Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 108: Đó là con quái gì?



Chương 107: Đó là con quái gì?

Bên trong "động phủ” gốc cây. Nguyễn Long Duy ngồi xếp bằng, cầm lên từng gốc dây leo đùa nghịch.

"Dây leo này vẫn chưa phát triển đủ. Còn thiếu một ít khả năng cảm ứng."

"Dây này thì quá giòn, trời mà nắng một chút sẽ hóa giòn, dễ gãy."

"Ừm, dây này vừa vặn. Truyền một chút Mộc linh lực vào là có thể sử dụng."

Trong bảy năm qua, Nguyễn Long Duy thử nghiệm cải tiến dây leo rất nhiều, hiện tại là lần kiểm nghiệm cuối cùng. Duy dựa vào Mộc linh lực của mình để nuôi dưỡng dây leo, tăng cường sức đề kháng, sức sống và đặc biệt là khả năng sinh trưởng.

Nhờ vào việc đưa Mộc linh lực vào từng thân dây leo, Nguyễn Long Duy có thể nhận được phản hồi từ chúng. Hắn dự định cho dây leo lan ra khắp nơi xung quanh, hình thành một mạng lưới do thám diện rộng.

Bước kiểm tra đã xong, Nguyễn Long Duy đã tìm được ứng cử viên phù hợp. Đây là dây leo mướp, đáp ứng được bộ yêu cầu.

Nguyễn Long Duy thu hoạch trái mướp, lại cưỡi kiếm bay ra ngoài động phủ. Hắn đứng ở giữa không trung, dùng Thừa Phong Kiếm mượn nhờ cuồng phong đưa toàn bộ hạt mướp phân tán khắp xung quanh. Hạt mướp cũng không bình thường, bên trong mỗi hạt đều chứa đựng linh lực nhỏ bằng một con kiến.

Sau đó lại dùng mượn nhờ cuồng phong đem nước ở xung quanh thổi thẳng lên trời, tạo ra mưa lớn cả một mảng rừng. Đối với tu sĩ bình thường thì họ sẽ thi triển thuật pháp gọi mưa. Nhưng Long Duy lại khác bởi vì hắn có xuất thân khác với bọn họ, chưa từng học qua những loại thuật pháp cơ bản này, vì trước đó cũng không cảm thấy cần thiết.

Duy cảm giác được hạt giống vừa chạm vào nước đã nảy mầm, được linh lực bên trong tăng lên khả năng hấp thu linh khí. Chỉ trong thời gian nửa ngày, khắp bán kính 20 dặm xung quanh động phủ của Nguyễn Long Duy đều đã có dây leo phân tán. Nhờ vậy hắn có thể kịp nhận được phản hồi nếu như có người đi vào khu vực này.

Nguyễn Long Duy giăng dây leo ra khắp nơi để phòng bị trường hợp xấu nhất có thể xảy đến, trong lòng thì âm thầm hi vọng sẽ không cần phải dùng.

Vấn đề an ninh đã xong, Nguyễn Long Duy tiếp tục sinh hoạt bình thường. Mỗi ngày đều sẽ tu luyện, chỉ dành ra một vài tiếng tiếng để kiểm tra tình hình của Nô, thời gian còn lại đều giao lại cho Hợi.

Thời gian trôi qua không nhanh, thấm thoát đã tới tuần thứ ba, thời hạn bầy thú non quay về báo cáo cũng sắp đến gần.

Hôm nay, Nguyễn Long Duy đang kiểm tra sức khỏe cho Nô, bắt đầu chế tạo một cặp nạng. Nô hiện tại đã có thể ngồi dậy, cử động thoải mái tứ chi. Nhờ được tẩm bổ mà thân thể của hắn đã có thêm chút da, chút thịt, không còn là một cái xác khô như trước đó.



Tuy vậy, Nô đi lại vẫn khá chậm và khó khăn. Điểm này làm Nguyễn Long Duy không rõ khi trước Nô làm thế nào để có thể đi bộ suốt mấy ngày liền.

