Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 109: Nấm mèo?



Chương 108: Nấm mèo?

Chỉ trong chớp mắt, kiến đã gãy mất hai càng, dịch màu xanh lá bắt đầu rò rỉ chảy ra.

Nguyễn Long Duy áp lại gần Kiến, cúi người xuống thấp, ngước lên kiểm tra phần bụng của nó. Đồng thời, hắn rót Mộc linh lực vào trong các lỗ khí trên bụng kiến rồi dùng chân khí bịt kín lại nơi này, không cho linh khí tiếp tục tiến vào cơ thể kiến. Mộc linh lực tiến vào cơ thể kiến, làm nghẽn lại tốc độ di chuyển bên trong cơ thể của linh khí, chỉ sau mười mấy giây thì toàn thần đã có dấu hiệu thiếu đi linh khí để vận chuyển. Theo đó, kiến ngã nhào xuống đất rơi, rơi vào hôn mê.

Nguyễn Long Duy vội vàng đổ thêm bột quế vào kiến, canh sao cho vừa đủ để không làm nguy hiểm đến tính mạng nó, rồi lại trói bắt đem về.

Cuối cùng, hắn dùng Thừa Phong Kiếm đem tản toàn bộ khí tức của kiến ra khắp xung quanh, để cho nhóm kiến trước đókhó truy lùng được vết tích của đồng bọn.

Sau khi trở về trụ sở mới, Duy bắt đầu triệu tập nhóm thú non, yêu cầu bọn chúng giao tiếp với kiến. Sau khi chân khí được rút bớt, hắn điều khiển Mộc linh lực lưu thông một lượng vừa đủ linh khí chui vào cơ thể kiến. Quá trình hoàn toàn thông thuận, bởi vì tu vi của Kiến rất thấp, chỉ ở vào Luyện khí tầng 2 mà thôi, kém nhóm thú non một chút.

Sau một lúc, Kiến bắt đầu cảm giác được xung quanh, khi nó phát giác được bên cạnh đều là kẻ xa lạ, theo bản năng bắt đầu vùng vẩy, vô ý thức điều khiển cặp càng trên miệng để cắn đứt dây leo.

Đáng tiếc, càng đã bị chặt đứt từ trước. Dù vậy thì nó vẫn không bỏ cuộc, đang điên cuồng vùng vẩy để làm đứt dây leo.

Nhưng đây cũng không phải chuyện đơn giản. Tuy dây leo chỉ là vật liệu nguyên sơ, không hề được tinh luyện nhưng độ bền của nó lại rất cao. Lí do là vì dây leo được Mộc linh lực của tu sĩ Trúc cơ bồi dưỡng, thêm nữa hiện tại còn được đặc biệt gia cố bởi rất nhiều Mộc linh lực.

"Xoạt". Một tiếng dây bị đứt do kéo căng phát ra.

Nguyễn Long Duy ngạc nhiên, lại lấy thêm mấy chục sợi dây leo khác tiếp tục buộc vào kiến, không quên nói ra lời khen:

"Không hổ là kiến. Khỏe thật sự luôn. Luyện khí tầng 2 đã đủ sức làm đứt dây leo của ta." Hắn tiếp tục quay sang bầy thú non, ném ra mấy cái ống trúc đựng bột lá quế, nhắc nhở: "Giao tiếp với nó đi. Hỏi kỹ một chút. Không được thì dùng chút biện pháp mạnh."



Kiến rất bất khuất, kiên trì hơn 2 tiếng mới chịu thành khẩn khai báo.

Kiến không giao tiếp bằng miệng, bởi vì nanh của nó đã bị chặt. Bù lại, kiến có thể truyền ra sóng âm từ trong đầu, tạo ra một ít rung động nhỏ trong không gian, từ đó truyền đạt ý nghĩ. Thú non cùng kiến từ đó có thể nói chuyện.

Theo như lời thú non báo cáo thì kiến không biết số lượng của đàn kiến hiện tại là bao nhiêu. Kiến chỉ biết người thống trị mình được gọi là Hậu. Mấy tháng trước, kiến nhận nhiệm vụ của Hậu, nằm ở một trong nhiều đoàn kiến được phái đi ra ngoài do thám các khu vực xung quanh, tìm kiếm nơi thích hợp cho cuộc chinh phạt sắp tới.

Thông thường, một đoàn kiến bao gồm một kiến trưởng đoàn và năm mươi kiến binh lính. Kiến nói rằng trưởng đoàn mạnh gấp 10 lần kiến. Nguyễn Long Duy suy đoán tu vi của kiến đoàn trưởng khoảng chừng Luyện khí kỳ tầng mười, mười một.

Trên đường trở về, đoàn kiến này vô tình cảm giác được mùi của dịch mủ trong người Nô. Chúng nghi ngờ có Nô trốn nên mới chia ra đi tìm. Về sau, 4 con kiến còn lại ngửi thấy mùi quế nên đã rời đi. Chỉ có con kiến này ở lại, dự tính đào đất để chui sang nơi này, tiếp tục do thám.

Tuy nhiên, kiến xui xẻo đụng phải Nguyễn Long Duy cuối cùng b·ị b·ắt.

Kiến khai báo rằng đàn kiến sẽ không đi tìm kiến lạc đàn nhưng nếu như kiến c·hết thì sẽ khác. Bởi vì kiến bình thường rất mạnh, dù đi lạc cũng sẽ an toàn. Đặc biệt là khi kiến c·hết, cơ thể chúng sẽ tỏa ra một mùi hương, các kiến khác ngửi mùi liền sẽ biết.

