra kiếm khí. Kiếm khí mang theo Phong linh lực bay về phía số lượng linh khí khổng lồ kia. Số lượng linh lực rất ít này hóa thành kiếm khí, sau đó lại hóa thành hình một con rồng nhỏ đang há miệng ra muốn đớp trọn thứ trước mắt.

Ngay khoảnh khắc mà kiếm khí chạm vào số linh khí kia thì thời gian như dừng lại, toàn bộ lượng linh khí này không tiếp tục chuyển động, chỉ đứng yên tại chỗ. Tiếp đến nó lại phân ra một phần năng lượng hướng về phía Nguyễn Long Duy, đỡ lấy cơ thể, đưa hắn chầm chậm hạ xuống đất.

Sắc mặt của Duy vô cùng xanh xao vì kiệt sức, thân thể lung lay muốn té ngã, hiện tại không khác gì một phàm nhân. Hắn mệt mỏi ngã người xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất, hơi thở r·ối l·oạn không theo nhịp độ.

"Phù. Quá mệt. Phù, thật sự là quá mệt..."

Các tế bào trong cơ thể trước đó nhờ có Mộc linh lực tạm thời cung cấp mà có thể vượt qua thương tổn. Bây giờ chúng lại tiếp tục phân rã, bắt đầu dần dần c·hết đi. Nguyễn Long Duy dùng toàn bộ linh lực trong người tung ra một chiêu kiếm cuối cùng đã tiêu hao sạch, thân thể của hắn đã bắt đầu kiệt quệ. Kinh mạch, lạc mạch cũng biến từ chầm chậm vận chuyển thành ngừng hoạt động.

Phong linh khí trên trời bắt đầu tiêu tan, tản vào thiên địa, không gian bắt đầu hiu quạnh. Ở thành An Lộc vốn luôn phồn hoa náo nhiệt giờ đã biến thành nghĩa địa, tòa thành vốn gần một vạn nhân khẩu bây giờ chỉ còn lại duy nhất một người đang nằm thoi thóp chờ c·hết.

Đến hiện tại, Nguyễn Long Duy vẫn không hề nuối tiếc, mọi thứ phảng phất đối với hắn rất bình thường. Hắn cũng không hối hận vì đã chọn lấy đi sinh mạng của nửa vạn phàm nhân kia từ đó dẫn đến Thiên Phạt. Tất cả quyết định đều là do tâm của hắn chọn lựa, sẽ không hối.

Nuối tiếc nhất có lẽ là thất hứa mà thôi.

"Vấn đạo sao? Vì sao lại vấn đây?"

"Cũng không rõ. Ban đầu vốn là vì người khác, cũng là vì ta."

"Rốt cuộc vẫn không thể đi đến cuối để tìm được câu trả lời."



"Có lẽ là ta thất bại rồi, Lão Tử đại nhân."

Tranh đấu không biết thời gian, trời đã tối từ lúc nào. Sương mù trong thành An Lộc dần tiêu biến, để lộ ra cảnh tượng điêu tàn.

Hôm nay trời có trăng, không phải trăng tròn nhưng vẫn rất sáng. Từng cơn gió thoảng qua, va đập vào mặt của thanh niên áo xanh đang chật vật trên đất. Hắn cảm nhận được trên làn da cháy đen của mình có vật gì đó đang chuyển động, rất mềm mại, rất mỏng manh, lại cảm nhận được cảm giác ấm áp trên thân thể. Càng ngày càng nhiều cơn gió thoảng chạm vào người, cảm giác chạm vào vật mềm mại kia lại xuất hiện càng nhiều.

Nguyễn Long Duy đưa tai lắng nghe nhưng không thể phán đoán ra được. Hắn cố gắng cử động đôi mắt mệt mỏi của mình trong khó khăn, híp mặt nhìn ngửa lên trời, sau đó lập tức bị cảnh vật hiện ra trước mắt làm cho kinh ngạc.

Lúc này, bầu trời buổi trưa vốn đang là một mảng trong xanh lại hóa thành màu đen, phảng phất được chiếu rọi bởi ánh trăng sáng. Nguyễn Long Duy cố gắng căng mắt ra nhìn rõ, thấy được rất nhiều mảnh hạt bụi màu xám đang được gió thổi đến. Hắn vất vả nâng lên tay phải, quệt vào mặt mình để cảm nhận.

"Đây là gì? Cát bụi sao? Vì sao lại nhiều như vậy?"

Duy suy nghĩ mãi không ra được đáp án, sau đó lại ngủ th·iếp đi vì mệt mỏi.