Chợt, mắt của Nguyễn Long Duy nheo lại, mũi nhếch lên. Hắn cảm ứng được dị biến nên nhìn sang hướng Tây Nam, là khu vực mà Hợi đã mang Nô trở về trước đó.

"Có kẻ thâm nhập sao? Ừm, hai người?

Không, ba, bốn, năm, sáu....

Cái gì, 51 tên sao?"

Sau khi Nguyễn Long Duy cảm nhận được nguy hiểm thì lập tức ngự kiếm hướng Tây Nam, cũng không quên truyền âm dặn dò Hợi bảo vệ Nô, nếu cần thiết thì có thể chạy trốn về chỗ bầy thú non.

Nguyễn Long Duy ngự kiếm bay đến phạm vi cách đối phương chưa đến 10 cây số thì dừng lại.

Thừa Phong Kiếm rời khỏi chân, đưa gió tản ra khắp nơi. Nguyễn Long Duy mượn nhờ gió để cảm nhận đại khái hình dáng người đến.

Đối phương có 51 cá thể. Thân hình không lớn, chỉ có kích cỡ một con mèo. Chân rất mỏng, vô cùng mỏng. Ừm, số lượng là 6 chân.

Trên miệng có hai vật nhọn nhô ra, v·a c·hạm vào nhau phát ra tiếng. Là ngà sao? Hay là răng nanh? Đều không giống.

Thân mình cũng rất kỳ lạ. Không phải liền một khối, mà chia làm 3 đoạn nhỏ. 3 đoạn này lại cũng không đều.

Dù vậy, thân thể cứng cáp vô cùng. Ngay cả gió cũng không thể len vào trong.

Là yêu thú sao? Có thiên phú huyết mạch là nhục thân?



Nguyễn Long Duy thử đưa gió lẻn vào miệng một cá thể. Gió luồn vào sâu bên trong, thẳng đến đoạn thứ 3 của thân thì phát hiện ra được rất nhiều dịch nhầy. Hoàn toàn tương tự với loại dịch mủ trong cơ thể Nô. Là chủ nhân cũ tới đòi lại đồ sao?

Thêm nữa, 51 cá thể này đều không hô hấp. Chúng dùng một loại lỗ khí ở dưới bụng, thu thập không khí.

Bước chân của chúng rất nhẹ, dù vậy Nguyễn Long Duy cảm nhận được sức khỏe kinh khủng truyền ở chân chúng, có thể tùy ý hủy diệt rừng cây này trong một nốt nhạc.

Bởi vì hiện tại ở quá xa, Nguyễn Long Duy không thể dùng thần thức để thăm dò. Hiện tại, thần thức chỉ có thể dùng trong phạm vi bán kính 500 mét. Đây đã là kết quả nỗ lực chăm chỉ suốt bảy năm.

Không thể thăm dò đồng nghĩa với không thể xác định tu vi của đối phương. Đối phương cũng không hô hấp như yêu thú thông thường, từ đó cũng không thể xác định thực lực.

"Ừm, không giống yêu thú thông thường sao? Cấu tạo cơ thể của chúng ngược lại khá đặc biệt.

Sống dưới đất, hai chân mỏng lại có 3 đoạn trên thân, 6 chân. Khá giống côn trùng. Là bọ ngựa hay kiến chăng?

Nếu như vậy thì chúng là yêu trùng sao? Đông như vậy có khả năng cao là kiến. Tuy vậy chỉ có thể suy đoán, ta dù sao vẫn chưa từng thấy yêu trùng. Cẩn thận đặt ở hàng đầu."

Nguyễn Long Duy quyết định xong thì bay trở về động phủ, tiện tay tạo ra một mồi lửa đốt sạch dấu vết.

"Hợi, ôm Nô chặt vào. Chúng ta đi."

Hắn bứt lấy sợi dây leo gần đó, tăng cường chân khí vào trong, sau đó quất thẳng về phía của Hợi. Dây leo quấn quanh người con thú mấy vòng, sau đó từ từ nâng nó lên cao.

"Đi đâu sao?"

