Cảnh tượng này hoành tráng vô cùng, mỗi mảng rừng đều bị phủ đen bởi mấy vạn con kiến cùng nhau diễu hành, như là nước biển màu đen đang dâng lên, dần dần nhấn chìm đất liền.
Tuy nhiên Nguyễn Long Duy không có thời gian chiêm ngưỡng, hắn nhắm mắt lại, cảm ứng Mộc linh lực của mình bên trong từng sợi dây leo, lợi dụng quá trình hô hấp linh khí của dây leo. Hắn đồng thời kiểm soát từng sợi dây leo, khiến cho chúng thu thập linh khí vào cùng lúc, tác động tuy nhỏ nhưng sức cộng hưởng lại lớn.
Nguyễn Long Duy từ đó tạo ra được sóng âm, khuếch đại ra cả ngàn cây số, truyền vào tai của từng thú non đang làm nhiệm vụ thám hiểm. Đây là quy ước đã được đặt ra trước đó, thú non chỉ cần nghe thấy sóng âm này thì phải lập tức từ bỏ mọi hành động, nhanh chóng chui vào hầm trú ẩn trốn, đồng thời cắn nát đan dược.
Từ 9 tháng trước, Nguyễn Long Duy đã biết được đàn kiến chuẩn bị đi chinh phạt, hắn đương nhiên đã chuẩn bị kế hoạch dự phòng.
Hầm trú ẩn là một cái hố lớn, chia làm nhiều đường hầm để trốn vào, sẽ được thú non đào mỗi khi đi thăm dò. Đan dược trên cổ là bột quế và bạc hà, được Nguyễn Long Duy vo tròn thành đan, thêm một tí dược liệu hỗ trợ lan truyền ra mùi vị ra xung quanh.
Nguyễn Long Duy suy đoán đàn kiến sẽ di chuyển theo trật tự, không có chuyện tự tiện dừng lại chỉ vì cảm giác được một cái hố có mùi vị chúng dị ứng.
Sau khi truyền tin cho bầy thú non xong xuôi, Nguyễn Long Duy chuẩn bị nhảy hố. Tuy nhiên, trước tiên hắn cần phải dọn dẹp phòng thí nghiệm đã. Hắn giơ ngón tay lên, truyền Mộc linh lực trong cơ thể vào từng cành cây, ngọn cỏ ở trước mặt.
Toàn bộ cây cối xung quanh sau đó rục rịch chuyển động, toàn bộ đều ngã nhào xuống đất, từng cành cây, tán lá đan xen vào nhau một cách có trật tự. Lại có cây dùng hết sinh lực của mình, tuôn ra toàn bộ mủ nhựa, làm keo giúp cho chúng dính chặt lại.
Đây đều là nhờ Mộc linh lực của Nguyễn Long Duy đẫn dắt. Không giống như các tu sĩ bình thường cần công pháp để tu luyện, Nguyễn Long Duy tự ngộ ra con đường sử dụng Mộc linh lực riêng. Cơ thể của hắn là Thiên linh căn Mộc hệ (dù là bản lỗi) mà chữ thiên này lại được trời cao ưu ái. Chỉ cần Mộc linh khí đi vào cơ thể thì sẽ hóa thành Mộc linh lực nếu như chủ nhân muốn, không cần đến các động tác thổ nạp, vận công phiền phức.
Kể từ sau khi Trúc cơ, Nguyễn Long Duy còn nâng cấp quá trình này thêm một bậc. Khi chuyển hóa Mộc linh khí, hắn sẽ dùng Mộc linh lực vừa thu được để nuôi dưỡng thực vật xung quanh mình, từ đó lại sinh ra thêm nhiều Mộc linh khí nữa.
Mà Mộc linh khí ảnh hưởng đến sự phát triển cây cối, đồng thời cũng làm ảnh hưởng đến xung quanh. Từ đó, Nguyễn Long Duy có thể thao túng cây cối làm việc theo ý mình.
Hết cây này đến cây khác lần lượt ngã xuống, tựa như là từng sợi chỉ khâu vào miệng hố, mà cây kim lại không phải cái gì khác ngoài Thừa Phong Kiếm.
Cây đổ xuống làm chỉ, kiếm khiển phong làm kim đưa từng cây gỗ trám vào vị trí để bịt lại một cái hố to.
Mà ở dưới hố là nơi nhốt hơn ngàn con yêu binh, cũng là nơi Nguyễn Long Duy thí nghiệm. Hố này được tạo ra không hề dễ dàng, phải mất hơn 4 tháng trời để Tý, Sửu, Ngọ, Tuất đào ra. Sở dĩ chỉ có 4 con thú non đào là vì bọn chúng sở hữu Thổ hành, trời sinh đã thích hợp làm việc đào bới đất đá.
Trong chưa tới 5 phút, miệng hố đã được lấp xong. Nguyễn Long Duy mang theo Hợi chui vào hố, rồi dùng Thừa Phong Kiếm khâu nốt đường chỉ cuối cùng.
Mặc dù bên trên bị bịt kín lại, không tia sáng nào có thể lọt vào nhưng phòng thí nghiệm lại không hề tối. Nơi đây có khoảng chừng 20 con đom đóm yêu, đã được cho ăn qua nấm mèo. Độ sáng không kém gì đèn mờ của phòng ngủ.
