Một quãng thời gian sau, bầy thú non rất chăm chỉ. Chúng chỉ tốn sáu tháng để trở thành Yêu binh, 3 năm sau thì khí tức trên thân chúng đã sánh ngang với tu sĩ luyện khí tầng 3.
Hiện tại, tuổi của 12 con thú non bước qua con số 7 cũng đồng nghĩa thời gian đã trôi qua 7 năm từ lúc Nguyễn Long Duy đặt chân đến khu rừng này.
Khí tức của yêu thú không giống như con người, chúng tỏa ra đặc điểm rất đặc trưng. Tựa như mùi của người và thú, chỉ cần tập trung cảm nhận thì có thể nhận ra được sự khác biệt.
Mặc dù bọn thú đã tăng lên sức mạnh nhưng linh trí vẫn như trước, không có tăng lên đáng kể. Hắn thầm lặng quan sát trong thời gian dài không hề thấy nhóm thú non có cử chỉ nào vượt quá trí tuệ của chúng. Nhưng điểm này cũng không trọng, bọn chúng hiện tại đã trở nên vô cùng ngoan ngoãn và nghe lời.
Mỗi một hoặc hai tháng, Nguyễn Long Duy đều sẽ đeo một cái "nút hủy diệt" lên cổ một tù binh yêu thú. Sau đó, hắn lại thả yêu thú này ra ngoài, trả lại nó tự do. Nhưng yêu thú vốn không thông minh, chúng mang theo oán hận với kẻ địch từ lâu. Ngay khi được thả ra liền lập tức vồ tới phía Long Duy để trả thù. Đây cũng là điều mà Duy chờ mong, ngay khi yêu thú vừa lao đến thì vòng cổ đã được kích hoạt, dây leo ngay lập tức héo úa, một luồng gió bị ép đến cực hạn theo đó hiện ra, cắt phăng đầu của yêu thú.
Mỗi lần nhóm thú non nhìn thấy đều vô cùng sợ hãi, bị nỗi sợ đè lên trên đầu, không còn dám có suy nghĩ phản bội nào.
Cuối cùng sau bảy năm chờ đợi, Nguyễn Long Duy rốt cuộc đã có thể cử nhóm thú non đi thám thính khu rừng.
"Cuối cùng phải nhớ kĩ, nhìn thấy trăng tròn lần thứ sáu thì phải lập tức quay về, nếu không sẽ không kịp. Có biết chưa?
Các ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đi làm nhiệm vụ. Bản công tử sẽ thực hiện lời hứa cởi bỏ vòng cổ cho các ngươi." Nguyễn Long Duy dặn dò kỹ càng bọn thú non, cũng không quên thêm vào lời ngon ý ngọt.
"Gấu gấu gấu." Nhóm thú non tru lên đồng ý, 12 cái đuôi đồng loạt vung vẩy. Sau đó, chúng tản ra 12 phương hướng khác nhau, biến mất bên trong khu rừng.
Gần một năm sau, thời hạn trở về chỉ còn lại 10 ngày. Trước mặt của Nguyễn Long Duy xuất hiện mười một bóng hình yêu thú nhìn giống chó sói nhưng lông lại xù lên như sư tử, đang ngoan ngoãn nằm sấp xuống đất không dám động đậy. Một năm trôi qua, có thú non tăng lên khối lượng, cũng có thú non gầy yếu hơn.
"Hợi vẫn chưa về sao? Trên đường trở về các ngươi có thấy Hợi không?" Nguyễn Long Duy ngả lưng vào gốc cây, vừa ngẩng đầu nhìn trời vừa hỏi.
Không gian trở nên yên tĩnh, không có tiếng đáp lại nào.
"Ừm, coi như là Hợi xui xẻo. Khu vực của Hợi về sau sẽ có nhóm mới đi tới. Các ngươi có công lao, không bắt các ngươi đi vào nơi nguy hiểm.
Bây giờ thì lắng nghe câu hỏi của ta, cái nào có thì tru lên, không có thì im lặng."
Nguyễn Long Duy đọc ra rất nhiều câu hỏi.
Các khu vực khác có gì đặc biệt, có cái gì mà chúng ta không có sao?
Có thấy yêu thú nào hình dạng kì lạ không?