"Chạy chứ làm sao nữa, khách không mời của ngươi kéo đến rồi. Đi tới khu vực của Thìn trốn tạm đã, hiện tại nơi này bị phát hiện rồi."

"Ừm, ta suýt quên mất đám đó. Tiện đường lại nhặt lên vài đứa kia một thể."

Nguyễn Long Duy cưỡi kiếm bay về phía Đông Bắc, đi đến khu vực mà thú non Thìn thám hiểm. Nơi đây tập trung khá nhiều cây linh quế và cây linh bạc hà, đều là nguyên liệu thích hợp để xua đuổi côn trùng. Hắn đặc biệt lựa chọn địa điểm vì lí do này.



Chỉ tốn hơn 1 tiếng đồng hồ để bay đến khu vực mới, cách xa chỗ ở cũ hơn 100 cây số. Nguyễn Long Duy trên đường cũng tiện tay nâng thêm mười thú non khác, cột vào chuôi kiếm.

Sở dĩ lựa chọn nơi ở cách xa chỉ 100 cây số là nơi này an toàn nhất. Đi xa hơn sẽ đi vào địa bàn chưa thăm dò. Xui xẻo liền sẽ được không bằng mất.

Vừa đến nơi, Nguyễn Long Duy bắt đầu lấy ra hơn chục trái mướp đắng, tiếp tục gieo trồng mạng lưới dây leo.

Sau đó, hắn cùng bầy thú non chia ra hái rất nhiều lá linh quế và bạc hà, rồii dùng Phong hệ La Toàn Hoàn xé nhỏ lá ra thành từng mảnh vụn nhỏ, phân tán ra khắp nơi bằng Thừa Phong Kiếm, rải rác khắp bán kính 10 cây số xung quanh.

Hai loại lá này đều là phương pháp cổ truyền dùng để đuổi kiến.

Đúng như điều lo sợ của Nguyễn Long Duy, ba ngày sau đàn côn trùng cũng kéo đến nơi đây. Bọn chúng tìm kiếm ở nơi cũ không có dấu vết nên liền đi thẳng đến đây, giống như biết rõ vị trí của Nô vậy.

Nguyễn Long Duy hoài nghi là bọn chúng có thể truy tìm Nô bởi vì mùi của mủ nhựa trong cơ thể. Vì vậy Duy chế ra một loại bột phấn, xoa khắp người Nô. Nhờ đó, đàn con trùng mới mất đi dấu vết, phải phân chia ra xung quanh tìm kiếm.

Hiện tại, có một nhóm 5 cá thể đang tiến về nơi đây. Suốt thời gian này Duy đều âm thầm cảm ứng, giữ khoảng cách 10 cây số, không hề dám chủ quan. Đúng như dự đoán, bọn kiến vừa đi đến nơi phủ bột linh quế, bạc hà thì lập tức dừng lại, sau đó vội vã rời đi.

"Không đúng, chỉ có bốn con rời đi. Một con vẫn bò dạo xung quanh, hình như không có ý định rời đi.

Ở lại canh chừng ư? Hay là tự nó không chịu rời đi?"

Nguyễn Long Duy suy nghĩ một chút, đợi nhóm 4 con kiến rời đi rất xa. Sau đó, hắn liền ngự kiếm bay nhanh, đột kích đến vị trí cá thể đang lạc đàn.

Chỉ trong chưa đến 1 phút, thanh niên mặc áo da thú xuất hiện trước mặt cá thể này. Đây đúng là hình dạng của một con kiến.

Không phí phạm một giây khắc nào, hắn dùng gió thổi lượng lớn bạc hà và linh quế về phía kiến. Kiến bị dị ứng với bột, lập tức choáng váng, sáu chân đồng loạt khuỵu ngã xuống đất, cái đầu to xoay vòng.

Sau đó đến lượt Thừa Phong Kiếm ra tay. Lưỡi kiếm mỏng như cánh ve dứt khoát cắt gọn hai càng trên miệng kiến, không cho đối phương bất kỳ cơ hội nào để phát ra âm thanh cầu viện.

Cứ như vậy chỉ trong một nhịp thở, Yêu kiến đã bị hạ gục.