Chương 110: Chỉ cần kiến muốn, trời đất cũng phải rung
Tây Vực. Luyện Hồn Môn. Bên trong một căn đình viện nhỏ.
Một nữ tử có vóc người thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại mang theo mái tóc dài màu bạc trắng, đang chạm tay xoa đầu một người đàn ông trung niên, tu vi Trúc cơ trung kỳ. Mặc dù động tác vô cùng mềm mại dịu dàng nhưng trên mặt nàng không hề mang theo một chút cảm xúc nào, ánh mắt giống như đang nhìn rác rưởi vậy.
Trên hai tay nữ hiện ra từng sợi mỏng như chỉ vải, giống như linh khí mà không phải linh khí. Chỉ vải chầm chậm len vào bên trong đầu của người kia, bao phủ khắp thần hồn nằm ở đại não.
Chỉ vải tụ lại cùng nhau, hóa thành khuôn mặt của ác quỷ. Nàng mở ra miệng rộng của mình, ngón tay khẽ động kéo sợi chỉ trở về, cũng như đem toàn bộ thần hồn của người đàn ông nuốt vào bên trong.
Người đàn ông lập tức ngã xuống đất mà c·hết, không hề chống cự. Mà khuôn mặt như sương khí kia cũng lại hóa thành từng sợi chỉ, chầm chậm trở về bàn tay của nữ tử.
"Mục sư muội, ngươi lại săn được chó hoang sao? Lần này là của cái rác tông nào?" Một giọng nói nam phát ra, người ăn mặc nho nhã, đứng cạnh bên cửa vào, không rõ là đến từ lúc nào.
Nữ tử không trả lời, chỉ tạo ra một đoàn linh hỏa đốt t·hi t·hể của người đàn ông trung niên thành tro bụi, sau đó quay người bước về phòng của mình.
"Sư muội, ngươi cũng đừng có lúc nào cũng như vậy. Ta đến đây tìm ngươi bởi vì có chuyện của sư phụ phân phó. Không lẽ ngươi không mời được người sư huynh này một tách trà hay sao?"
Khi nữ tử nghe được lời này thì bước chân chợt khựng lại. Nàng nâng tách trà trên bàn gỗ lên không, lại điều khiển nước sương đọng trên tán cây cho vào cốc, đem tro cốt của người vừa c·hết kia pha vào trong. Sau đó, tách trà phi thẳng về phía nam tử, từ phía đó kèm theo giọng không hề có cảm xúc:
"Lệnh Xuyên, ngươi nên nhớ rõ. Ta và hắn không phải là sư đồ, chỉ là giao dịch mà thôi. Ngươi nên nhớ cho kỹ."
Nam tử không để ý thái độ của nàng, vui vẻ tiếp nhận tách trà, uống vào miệng, sau đó nói:
"Được, được. Sư muội muốn nói thế nào thì là thế đó. Trà này của sư muội, ta nhận. Bây giờ nói chuyện chính.
Sư phụ lệnh cho sư muội và ta xuất phát đến Cửu U Lâu, trên đường tiện thể làm vài việc vặt."
Nữ tử hỏi: "Kế hoạch có thay đổi?"
Nam tử lắc đầu, nói: "Một chút kiến hôi mà thôi, không thể lật nên sóng gió. Chẳng qua nếu có thể đi sớm thì vẫn nên đi. Phía chủ cung có vẻ rất xem trọng việc lần này."
Nữ tử đáp, tiếp tục di chuyển về phòng: "Ta hiểu."
"Rầm". Nàng đóng sầm cửa phòng lại, cố tình thêm vào linh lực, tạo ra sóng linh khí đập vào mặt đối phương.
Nam tử giơ nhẹ ngón tay lên, điều khiển giọt nước còn đọng lại trên tách trà bay lượn. Giọt nước hóa thành hình kiếm, nhẹ nhàng rẽ đôi cơn sóng, khiến nó tan biến.
"Sư muội, lòng ngươi vẫn mềm."
Một nơi nào đó ở mảnh rừng không biết tên.
"Oáp ngáp."
Nguyễn Long Duy che miệng lại ngáp dài, đứng lên vươn vai khởi động.
Lại 6 tháng trôi qua, đàn kiến vẫn chưa có động tĩnh đi tìm về 51 tù binh kiến.
Nguyễn Long Duy tận dụng hết khả năng, tăng cao quy mô thí nghiệm (bắt càng nhiều yêu binh). Mỗi ngày, Nguyễn Long Duy đều dành ra thời gian kiểm tra từng cá thể "chuột bạch" tổng đạt đến 4 chữ số.
Nguyễn Long Duy quan sát thấy trong cơ thể của những cá thể này đều đạt được tăng trưởng về chất. Chất ở đây bao gồm năng lượng, độ bền, khả năng chịu đựng, độ tinh thuần của yêu khí.
Độ tinh thuần của yêu khí là một thuật ngữ do Nguyễn Long Duy nghĩ ra. Đối với mỗi yêu thú, sẽ mang một loại yêu khí khác biệt, có mùi rất nồng, hôi nhưng cũng có mùi rất thơm dịu, thanh tao. Tuy nhiên, yêu khí chỉ cần chạm vào linh lực của tu sĩ thì sẽ lập tức phát sinh xung đột, mãi đến khi 1 trong 2 bị tiêu trừ. Có thể nói là tử địch trời sinh.
