Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 113: Bắt tay làm hòa



Chương 112: Bắt tay làm hòa

Nhưng Nguyễn Long Duy tính sai một bước. Hắn không biết nói tiếng yêu thú, làm sao có thể khiến bọn yêu thú hiểu lời mình? Đối với chúng, Nguyễn Long Duy không khác gì con chó nhà hàng xóm đang sủa bậy, căn bản là nghe không hiểu.

Gió vừa hiện đã hóa thành kiếm khí, muốn lấy mạng của bảy con yêu thú này ngay lập tức. Nhưng đáng tiếc là khi những kiếm khí còn chưa kịp chạm đến cổ của bọn yêu thú thì đã ngừng lại, hệt như bị vật đó gì ngăn cản hoặc là như bị thứ gì đó điều khiển vậy.

Nguyễn Long Duy kinh ngạc vô cùng, đây là lần đầu hắn gặp trường hợp như vậy. Trước giờ chưa xảy ra loại trường hợp này.

Tuy nhiên, thời gian không có thừa để phân tâm. Duy dùng linh lực kéo lại dây leo nơi xa, rồi dùng Mộc linh lực uốn nắn nó thành một loại cung tên, mũi tên.

Động tác của hắn vô cùng nhuần nhuyễn, hẳn là đã tập luyện không ít lần. Khi mà cung tên vừa mới thành hình thì tay đã sẵn sàng kéo căng dây, tiếp đến là hơn chục mũi tên bắn về bầy yêu. Tiễn này được gia cố bởi Mộc linh lực, lá về được chuyển về phần đuôi, tạo thành hình tựa như lông vũ, bên trong ẩn chứa Phong linh lực cuồn cuộn.

"Ầm ầm ầm."

Tiếng tên bắn như đại bác, đâm thẳng về phía từng yêu thú.

Yêu thú không như vừa nãy, đã kịp thời phản ứng lại. Chúng bắt đầu sử dụng các loại thuật pháp để chống đỡ.

"Gầm gầm gầm."

Tiếng gầm trước đó lại vang lên, rõ ràng là một loại thuật pháp hệ Kim. Ngũ Hành Tương Khắc, củi gỗ dễ dàng bị phá nát, mũi tên vốn còn đang trên đường bay bắt đầu vỡ thành từng mảnh. Theo đó, có bốn bóng yêu thú đã phá lồng lao ra, sồ thẳng về phía Nguyễn Long Duy.

Ở ba cái lồng gỗ còn lại cũng bắt đầu có chấn động, đều đang xuất hiện nước tràn ra, ôm trọn lồng gỗ, hình thành ba quả cầu nước trong suốt. 1 quả màu xanh của nước biển, 2 quả màu đỏ của máu tươi.

Khi các mũi tên chạm vào quả cầu màu xanh nước biển thì bắt đầu chuyển động chậm lại, tốc độ giống như giảm gần về 0, tựa như một thước phim slow motion. Yêu thú bên trong tận dụng thời cơ, giơ ra cánh tay chộp lấy mũi tên rồi ném nó trả về hướng Nguyễn Long Duy.

Về phần hai quả cầu máu, mũi tên chạm vào liền bị thôn phệ. Toàn bộ sức sống hệ Mộc của mũi tên bị hấp thu không còn sót gì, ngay cả Phong linh lực trữ sẵn bên trong cũng vậy.

Nguyễn Long Duy không kịp quan sát chuyển động bên trong 3 quả cầu, bởi vì hắn bây giờ đã bị 4 con yêu thú lao tới t·ấn c·ông.

Bốn con yêu thú này mang lông vàng, bờm rộng, thân thể to lớn. Đều là sư tử yêu.

Móng vuốt hóa thành màu vàng Kim, giơ lên vồ thẳng đến con mồi.



Nguyễn Long Duy run người, lùi lại mấy bước về sau.

Hắn đưa tay vào túi áo, lấy ra mấy viên đan nhỏ. Giơ lên, ném thẳng về từng con sư tử.

