Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 102: Luyện Hồn Môn ra tay?



Chương 101: Luyện Hồn Môn ra tay?

Vài giờ trước đó, trên không trung gần với vị trí của thành An Lộc xuất hiện hai bóng người đứng cách xa nhau.

Một người nhìn về phía mây đen, nói ra lời đầu tiên, trong giọng nói lộ rõ căm phẫn, như thể không cùng người đối diện đội trời chung: "Tử Minh, ngươi nên nhớ kỹ hành động của mình ngày hôm nay. Ngươi dám tính kế bản trang, ngày sau tuyệt đối đừng nói lời hối hận."

"Khặc khặc khặc. Ngươi già nên lú lẩn rồi sao Thiết Điền? Đã là thời đại nào rồi? Tiểu Kiếm Trang của các ngươi bây giờ ra sao, còn lớn lối như vậy ư? Bản chân nhân thích làm gì thì làm đấy, chẳng lẽ lại còn phải sợ hãi cái thế lực xuống dốc như các ngươi hay sao?"

Người tên là Thiết Điền tức giận đến đỏ cả mang tai, nhưng vẫn cố gắng kiềm lại cơn giận. Đôi mắt của hắn từ đầu đến cuối chỉ chăm chú nhìn về phía thành An Lộc, không giấu được nỗi lo âu. Trang phục trên người hắn rách rưới, trên áo đọng lại rất nhiều v·ết m·áu, có thể đoán được rằng người này vừa trải qua một trận chiến, dù nghe thấy đối phương châm chọc nhưng không để tâm. Bởi vì hiện tại có một người khác còn đang phải độ kiếp.

Tử Minh nhìn về phía Thiết Điền, lại nói:

"Thiên kiêu thì đã sao? Thần đồng lĩnh ngộ kiếm tâm thì làm được gì? Chẳng phải đều có thể c·hết yểu sao?

Các ngươi nghĩ rằng trong tiểu kiếm trang của mình an toàn sao? Bất kỳ động tĩnh gì của các ngươi đều đang có người nhìn. Cho nên hãy ngoan ngoãn làm một con chó, an phận chấp nhận hiện thực đi.

Lần này chỉ là để cảnh cáo nên chúng ta chỉ bẻ gãy một thanh kiếm của các ngươi mà thôi. Còn lại ba thanh kiếm kia, các ngươi nên tự biết cân nhắc. Khặc khặc khặc."

Hắn rất hưởng thụ cảm giác này, yêu thích chà đạp lên hi vọng của người khác, đem nó đập tan. Trong giọng cười được thêm vào linh lực, truyền khắp xung quanh.

Lúc này, một t·iếng n·ổ "Đùng" thật lớn vang, lấn át đi giọng cười của người kia.



Khắp bầu trời xuất hiện cuồng phong, điên cuồng đập vào kết giới. Không trụ được quá 3 giây, kết giới vỡ thành từng mảnh vụn, Phong linh khí tản ra ngoài, vả thẳng vào mặt của Tử Minh.

Vì Thiết Điền chân nhân luôn giữ tập trung nên chỉ phất nhẹ tay, linh khí liền tản sang hai bên. Thiết Điền bây giờ giống như thấy được thiên tài địa bảo, không nói một lời nào liền bay thẳng về phía thành An Lộc, lấy tay làm kiếm chỉ thẳng về toàn bộ Phong linh khí, đem chúng tản ra ngoài.

Tử Minh bị bất ngờ mà không kịp phản ứng, phải tốn nhiều thời gian hơn Thiết Điền mới nhìn ra điểm kỳ lạ.

"Thiết Điền. Đứng lại cho ta." Tử Minh hung dữ hô to, tay hắn giơ lên tư thế chưởng.

"Bùm". Tử Minh tung ra một chưởng, hướng thẳng về sau lưng của Thiết Điền. Chưởng này hư vô, mờ mịt, không thấy được hình dạng nhưng có thể cảm nhận được bên trong nó, vô cùng âm u, c·hết chóc.

Chưởng ấn đuổi theo phía sau Thiết Điền, không hề gặp phải lực cản nào. Tốc độ không ngừng tăng lên thẳng đến khi gần chạm đến sống lưng của mục tiêu.

Thiết Điền cảm nhận được nguy hiểm, quay đầu lại liền lấy ra một thanh kiếm, chém thẳng về phía chưởng ấn.

Nhưng mà chưởng ấn hư vô, mờ mịt, không hình không dạng làm sao có thể dễ dàng b·ị c·hém hủy?

Chỉ trong chốc lát Thiết Điền bởi vì không cẩn thận mà rơi vào nguy hiểm. Tâm thần hắn đột nhiên trống rỗng, đầu óc mệt mỏi dần rơi vào hôn mê. Thiết Điền mất khống chế, ngã vào cuồng phong, bị gió mạnh đẩy ngược về phía của Tử Minh. Đối phương giơ lên bàn tay, lộ ra ma trảo (móng tay ma quỷ) hướng về phía Thiết Điền.

Đúng lúc này, cuồng phong ngừng lại, Thiết Điền rơi xuống mặt đất. Tử Minh đưa ra cân nhắc thì lập tức quyết định mặc kệ Thiết Điền, lao thẳng về phía nơi Thiên Lôi đánh xuống.



Thiết Điền bị chưởng ấn đưa vào huyễn cảnh nhưng cũng không mất quá lâu để thoát ra khỏi đó.

(Huyễn cảnh: n·ạn n·hân đi vào nơi giống như giấc mơ do người khác tạo ra, nhằm mê hoặc n·ạn n·hân)

Tuy nhiên, tu sĩ trúc cơ, luyện khí giao chiến đã cần phải cẩn thận từng phút, từng giây để lấy được lợi thế thì ở cấp bậc Kết đan chân nhân càng không thể bàn, 1 giây, 1 khắc lơ là liền sẽ m·ất m·ạng.