"Thôi kệ. Ngủ cái đã. Giống như trước đây, chỉ cần ngủ dậy thì mọi chuyện sẽ lại tốt đẹp."

Nguyễn Long Duy chìm vào trong một giấc mơ. Ở nơi đó, tinh thần hắn dần trở lại vui vẻ, mệt mỏi được thay thế bằng thoải mái. Hắn cảm nhận được sự thoải mái chưa từng có, vô lo vô nghĩ, điều mà hắn hằng ước ao.

Không biết giấc mơ kéo dài qua bao lâu, khi tỉnh lại thì đã nhìn thấy được bầu trời đầy sao, trăng khuyết vắt ngang trời. Toàn bộ cơ thể như được thay mới, các tế bào bị cháy đen đều đã hoàn toàn khôi phục.

Hắn ngồi dậy, đưa tay phủi đi lớp cát bụi trên người của mình, sau đó lại cầm lên Thừa Phong Kiếm đang được đặt ở ngực.

Thanh niên không mặc quần áo, hòa mình vào thiên nhiên, chắp hai tay sau lưng, ngẩng mặt nhìn trời, chu miệng thổi ra một hơi dài, lẩm bẩm:

"Phù..."

"Giấc mơ kia là gì? Vì sao cảm giác thoải mái này lại quen thuộc đến kỳ lạ, nhưng ta lại không tài nào nhớ ra nổi?

Là ai đã giúp ta chữa trị thương thể? Vì sao không có kẻ địch t·ấn c·ông ta?

Quan trọng hơn, vì sao ta lại được cứu?"

Một người đứng giữa trời sao, tự hỏi nhưng không có người trả lời.



Lại không biết qua bao lâu, Nguyễn Long Duy thở ra một hơi, gác lại nghi vấn. Hắn theo thói quen cũ, nhấc tay di chuyển ngón đeo nhẫn, mong muốn thay một bộ áo mới. Đột nhiên, hắn phát hiện điều bất thường.

"Ủa, nhẫn trữ vật mất rồi sao?"

"Hình như khi độ kiếp ta đã ném nó ra xa, sau đó cũng không rõ nó có bị Thiên Lôi phá hủy không. Vậy thì mau chóng đi tìm thôi."

"Ơ, chờ đã. Vì sao cảnh vật lại lạ lẫm như vậy?"

Lúc này, Nguyễn Long Duy mới nhận ra, bản thân đã không còn ở thành An Lộc nữa. Xung quanh đều là cây cối, cảnh vật hoang vu như nơi không người.

"Đây là đâu?"

Nguyễn Long Duy cố gắng lấy lại tinh thần, đưa ra phán đoán.

Hắn tỏa ra Phong linh khí, cảm nhận từng chuyển động bên trong khu rừng. Nhờ việc học tập Thừa Phong Kiếm Quyết, Nguyễn Long Duy đối với chuyển động của gió đã vô cùng n·hạy c·ảm.

Nguyễn Long Duy gia tăng phạm vi cảm ứng lên tới 5 km, vừa lắng nghe vừa phân tích từng loại âm thanh, chuyển động.

"Đây thật sự là rừng hoang sao? Không cảm nhận được không khí ấm do lửa tạo thành, chỉ nghe thấy được tiếng di chuyển của thú rừng mà thôi."

"Ừm, khoan đã. Chuyển động của bọn chúng có chút không đúng. Hô hấp rất chậm, thân thể cũng vô cùng cứng rắn."

"Yêu thú ư? Số lượng lại nhiều như vậy? Dù cho là ở rừng hoang của Tây Vực cũng rất hiếm thấy, đa phần đều bị nuôi nhốt hết rồi."

"Chẳng lẽ là bị chuyển đến nơi khác rồi?"

Nguyễn Long Duy nheo mắt lại, nghi ngờ phán đoán của mình.

Sột soạt.

Chợt, một tiếng động từ trong bụi cây phát ra chen ngang suy nghĩ, Duy nhìn về phía bụi cây, bực mình nói: "Ta đã không muốn g·iết ngươi, cố tình yên lặng tại chỗ. Nhưng ngươi lại không chịu biết điều, tự đi tìm c·hết."

Nguyễn Long Duy cầm Thừa Phong Kiếm vẩy nhẹ về phía bụi cây. Liền sau đó, bụi cây bị cắt thành từng mảnh, lá rơi xuống đất dần dần để lộ ra t·hi t·hể một con hổ đã tắt thở. Hắn nhìn về phía con hổ, lạnh lùng nói ra: "Coi như vấn đề quần áo đã xong."