Nguyễn Long Duy dựa vào lượng linh lực mà mình tiêu hao cho mỗi loại yêu khí, từ đó quy ra độ tinh thuần. Cùng một mét khối linh khí nhưng càng tiêu hao nhiều linh lực của Nguyễn Long Duy để tiêu trừ, sẽ tính là yêu khí càng tinh thuần.
Lại nói một chút, tuy rằng nấm mèo có tác dụng rất đáng gờm nhưng cũng sinh ra một tác dụng phụ. Yêu thú khi ăn vào khoai liền sẽ gây ra nghiện. Chỉ cần dừng cho chúng ăn thì cơ thể sẽ liền suy yếu, mà những cá thể này cũng điên cuồng vùng vẫy đòi ăn cho bằng được.
Tuy rằng biểu hiện dữ dội hơn so với Nô, nhưng cũng đều là bị nghiện. Nguyễn Long Duy càng tin chắc nấm mèo này có lai lịch không đơn giản, bản thân nên tiếp xúc đến nấm chủ càng ít càng tốt.
Nguyễn Long Duy cũng dành ra thời gian nghiên cứu điểm yếu và điểm mạnh của kiến.
Điểm mạnh tất nhiên là về sức lực thuần túy. Nếu như kiến bình thường có thể nâng vật nặng gấp 50 lần cơ thể thì mấy con kiến này tụ lại có thể nâng một ngọn núi nhỏ. Thêm nữa, toàn thân kiến đều là giáp, thân kiến đoàn trưởng chỉ ngang Luyện khí tầng 10 nhưng cứng rắn không thua gì đỉnh cấp linh khí.
Điểm mạnh thứ 2 là dịch độc ở đuôi kiến. Khả năng hủy hoại sức sống kinh khủng, là thiên địch của Mộc linh lực. Nếu như gặp phải đối thủ là kiến ngang tu vi, đối phương chỉ cần cho nọc độc chạm nhẹ vào Nguyễn Long Duy liền có thể trọng thương hắn. Thiên Linh Căn có lợi cũng có hại, cơ thể toàn là Mộc linh lực!
Về điểm yếu của kiến. Đầu tiên là chúng sợ các loại thảo mộc như quế, bạc hà,... còn có một số khác loại khác nhưng vì ở rừng này không tìm được.
Điểm yếu thứ hai là kiến không thể dùng được pháp lực. Toàn bộ linh khí được kiến đưa vào cơ thể chỉ dành để cường hóa thân thể và cung cấp cho nấm mèo mà thôi. Cho nên kiến chỉ có thể áp sát để t·ấn c·ông.
Nguyễn Long Duy giống như mọi ngày, chầm chậm cưỡi kiếm tản vân đi kiểm tra. Chỉ có điều, hôm nay không giống như mọi ngày.
"Ầm" "ầm" "ầm". Âm thanh rung chuyển mặt đất, tựa như người khổng lồ đang di chuyển, phát ra từ khắp các phương hướng.
Nguyễn Long Duy khẽ giật mình, hơi loạng choạng điều khiển kiếm. Hai mắt hắn nheo lại, ngón tay chuyển động, tản ra vô số cơn gió lan truyền ra xung quanh. Gió hợp cùng gió, tiếp tục truyền đi.
Đúng vậy, Nguyễn Long Duy bỏ ra 9 tháng luyện Thừa Phong Kiếm Quyết, rốt cục cũng đã sơ nhập bước này, không cần phải luôn dùng Thừa Phong Kiếm nữa. Đối với việc thừa phong số lượng nhỏ Phong linh khí, tự tay vẫn làm được.
Rung chấn này hẳn là do kiến gây ra, số lượng chắc chắn không nhỏ. Nhưng phạm vi thăm dò của hắn quá ngắn, không thể xác định chính xác.
Hắn vội vã cưỡi kiếm bay lên trời cao, sau đó cầm lên Thừa Phong Kiếm dọn sạch toàn bộ mây đen để có một tầm nhìn rộng rãi.
Chưa cảm nhận xung quanh còn ổn, cảm động xong liền muốn ngã quỵ xuống đất. Nguyễn Long Duy bắt đầu cảm nhận được sợ hãi.
Toàn bộ xung quanh nơi này, khắp bán kính mấy trăm cây số đều có kiến. Không phải vài trăm hay vài ngàn con kiến, là hàng vạn, chục vạn con kiến, cũng có thể là hàng triệu con kiến. Mỗi nơi kiến đi qua, rừng cây đều đổ sụp, một mảng xanh thẳm biến thành hoang tàn, khói bụi tung bay tán loạn. Trên đất bay giờ chỉ còn có một màu đen nghịt mà thôi.
Kiến bò thẳng hàng, từng con đều bước cùng một nhịp, tạo nên khung cảnh tráng lệ vô cùng. Chỉ cần kiến muốn, trời đất cũng phải động!