Thanh kiếm trên tay của Thiết Điền tự động chém ra một kiếm, thẳng vào đầu của chủ nhân. Nhát kiếm không gây ra bất kỳ thương tích nào, ngược lại Thiết Điền lập tức mở mắt ra, lấy lại ý thức.

"Đáng c·hết, ma đạo vô liêm sỉ." Thiết Điền chửi một câu hả giận, lại phi người đuổi theo Tử Minh.

Tử Minh hừ lạnh, khinh thường nói ra:

"Ma đạo? Chúng ta nhờ có Thánh ân trợ giúp tu luyện linh hồn chi lực. Kiếm cùn ngu dốt cũng dám đánh đồng chúng ta cùng ma môn? Ngu xuẩn. Luyện kiếm cả ngày hóa ngu xuẩn."

Trong trò chơi đuổi bắt này, một người chỉ cần diệt trừ mục tiêu, còn một người phải bảo vệ mục tiêu. Độ khó khác nhau, tu vi khác nhau và hiện tại còn có thêm khoảng cách khác nhau.

Thiết Điền nhận thức được việc này, đưa móng tay của ngón cái cào vào ngón trỏ, tế ra tinh huyết của mình. Tinh huyết vừa gặp không khí thì lập tức biến mất, cùng lúc đó tu vi của Thiết điền tăng lên, vận tốc cũng được đề cao.

Tuy nhiên, khoảng cách vẫn còn xa, Thiết Điền biết được mình không đủ nhanh, lại tế ra thêm nhiều tinh huyết. Sắc mặt hắn ngay lập tức chuyển thành màu trắng, trên đầu cũng thêm ra nhiều sợi tóc bạc.



Thiết Điền đưa máu của mình vào thanh kiếm, ném thẳng nó về nơi Thiên Lôi từng hạ xuống. Tốc độ của kiếm nhanh vô cùng, tăng lên gấp 10 lần tốc độ của Thiết Điền hiện tại. Chớp mắt liền đã đuổi kịp Tử Minh, sau đó dễ dàng vượt qua hắn.

Thanh Kiếm chạm đến mục tiêu, đâm thẳng vào trong đất. Mặt đất như được bổ sung năng lượng, bắt đầu hóa thành xám, trở nên óng ánh như kim loại. Tiếp đến, mặt đất tự trồi lên cao, tạo thành một khối cầu bao lại xung quanh. Thật tình cờ, bên trong đó lại có một t·hi t·hể bị sét đánh cháy đen đang hấp hối chờ c·hết, bị số hạt cát nhiều không đếm xuể bám vào.

Tử Minh nhìn thấy cảnh tượng này, biết rõ rằng không thể phá vỡ được khối cầu, bèn quay người lại, đổi hướng bay tới t·ấn c·ông Thiết Điền, lại mắng to:

"Thiết Điền, ngươi tổn hao tinh huyết vì một người sắp c·hết là vì sợ hắn cô đơn khi c·hết hay sao? Nếu đã như vậy thì ta sẽ giúp ngươi một tay."

Tử Minh giơ lên tay phải tạo thành tư thế ma trảo. Trên tay bắt đầu xuất hiện từng vệt gân xanh nổi lên, sau đó gân xanh lại hóa thành dịch nhờn màu xanh lá, chảy ra xung quanh cánh tay của Tử Minh. Sau khi dịch nhờn đã bao phủ toàn bộ bàn tay lại hóa thành hơi khí, tạo thành một hình ma trảo khổng lồ mờ ảo.

Tử Minh giơ thẳng Ma trảo về phía Thiết Điền. Tuy rằng khoảng cách của hai người còn xa, ma trảo lại không ngừng hóa lớn, vồ thẳng đến sát người Thiết Điền, lập tức liền sẽ lấy đi sinh mạng hắn.

Phù.

Chợt, một tiếng "Phù" vang lên. Là thanh âm của gió thổi, nhưng không hề xuất hiện một cơn gió nào.

Âm thanh này vừa vang lên, trước mặt Ma Trảo liền xuất hiện một vòng ánh sáng. Ánh sáng này màu vàng kim, vô cùng rực rỡ, chói mắt. Ma trảo vừa chạm vào ánh sáng này thì lập tức biến mất, từ móng, ngón, bàn tay, tất cả bộ phận đều không ngoại lệ.

Bởi vì ma trảo bị hủy đi nên Tử Minh cũng nhận phản phệ. Miệng hắn phun ra máu tươi, bàn tay phải trở nên thối rữa, máu đỏ hóa thành đen, nhìn qua chỉ sợ không biết lúc nào thì sẽ rụng xuống.

Bên trong ánh sáng vàng kim hiện ra một bóng người, bình thản hỏi. Giọng nói này nhẹ nhàng nhưng tràn đầy vẻ uy nghiêm: "Đạo hữu Luyện Hồn Môn. A không, phải gọi là Thánh Cung môn hạ mới đúng. Ngươi có cảm thấy mình làm việc có hơi quá đáng hay không?"

Tử Minh không biết người đến là ai nhưng rõ ràng mạnh hơn bản thân gấp nhiều lần nên hắn lập tức đưa ra phương án duy nhất. Tử Minh đập đầu vào đất, cúi người lia lịa cầu xin: "Đạo hữu, à không. Đại nhân, xin tha mạng, ta không biết gì cả, ta chỉ làm theo nhiệm vụ mà thôi. Xin tha mạng. Đại nhân..."