Lí do là vì trong người của kiến có chứa một loại đồ vật quan trọng, khi c·hết cần thu hồi lại.

Nguyễn Long Duy nghe đến đây thì bắt dầu tản ra thần thức để dò xét cơ thể của kiến.

Ở phần đuôi kiến chưa đựng rất nhiều dịch độc, trong đó lại có một thứ trôi lơ lửng.

"Ừm, nấm sao? Hình dạng có nét tương tự với tai thú."



"Là nấm mèo?"

Nguyễn Long Duy tò mò đưa Mộc Linh Lực vào trong để tiếp cận với nấm mèo nhưng lại bị dịch độc ngăn cản. Linh lực vừa chạm vào đã bị phân giải.

"Ừm, ngay cả linh lực của ta cũng bị phân giải? Độc này mạnh đến thế sao?"

Nguyễn Long Duy thử dùng chân khí để tách một chút độc ra, sau đó thử đổ một giọt vào một cái cây gần đó. Khi mà độc vừa chạm cây thì liền làm cây hóa thành màu đen, sau đó la khắp xung quanh, khiến cho cây này lập tức héo rụi, bật gốc tại chỗ, mà rễ cây bên dưới cũng không thoát khỏi số phận.

"Mạnh như vậy sao?"

Mộc linh lực của Nguyễn Long Duy vốn chuyên về hỗ trợ, hiện tại còn bị loại độc dịch tương khắc. Nhưng hắn không từ bỏ, lại tiếp tục đưa Mộc linh lực tiến vào, lần này còn thêm chân khí bọc lại nó, không cho dịch độc tiếp xúc cùng.

Công dụng của Mộc linh lực chính là tiếp xúc cùng các sinh vật sống, từ đó cảm nhận được quá trình trao đổi chất và tìm hiểu ra bản chất của từng sinh vật. Mà nấm mèo là đối tượng được nghiên cứu.

Chân khí tương tự như một cái dây truyền dịch của bệnh nhân, nối dài từ cơ thể Nguyễn Long Duy chuyển đến vị trí của nấm mèo. Mà Mộc linh lực thì chính là nước biển.

"Ừm, nấm mèo này không có độc? Ngược lại, ta chưa từng cảm nhận qua vật nào có nhiều sức sống, Mộc thuộc tính tinh thuần đến như vậy. Ngay cả khi ở Tấn quốc, tiếp xúc gần với nhân sâm sáu trăm năm hay là đóa bạch linh liên kia cũng chưa từng có loại cảm giác này.

Bởi vì nấm mèo trong quá trình phát triển sẽ tạo ra những phần cặn bã, chứa nhiều độc tính. Nó cần mượn nhờ dịch độc để đẩy phần cặn này ra ngoài. Mà dịch độc cũng vì thế mà hưởng lợi.

Nấm mèo sử dụng dịch độc để tiết ra cặn, mà dịch độc cũng nhờ nấm mèo để hấp thu thêm cặn của nấm mèo, gia tăng độc tính của mình lên.



Đây chẳng phải là quan hệ cộng sinh sao?"

Nguyễn Long Duy giống như đã hiểu ra được thứ gì, trong đầu liên tục tuôn ra suy đoán.

"Một con kiến cấp thấp đã có đồ vật quý hiếm đến như vậy trên người thì liệu một đàn kiến còn có bao nhiêu Vừa rồi chỉ chạm vào nấm mèo thì ta liền nảy ra lòng tham. Muốn đem nấm mèo kia ăn hết sạch, dùng nó để gia tăng tu vi. Không cần phải nói, nấm mèo chắc chắn là vật đại bổ."

"Khó có thể nói, nếu như có khả năng tiêu diệt một đàn kiến này để c·ướp lấy nấm mèo, tu vi của ta liệu có thể tăng lên Kết Đan không?"

"Khoan đã. Đây là cám dỗ?"

"Bốp". Nguyễn Long Duy tự tát vào mặt, trấn định lại bản thân.

"Dục vọng? Vì sao trong đầu ta lại sinh ra nhiều dục vọng như vậy?"

Nguyễn Long Duy nhìn về phía đuôi kiến chứa nấm mèo, vô cùng nghi hoặc.

Qua rất lâu, vì vẫn không nghĩ được gì nên Nguyễn Long Duy đành gác lại chuyện này. Tiếp theo còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

Theo như kiến nói, sắp tới Hậu sẽ cho đàn kiến đi chinh phạt xung quanh. Như vậy chẳng lẽ khu vực này cũng sẽ bị ảnh hưởng hay sao?

Như thế thì có khác gì bây giờ đem bọn kiến này toàn bộ g·iết sạch đâu. Cùng lắm sau khi thu lấy mấy cục nấm mèo thì lại tiếp tục bỏ trốn thôi.

Ừm, cũng có thể không cần g·iết sạch. Nuôi nhốt chúng nó lấy nấm là được.

Nguyễn Long Duy quyết định xong. Một mạch hướng thẳng năm mươi con kiến còn lại mà bay tới. Giống như lần đầu gặp kiến, hắn dễ dàng bắt gọn lần lượt năm mươi con kiến, dùng dây leo treo lên chuôi kiếm mang về.

Riêng kiến đoàn trưởng làm Nguyễn Long Duy phải tốn thêm một chút sức, cần tăng thêm 1 phần lực khi chém mới làm gãy càng của nó.