Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 129: Nơi an toàn là hầm trú ẩn



Chương 128: Nơi an toàn là hầm trú ẩn

Trên mảnh rừng bao la bát ngát, cây cối mọc khắp nơi có hai thanh phi kiếm đang bay mang theo 2 tấm da thú lớn bên dưới.

Nguyễn Long Duy nằm bên trong một cái, bắt chéo chân lại, tự nói:

"Nằm như vậy là thoải mái nhất. Cứ đạp lên ngự kiếm làm gì, chụm chụm hai chân lại chỉ cảm thấy nhức mỏi mà thôi."

Lại một tuần trôi qua, lộ trình đã đi đến điểm cuối, còn vài dặm nữa sẽ đến nơi.

Mặc dù thân thể vẫn còn thương tích nhưng linh lực trong cơ thể đã hồi phục đến viên mãn.

Linh khí trong rừng nhiều vô cùng, lại còn đa phần là Mộc linh lực. Hắn chỉ cần thở liền có thể tu luyện. Nhờ vậy mà linh lực hồi phục gấp mấy lần linh lực tiêu hao khi ngự kiếm.

Tu vi của hắn hiện tại đã trở về Trúc cơ sơ kỳ đỉnh phong, tùy thời điểm đều có thể đột phá giống như cũ.

Nhưng hiện tại Nguyễn Long Duy cũng không vội đột phá.

Trúc cơ sơ kỳ hay trung kỳ đối với hắn cũng là như nhau.

Tu vi tăng lên, pháp lực sẽ càng mạnh, dẫn đến linh lực càng tiêu hao.

Hắn hiện tại có thể thừa phong, mượn ngoại lực để sử dụng cho nên không cần thiết đột phá gấp.

Lại nói, Nguyễn Long Duy yêu thích ăn chắc mặc bền nên sẽ cố gắng tu luyện theo xu hướng hoàn mỹ.

Nếu hắn cảm thấy chưa đủ, thì sẽ chưa đột phá.

Nhưng hắn chờ đợi cái gì?

Theo như Nguyễn Long Duy phân tích quá trình tu luyện của bản thân.

Linh lực di chuyển trong của hắn không phải luôn cố định, dù cho đã hồi phục đầy đủ linh lực.

Sẽ có lúc ít hơn một chút, có lúc lại nhiều hơn một chút.

Dù chỉ chút ít, nhưng lại là vấn đề. Nếu không hiểu rõ có thể là tai họa ngầm.



Hắn muốn tìm thời điểm linh lực trong cơ thể của mình đạt tới tối đa, sau đó lại đột phá.

Thử nghiệm một phen xem sẽ có chuyện gì xảy ra.

Nếu như không ổn thì có thể tự phế tu vi, tu lại từ Trúc cơ sơ kỳ là được.

Dù sao hiện tại hắn có rất nhiều thời gian.

Ừm, nói đúng hơn, sau khi chạy trốn thành công thì hắn sẽ có rất nhiều thời gian rảnh.

"Ồ." Nguyễn Long Duy ngạc nhiên hô, nhìn về phía một nơi cách đó khoảng 10 dặm."

Chỉ cần cảm nhận được mấy hơi thở quen thuộc nàyy trong không khí, liền xác định được đối phương.

"Là Ngọ, Mùi, Thân, Dậu ở gần đây à? Cũng mới truyền tin mấy ngày trước cho chúng nó, bây giờ đã tập hợp rồi.

Tạt qua đón chúng nó cũng được."

Ở chung với nhau năm năm, Nguyễn Long Duy cũng nảy sinh chút tình cảm cho 12 thú non. Trước đó có thể nhẫn tâm ném đi làm lính cảm tử, hiện tại lại có chút không nỡ.

Dù sao đều là do hắn tự tay nuôi lớn, lại cùng hắn bầu bạn để không cảm thấy hiu quạnh lẻ loi. Nhờ chúng nó mà Nguyễn Long Duy vẫn còn nhớ được cách giao tiếp với mọi người. 8 năm ở một mình, nghĩ thế nào cũng không có ai nói chuyện cùng. Quanh năm bế quan tu luyện chỉ sợ hắn đã quên cách nói chuyện.

Tu sĩ Trúc cơ có được thần thức, sở hữu trí nhớ hơn người là một chuyện. Nhưng không sử dụng thì sẽ dễ ngọng, cần phải luyện tập mới được.