Hợi bị thả xuống, rơi "bịch" xuống đất, cùng với Tỵ ngơ ngác nhìn về phía đầu đàn. Nguyễn Long Duy không giải thích cho chúng nó, chỉ giơ tay ra hiệu "suỵt" hắn điều khiển dây leo càng thêm quấn chặt, khóa lại cử động miệng của hơn ngàn tên Yêu binh, không để cho chúng phát ra tiếng động làm lộ nơi này.
"Ầm, ầm." Rung chấn dồn dập phát ra, tựa như muốn đạp đổ trời đất.
"Ừm, đã tới rồi sao? Hiện tại trốn đi đã, chờ bọn chúng đi rồi lại chui ra. "
Mãi đến đêm khuya, tiếng ồn trên miệng hố mới ngừng lại. Tuy vậy, Nguyễn Long Duy vẫn tiếp tục chờ. Việc ngừng lại rồi tiếp tục phát ra tiếng động diễn ra đã 3 lần rồi. Đàn kiến di chuyển không liên tục, mà chia ra làm nhiều tiểu đoàn, chia ra làm nhiều hướng di chuyển, lộ trình cũng khác nhau, vì vậy mới có hiện tượng cứ giãn cách một thời gian lại nghe thấy tiếng hành quân.
"Sột soạt". Một chiếc lá bị giẫm nát, phát ra tiếng kêu.
Nguyễn Long Duy cau mày, nghi ngờ nói:
"Tiếng gì thế kia? Kiến di chuyển rất nhẹ, sẽ không đạp đứt lá cây. Như vậy vì sao lại có thanh âm này?"
Nguyễn Long Duy nhắm mắt, không dám dùng thần thức kiểm tra, chỉ lợi dụng gió xung quanh làm tai mắt, cảm giác đến bên ngoài.
"Ừm, số lượng là 7, trên thân mang theo yêu khí. Thân thể có vẻ cứng cáp, hô hấp cũng không giống bọn thú non. Lực lượng dù được ẩn giấu nhưng vẫn có thể nhận được một ít tu vi. Ngang với cấp bậc Trúc Cơ, vậy hẳn là Yêu Tinh. Nhưng chúng làm gì ở đây?"
"Không, bây giờ không cần để ý cái này. Bọn chúng đến đây là vì phát hiện ra miệng hố của ta sao? Hay là vì phát hiện ra bên dưới?"
Tuy không hiểu rõ lí do, Nguyễn Long Duy vẫn quyết định bỏ chạy. Đối phương là bảy tên có tu vi ngang ngửa mình, vả lại còn lén lút đến đây vào đêm khuya. Đương nhiên, kẻ đến không thiện.
Hắn điều khiển 2 sợi dây leo tiến về phía Tỵ, Hợi sau đó quấn chặt lấy chúng, chuẩn bị lập tức bay theo đường hầm thoát hiểm rời đi.
Đúng lúc này, trên miệng hố chợt có tiếng gầm lớn, phá vỡ yên tĩnh của bầu trời đêm. Mà cây cỏ trên miệng hố bắt đầu rơi xuống, để cho ánh trăng chiếu rọi vào Nguyệt Ngọc Liên đeo trên cổ của người thanh niên mặc áo bào da hổ.
"Sư tử yêu? Phát hiện ra ta sao?"
Đúng lúc này, không gian gần ngay sát Nguyễn Long Duy xuất hiện một chút rung động. Đây là do thần thức thăm dò gây nên. Hắn phản ứng không chậm, lập tức cho dây leo thả hai con thú non ra, khiến cho chúng lại rơi bịch xuống đất.
Dây leo nghe theo lệnh chủ nhân, phóng thẳng lên miệng hố, phối hợp cùng toàn bộ "chỉ khâu" giữ chặt lại 7 tên yêu thú.
Nhóm yêu thú bị bất ngờ nên bước hụt chân rơi xuống đáy hố, sau đó bị nhốt lại bên trong lồng giam do rất nhiều khối gỗ tạo ra. Tuy lồng giam không thể giữ được bọn yêu thú, nhưng nếu để làm chậm lại bọn chúng thì lại dư sức.
Nguyễn Long Duy điều khiển Mộc linh lực, khiến cho lồng gỗ che lại tầm nhìn của bọn yêu thú, ẩn đi thân hình của chính mình.
Hắn giơ lên Thừa Phong Kiếm, mượn nhờ một giây khắc rơi tự do kia của đối phương đã tạo ra cơn gió thoảng, từ đó bắt đầu thừa phong.
"Các vị nếu như đã muốn lén lút, vậy đừng trách bản công tử không thủ hạ lưu tình."
Nguyễn Long Duy nói ra câu nói này không phải muốn nhắc nhở kẻ địch, mà chỉ muốn làm cho chúng phân tâm.
Khi kẻ dịch rơi xuống liền đã biết mình sập bẫy, làm sao lại không đề phòng? Như vậy thì lại thả đá xuống giếng, nói ra thêm một câu làm cho chúng phải phân tâm để suy nghĩ. Như vậy chẳng phải sẽ càng dễ dàng thành công ra sát chiêu hay sao?