Có thấy lửa không?
Có thấy ruộng lúa hay là vườn trồng trọt không?
Có nhà ở không?
Nguyễn Long Duy thu được rất nhiều thông tin, từ đó rút ra được kết luận sơ bộ. Ngoài ra còn có một thu hoạch ngoài ý muốn.
"Không thấy người nhưng tìm được xương người sao? Vì sao ngươi biết?"
"Có mùi khá giống bản công tử? Còn gì nữa không?"
"Ngươi nói bộ xương cốt kia vừa có mùi của ta lại vừa có người của yêu thú các ngươi? Ngươi chắc chắn chứ, Tỵ?"
"Ừm, tốt. Ngươi lập công, khen thưởng đặc quyền miễn làm nhiệm vụ 3 năm. Có thể tự do di chuyển xung quanh đây. Xa quá thì ta không quản lí được, có biết chưa?"
Thú non Tỵ gật đầu, lại nằm sấp xuống. Lúc này, Nguyễn Long Duy cảm nhận được bất thường, quay đầu nhìn về phương Đông. Hắn đưa tai lắng nghe, lại tản ra Phong linh khí để cảm nhận.
Nơi đây có một con thú đang bình thản bước đi, hơi thở lười biếng, thân hình nhiều mỡ, trên lưng còn vác thêm một vật. Đây không phải yêu thú xa lạ nào mà chính là thú non Hợi.
Nguyễn Long Duy cảm nhận được hơi thở, cũng cảm ứng được một lượng Mộc linh lực còn sót lại rất ít trên vòng cổ liền biết đây là Hợi. Tuy nhiên, hắn không vội vã lại gần mà còn tăng cường cảnh giác.
Lẽ nào lại là cái bẫy chăng? Thám thính trước đã.
"Thìn, đi đón Hợi về đây."
"Ngọ, ngươi đi về phía mà Hợi xuất hiện, sau đó leo lên cây canh chừng xung quanh. Có dấu hiệu lạ thì tru lên cảnh báo như đã tập huấn trước đó. Có biết chưa?"
Một lát sau, Hợi trở về, hiện đang bị c·ách l·y. Nguyễn Long Duy đưa linh lực vào cơ thể Hợi vừa kiểm tra kỹ càng ba lần liền vừa cung cấp chút linh lực hồi lại sức cho nó. Về phần thứ mà Hợi vác trên người, đây là một con người. Ít nhất bề ngoài là như vậy.
Người này tầm 15, 16 tuổi, giống đực. Thân thể ốm yếu, gầy còm, tay chân nhỏ như que củi khô. Trên người không mặc quần áo, da thịt bong tróc nhiều nơi, chỉ khoác sơ sài một một lớp da khô che thân. Ừm, tương đối giống với da người khô. Vì sao Nguyễn Long Duy biết da người khô có hình dạng ra sao? Bởi vì hắn đã từng đi qua các nơi có c·hiến t·ranh, từng nhìn thấy xác n·gười c·hết vì đói, c·hết vì thương.
Nguyễn Long Duy không có lí do gì để cho người này c·hết. Chỉ cần thiếu niên này còn sống thì sẽ thu thập được càng nhiều tin tức.
Hiện tại, thiếu niên này vẫn đang b·ất t·ỉnh. Nguyễn Long Duy chưa dám truyền linh lực vào cơ thể người này bởi vì quá nguy hiểm. Đối người ốm yếu như vậy, nếu như không cẩn thận mà lại truyền tùy tiện linh lực cho họ, kinh mạch có thể chịu không nổi, mạch máu lập tức vỡ tan.
Thay vào đó, Nguyễn Long Duy lấy thịt cá ra bầm nhuyễn, dùng khoai tây nấu canh. Đổ chứ không phải đút hay bón ăn là vì cơ thể này quá yếu, lại còn đang b·ất t·ỉnh. Dù bón ăn cho thiếu niên thì cơ thể hắn cũng không thể nào có sức nuốt xuống. Vậy nên nấu canh khoai tây nghiền cá (đã lóc xương) là lựa chọn tối ưu.
Canh nóng đã sôi, Nguyễn Long Duy dùng Hạo nhiên chính khí làm ống dẫn, truyền canh vào trong cổ của thiếu niên. Dùng Hạo nhiên chính khí là vì độ chuẩn xác cao không làm ảnh hưởng đến cơ thể của thiếu niên.
