Nguyễn Long Duy ngồi chồm hổm xuống đất, đang nấu cháo khoai tây cho thiếu niên ăn.
"Ê a, una, kêca..." Thiếu niên nằm trên đệm lá cây, nói ngôn ngữ không người hiểu. Hai mắt của thiếu niên đã bị một chiếc lá bịt lại.
Nguyễn Long Duy đưa tay chỉ trỏ thú non Hợi, trả lời lại: "Nghe không hiểu, ngươi đi nói với Hợi." Ngón tay vừa giơ ra, chợt thu lại. "Ừm quên mất, ngươi không thấy được."
Đã trôi qua một tuần kể từ khi thiếu niên kia tỉnh lại, Nguyễn Long Duy cũng từ đó thu hoạch được một chút thông tin.
Theo như Hợi báo cáo, thiếu niên có thể giao tiếp với Hợi là nhờ sử dụng linh khí ở cuống họng, tạo ra thanh âm truyền đạt ý muốn. Cái này tương tự với thú vật giao tiếp với nhau.
Thiếu niên đến từ một nơi dưới lòng đất, theo miêu tả thì khá giống với hầm mỏ khoáng sản. Tuy nhiên, nhiệm vụ của thiếu niên không phải là đào khoáng hay làm việc nặng như thợ mỏ. Ngược lại, nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, đơn giản đến mức đáng sợ. Mỗi ngày, thiếu niên này chỉ cần giao phối với những giống nữ khác, ngoài ra thì không cần phải làm gì. Đổi lại, thiếu niên được phân phát thức ăn 2 bữa một ngày, mỗi bữa ăn là một viên thuốc vo tròn.
Trong thân thể thiếu niên có chứa một loại dịch mủ. Những mủ này bám lên trên các bộ phận cơ thể, sau đó cả hai dần dần hòa hợp, làm biến dạng các bộ phận cơ thể này. Dù cho Long Duy tỉ mỉ sử dụng Mộc linh lực để nhẹ nhàng tách nó ra, hay là mạnh bạo đưa Phong linh khí vào để chém đứt mủ này đều không hiệu quả. Chúng giống như có thể biết được nguy hiểm, chỉ cần phát giác được có ngoại lực muốn tác động đến chúng thì mủ sẽ tiết ra chất nhầy tàn phá cơ thể.
Nguyễn Long Duy rơi vào thế khó nên không nghiên cứu vấn đề này nữa.
Hiện tại có một vấn đề khác cần phải nghĩ đến.
Thiếu niên nói với Hợi mình tên là Nô, chữ nô mang ý nghĩa của nô lệ, nô bộc.
Như vậy nói đến, chủ nhân của thiếu niên là ai, là người hay là yêu, hay là dị tộc giống như thiếu niên? Bởi vì vậy, Duy mới yêu cầu Hợi hỏi.
Câu trả lời nhận được lại là một đáp án không ngờ tới. Nô từ nhỏ đã bị nhốt bên trong "hầm mỏ" kia. Hắn chưa từng thấy qua ánh sáng mặt trời, cũng chưa từng thấy được diện mạo của chủ nhân. Hắn bị nhốt cùng với hơn mấy trăm "Nô" khác. Sau khi lớn hơn một chút, Nô b·ị b·ắt đem đến nơi khác. Ở nơi này, mỗi ngày nô đều cảm thấy phần dưới eo mình rất đau, đều bị người khác ngồi lên mỗi ngày. Mỗi khi như vậy, hắn đều thấy kiệt sức.
Nô cùng với cả trăm, ngàn Nô khác đều bị nuôi như gia súc. Chỉ biết làm việc cho chủ nhân, sau đó đến giờ sẽ được bỏ một viên thuốc vào miệng.
Bởi vì ở bên trong hầm mỏ từ khi ra đời, Nô không thấy được ánh sáng, chỉ có thể dùng âm thanh để trao đổi cùng những Nô khác và chủ nhân. Qua đó, khả năng sử dụng linh khí để giao tiếp cũng được tăng cường.
Nô nói rằng, hắn có thể trốn khỏi hầm mỏ là bởi vì lúc đó xuất hiện một tiếng động rất lớn, khiến cho cả hầm mỏ rung lắc. Lúc này, Nô đang được chủ nhân di chuyển đến một "nơi làm việc" mới.
Không biết vì lí do gì, chủ Nô bỏ hắn lại tại chỗ, vội vàng rời đi. Nô đứng ở đó đợi rất lâu, sợ hãi không dám cử động. Mãi đến khi hắn cảm nhận ra cơ thể bị chạm nhẹ vào, Nô nghĩ rằng chủ nhân đã trở lại. Nhưng Nô không hiểu, vì sao chủ nhân lại nhẹ nhàng như vậy? Vì sao chủ nhân không phát ra tiếng động?
Tuy nhiên, Nô sinh ra đã là nô lệ, trong tư duy chỉ có hai chữ "phục tùng". Nô bắt đầu di chuyển theo hướng chủ nhân, hắn xác định phương hướng nhờ vào mỗi lần chủ nhân chạm vào mình.