Nguyễn Long Duy thừa phong trong cơ thể, nhờ gió đẩy nhanh vận tốc bay của viên đan.

4 con sư tử nhìn thấy đối phương đưa ra thứ nhỏ bé như vậy thì nghĩ rằng hắn khinh thường mình, trạng thái càng kích động, trở nên cực kỳ phẫn nộ.

Vuốt trên tay được tăng cường thêm yêu lực, tràn ngập thuộc tính hệ Kim, khiến cho những cái móng này không thua kém gì pháp khí.

Móng sư tử chạm vào đan dược, muốn xé nát nó ra thành mảnh vụn.

Dù sao sư tử cũng là yêu thú, dễ dàng bị cảm xúc lấn át lý trí. Tuy chúng chỉ phạm sai lầm nhỏ này nhưng cũng đã đủ khiến Nguyễn Long Duy đảo khách thành chủ.

Viên đan tròn bị cào làm đôi, hiện ra bên trong là chất lỏng đặc màu vàng. Dịch này vừa tiếp xúc không khí liền tạo ra phản ứng, biến thành dạng khí bám vào toàn bộ cơ thể của sư tử.

Khi khí này vừa chạm vào, chuyển động bên trong cơ thể của sư tử bắt đầu dừng lại. Mắt của chúng co rút lại, hô hấp khó khăn.

Dù vậy thì sư tử vẫn đang thuận theo thế vồ đến phía của Nguyễn Long Duy. Tận dụng thời cơ này, hắn vung tay, nhảy người đâm kiếm vào từng con sư tử.

Thừa Phong Kiếm hiểu ý của chủ nhân, tụ lại Phong linh khí xung quanh vào lưỡi kiếm.

Minh Nguyệt Kiếm cũng hiện ra, phối hợp cùng Thừa Phong Kiếm.

Khi mà Nguyễn Long Duy tưởng như đã có thể hạ gục được sư tử, biến cố lại lần nữa xảy ra.

Chợt, gió trong cả hai thanh kiếm đều khựng lại một nhịp.

Dù chỉ là một nhịp nhưng lại khiến 4 con sư tử thoát được kiếp nạn. Không biết là cuồng phong từ đâu xuất hiện, hất tung sư tử bay ngược trở lại miệng hố, giúp cúng tránh thoát hai đường kiếm đoạt mạng.

"Cái quái?"



Nguyễn Long Duy đè nén cơn tò mò, đạp không, lùi về sau.

Hiện tại, đại thế đã mất, át chủ bài cũng đều đã tung ra. Nhưng thu hoạch lại là con số 0 tròn trĩnh. Không g·iết được, cũng không thăm dò được đối phương.

"Chạy là thượng sách!"

Nguyễn Long Duy nghĩ xong liền làm. Hắn nắm lấy dây leo quấn lấy Tỵ, Hợi, quay người chạy thẳng vào hầm để trốn. Trước khi đi, Duy vẫn kịp điều khiển Minh Nguyệt Kiếm phóng thẳng về phía kẻ địch, sau đó nổ tung.

Linh khí bị v·ụ n·ổ thổi bay ra khắp miệng hố, nhất thời tạo thành hỗn loạn, tranh thủ cản lại khả năng thăm dò bằng thần thức.

Tuy vậy, trên miệng hố lại phát ra thanh âm truyền xuống, tựa như sóng âm.

"Bọn chúng muốn nói chuyện sao? Là thật hay chỉ đang bắt chước ta lợi dụng cơ hội?"

Nguyễn Long Duy nghe không hiểu, nhưng thú non lại khác. Chúng cùng là yêu tộc, đương nhiên sẽ hiểu.

"Nghe hiểu không? Hiểu thì phiên dịch." Nguyễn Long Duy tập trung ngự kiếm, không quay đầu lại mà chỉ hỏi.

Hợi gật đầu, lại ục ịch giải thích.