"Chẳng lẽ là dị tộc?" Nguyễn Long Duy chống cằm đánh giá.
Duy từng đọc qua một ít sách y thuật khi còn ở thời hiện đại, cộng thêm kinh nghiệm có được khi thường xuyên giúp người xem bệnh, chữa bệnh cùng bốc thuốc vào khoảng thời gian du ngoạn nhân gian, nên trình độ không thấp. Trong quá trình này, hắn khám phá ra một chút điểm kỳ lạ. Kinh mạch, lạc mạch của thiếu niên khác người bình thường. Các loại khí và huyết cũng như vậy. Dù cho là người hiện đại, người cổ đại hay là tu tiên giả đều có điểm tương đồng với nhau. Nhưng riêng thiếu niên ốm yếu này lại khác biệt. Điểm tương đồng với người gần như rất ít, ngược lại còn có nhiều chỗ tương đồng với yêu thú.
"Vấn đề này cần quan sát thêm một khoảng thời gian. Đợi người này tỉnh lại xem sao đã."
"Canh đã truyền xong, bây giờ phải trông chờ việc hắn hấp thu chất di dưỡng. Nếu tình hình chuyển biến tốt thì sau khoảng chừng 1 tuần được chăm sóc đã có thể tỉnh lại."
Nguyễn Long Duy cũng không rảnh rỗi trong thời gian này. Hắn bỏ ra 1 ngày để vẽ ra bản đồ cơ thể người bình thường, từ đó đối chiếu với thiếu niên.
Nhìn sơ qua thì như người bình thường nhưng để ý kỹ sẽ thấy rất nhiều điểm khác biệt. Tai của thiếu niên thiếu đi đi nét cong, mà lại hơi chếch lên như hình chiếc lá. Giống như tai thú vậy.
Tròng đen trong mắt của thiếu niên có thể phản quang, giống như mắt mèo vậy. Khung xương mặc dù suy yếu trầm trọng nhưng lại không mềm yếu, ngược lại có thể nói là cứng rắn, đủ để nâng đỡ gấp 2 lần khối lượng cơ thể.
Riêng phần thận thì có chút suy yếu. Dương khí có chút suy. Ừm, vấn đề tế nhị này nên hạn chế nói đến.
Phần chân cũng rất kỳ lạ. Có thể ví dụ như cây đũa đầy đường vân gỗ. Chân của thiếu niên hiện tại nhỏ bé nhưng lại nổi lên đầy đường gân, cơ.
Đây có vẻ như là một loại tộc loài khác với con người, cũng khác với yêu thú nhưng lại đồng thời mang theo đặc điểm của hai tộc. Lẽ nào là con lai?
"Eco, nuema?" Một tiếng nói phát ra, đánh gãy dòng suy nghĩ.
Nguyễn Long Duy ngước mắt lên thì thấy thiếu niên đang cố gắng gượng người ngồi dậy, đưa đầu qua lại để quan sát xung quanh. Duy gấp lại tấm da thú, ngạc nhiên lẩm bẩm:
"Tỉnh rồi sao? Mới có mấy ngày đã tỉnh?"
"Khả năng hồi phục lại có thêr nhanh như thế."
"Như vậy có thể khẳng định đây không phải nhân tộc rồi."
Thiếu niên nghe không hiểu, tiếp tục hỏi bằng ngôn ngữ xa lạ. Nguyễn Long Duy đương nhiên cũng không hiểu, cho nên vừa nãy hắn đã truyền âm cho Hợi, yêu cầu nó tiến đến làm thông dịch viên.
Theo như báo cáo của Hợi, nó vô tình gặp thiếu niên này khi đang đi thám thính. Thiếu niên chạy rất chậm, người cũng tràn đầy vết rách, cầu xin Hợi giúp đỡ. Lúc đầu Hợi không để tâm nhưng bởi vì Hợi ngửi thấy mùi quen thuộc giống với đầu đàn nên mới nhặt thiếu niên mang lên lưng để đem về. Bởi vậy nên Hợi phải tốn nhiều sức hơn, suýt chút trễ giờ tập hợp mà rơi đầu.