Tuy nhiên, Nô càng đi càng cảm thấy khác lạ. Vì sao hít thở có thể dễ chịu như vậy? Vì sao hắn cảm giác da thịt của mình bị thứ gì đó tác động vào?
Nô chưa từng cảm nhận được thứ này, cảm giác của nó rất ấm áp. Đây không phải là cảm giác nóng như lò than mà Nô thường hay chịu đựng, mà là làn gió xuân ấm áp của thế giới bên ngoài. Là thứ mà Nô chưa bao giờ cảm giác được từ khi sinh ra.
Thì ra vị chủ nhân mà Nô lầm tưởng đi theo lại chính là những cơn gió từ ngoài bay vào, vô tình chạm vào người hắn.
Nô rất thích cảm giác ấm áp này. Bước chân của Nô dần dần tăng tốc. Nô bước ra ngoài, đi theo chủ nhân của mình rất lâu, rất lâu. Không hề dám nghỉ lại một giây khắc nào. Chợt, ánh sáng bất ngờ, dồn dập đập vào hai mắt của Nô.
Nô cảm nhận được cơn đau đớn đột cùng ở hai mắt, vội vàng giơ tay lên che lại. Nhưng cũng đã chậm, mắt của Nô lần đầu tiếp xúc với ánh sáng, gần như bị chúng đâm thủng vậy.
Nô cắn chặt răng, nước mắt chảy xuống vì đau, nhưng Nô không la lên một tiếng. Bởi vì chủ nhân vẫn còn ở phía trước, Nô không dám làm phiền chủ nhân.
Nô tiếp tục nén đau mà đi, lấy tay che lại hai mắt. Nô tiếp tục đi mãi, cho dù chân đạp vào không biết bao nhiêu rễ cây mà vấp ngã, không biết đập đầu vào thân cây bao lần. Phải qua rất lâu, Nô mới lại nghe được một tiếng thở phì phò, mùi trên người gần giống với chủ nhân, là mùi của yêu khí. Nô giống như người bị thác nước cuốn trôi mà tìm được khúc gỗ, vội vàng chạy đến phía Hợi. Lúc này, Hợi đang đào khoai để ăn thì chợt bị quấy rầy, Hợi tru lên vài tiếng nhằm h·ăm d·ọa, xua đuổi đối phương.
Nhưng khi âm thanh này truyền đến tai Nô thì lại giống như khi hắn bị chủ nhân trừng phạt. Nô nghe thấy âm thanh này của Hợi, mặc dù trong lòng Nô sợ nhưng vẫn cố gắng kêu lên một tiếng, cầu xin Hợi một ch·út t·huốc, bởi vì Nô quá đói, quá mệt mỏi rồi.
Nguyễn Long Duy nghe xong câu truyện thì thấy rất cảm động, vì thế hắn cũng dồn thêm tâm huyết vào việc nấu canh khoai tây hơn. Tuy nhiên, cảm động thì cảm động, đề phòng thì vẫn phải đề phòng. Lai lịch của Nô vẫn bí ẩn như cũ nên không thể tin tưởng hoàn toàn.
Vì thế, Duy bỏ thời gian để phân tích từng chi tiết trong lời kể của Nô.
+ Chủ nhân ở đây là gió từ bên ngoài thổi vào. Nói như vậy, ở "hầm mỏ" bị t·ấn c·ông nên mới xuất hiện lỗ thủng, hoặc là do chủ nhân của Nô ra ngoài quên khóa cửa.
+ Hầm mỏ này nuôi nhốt rất nhiều Nô, lại dùng cho mục đích sinh sản. Bọn họ cần số lượng lớn Nô để làm gì?
+ Viên thuốc mà Nô ăn mỗi bữa có phải là thuốc độc hay không? Nếu không thì vì sao lại có mủ độc trong người hắn?
Lần này, Hợi có công rất lớn. Nguyễn Long Duy không hề keo kiệt, ban thưởng cho nó toàn bộ khoai tây trong vườn, luôn cả phần của mười thú non còn lại, chỉ riêng phần của Tỵ thì không cắt. Hợi ăn rất nhiều, chẳng mấy chốc sẽ hết.
Sở dĩ tiêu xài hoang phí như vậy là vì Nguyễn Long Duy chuẩn bị chuyển chỗ ở. Lần này Hợi lập công nhưng cũng dẫn ra một mối họa tiềm ẩn.
Việc mang về một nô bộc sẽ dễ dàng bị phát hiện, từ đó có khả năng sẽ bị chủ nô truy ngược lại dấu vết. Vì vậy, Nguyễn Long Duy đã ra lệnh cho mười thú non mau chóng đi tuần tra.
Nguyễn Long Duy tổng hợp lại báo cáo của bầy thú, sau đó chọn ra ba vị trí thích hợp nhất. Bây giờ chỉ đợi bầy thú non tuần tra trở về là được. Lần tuần tra này không phải là thám hiểm mà là để xác nhận thông tin, kiểm tra lại xem khu vực có gì bất thường.
Vì vị trí đã được xác định nên thời gian tiêu tốn sẽ không lâu như lần thám hiểm trước. Nguyễn Long Duy dự tính đám thú non sẽ mất khoảng chừng hai đến ba tuần để hoàn thành tuần tra.