Nguyễn Long Duy ngạc nhiên với câu trả lời này, vừa cân nhắc vừa lẩm bẩm: "Không phải địch sao? Chúng đến t·ấn c·ông tổ kiến, nghĩ lầm rằng nơi này là một cái tổ kiến sao?"

"Thêm nữa, chúng lại còn muốn mời ta hợp tác sao?"

Hắn nghĩ một chút rồi yêu cầu Hợi trao đổi cùng bọn yêu thú một vài điều kiện. Quá trình giao tiếp này sử dụng gió để truyền tải âm thanh.

"Đồng ý gặp sao? Vậy mà còn dám đi một mình tới? Không sợ ta g·iết nó ư? Đây là can đảm tột cùng hay là ngu ngốc đến đáng sợ?"

Dựa vào thông dịch viên Hợi, Nguyễn Long Duy nắm được một cơ hội để biến c·hiến t·ranh thành tơ lụa.

Trên một gốc cây trên cao, chỉ có một người và ba yêu.



Nguyễn Long Duy nói ra lời đầu tiên:

"Rùa đạo hữu, hân hạnh gặp mặt. Xin được giới thiệu lại, bần đạo tên là Nguyễn Long Duy."

Ngồi phía đối diện là một con rùa nhỏ, với cái mai màu đen to chừng mâm cơm.

Con rùa nghe được tên của Nguyễn Long Duy thì sắc mặt chuyển sang căng thẳng. Hô hấp của nó tăng lên, hấp thu linh khí vào để cảm nhận khí tức trên người của Nguyễn Long Duy.

Sau một hồi lâu, Rùa lắp bắp hỏi, Hợi truyền lại lời:

"Thật, thật là Long sao?"

Nguyễn Long Duy lắc đầu nói dối, không nghĩ tới rùa yêu có thể nhận ra được:

"Không có, Long là tên thôi. Ta là nhân, là người. Không phải long, cũng không phải yêu. Hiểu không á?"

Rùa gật đầu, không tiện nói thì nó cũng không đề cập vấn đề này nữa:

"Long đạo hữu, thật xin lỗi. Chúng ta vô tình tiến vào lãnh thổ của ngươi.

Không ngờ ở sâu trong lãnh thổ của Linh Nhĩ Kiến lại còn có tộc khác ẩn nấp, mà lại còn có điểm tương tự nô tộc."

Nguyễn Long Duy không hiểu, hỏi: "Nô tộc là cái gì? Ta là nhân tộc."

Rùa nói:

"Có vẻ cách gọi tên khác nhau nhỉ? Cái tên nô tộc này phổ biến ở nơi này. Nếu như đạo hữu không biết thì chẳng lẽ đạo hữu đến từ nơi khác, không phải là yêu bản thổ của Vạn Tuế Đông Uyên này?"

Nguyễn Long Duy gật đầu, bắt đầu kể ra lai lịch của mình, trong lời nói pha trộn thật giả.

Rùa nghe xong, tấm tắc lấy làm kỳ lạ, lại ra vẻ đáng tiếc, nói:

"Đạo hữu nói đến đồng bằng, có vẻ như là đang nói đến Quảng Nam Nham Thổ hoặc Viễn Tây Sơn Mạch. Cả hai nơi này đều có đồng bằng, cũng có một ít nô tộc sinh sống."

"Mà cũng thật trùng hợp. Không biết nên nói đạo hữu may mắn tìm được một cái truyền tống trận hiếm có hay là xui xẻo nữa. Bị truyền đến Vạn Tuế Đông Uyên của chúng ta vào thời điểm này không hề thoải mái chút nào. Hiện tại tộc Linh Nhĩ Kiến đang phát động chinh phạt, bắt đầu thôn tính bốn trong số lục đại yêu tộc của Đông Uyên. Chiến tranh đã nổ ra, không sớm thì muộn nơi này cũng sẽ trở thành bình địa."