Sau khi dùng dây leo đón lấy 4 thú non, Nguyễn Long Duy tiến về nơi an toàn đã chọn trước đó.

Đây là một hệ thống ẩn nấp bên dưới mặt đất gồm nhiều hầm nhỏ, chia ra thành nhiều khu vực riêng biệt.

Đương nhiên nơi này là nhiệm vụ của nhóm thú non trước đó.

Mỗi nhóm gồm 3-4 thú non, sẽ được phân ra một khu vực để thám hiểm, sau đó truyền tin tức về.

Sau khi được Nguyễn Long Duy xác nhận thì chúng sẽ bắt đầu thi công. Hiện tại, trí tuệ của bọn nó đã khá thông minh, đã biết làm theo huấn luyện.

Lúc mới nuôi, thú non giống như chó sói, lông có màu đỏ, nhìn sơ qua vô cùng hoang dã. Tuy nhiên qua tám năm, chúng càng ngày càng béo và to lên, lông cũng xù. Tương tự như giống chó Alaska Malamute mà hắn từng nuôi.

Đưa thần thức thăm dò dưới đất, Nguyễn Long Duy trầm trồ tán thưởng, lại xoa tay sờ đầu thú non:



"Không ngờ tới. Bọn bây có thể đào theo thiết kế tỉ mĩ đến vậy. Làm rất tốt, đợt sau có khoai sẽ thưởng." Giống như chợt nghĩ tới gì, hắn lại hỏi: "Còn đất đâu? Sao bên trên không thấy đất bị đào lên."

3 thú non đồng loạt chỉ chân vào Ngọ, đồng thanh tru lên.

"Ừm, Ngọ nuốt hết sao?

Cũng đúng, thiên phú của nó thiên về Thổ Hành, ăn đất cũng không có gì lạ.

Nhưng ăn mỗi đất cũng không tốt, về sau tốt nhất vẫn nên đào khoai mà ăn, không được thì kết đội đi săn thú, không nên nuốt đất quá nhiều.

Có biết chưa?"

Thú non đa phần đều đã tăng lên tu vi Yêu Binh tầng 4.

Đây cũng là nhờ khoai của Nguyễn Long Duy trồng và vòng cổ dây leo của chúng, cung cấp Mộc linh lực bồi dưỡng cơ thể của chúng, giúp cho quá trình luyện khí trở nên càng thêm thuận lợi.

Sau khi ổn định vị trí của bọn thú, hắn bắt đầu thừa phong rải hạt giống dây leo ra xung quanh, chuẩn bị sắp xếp nơi ở mới.

Nơi này nằm ở phía Bắc của tổ kiến trước đó, đi gần về lãnh thổ của tộc Thôn Lôi Cóc.

Sau khi chuẩn bị kỹ càng, hắn dự định sẽ rời khỏi đây, tiếp tục tiến về địa phận của Thôn Lôi Cóc, bắt đầu kế hoạch di tản cùng 12 thú non.

Bởi vì sắp tới sẽ xảy ra đại chiến của 4 tộc và Linh Nhĩ Kiến. Trốn xa chiến trường là thượng sách.

Chuẩn bị đã xong, Nguyễn Long Duy ôm cô gái vẫn còn đang b·ất t·ỉnh vào trong hầm, chọn cho nàng một căn phòng tương đối thoáng mát, rộng rãi.

Nơi này không giống tổ kiến hoàn toàn, mỗi khu vực đều có lỗ thông khí hướng lên bề mặt. Ừm, thiết kế được học theo địa đạo Củ Chi, chỉ có điều kích cỡ lớn và thoải mái hơn rất nhiều.

Dù sao, đối tượng vào ở cũng không phải kiến.

"Thân, ở lại đây trông chừng. Có gì bất thường thì tru lên."

"Còn có, Mùi với Dần đi vào rừng tìm mấy loại thảo được này mang về."



Hắn lấy tay chạm vào đầu 2 thú non, dùng thần thức để truyền đạt thông tin cho chúng.

Phân phó xong xuôi, hắn rời khỏi nơi này, trở về phòng của mình để trị thương.

Nguyễn Long Duy cởi áo lông da, lại tế ra Minh Nguyệt Kiếm.

Hắn nhắm mắt lại, dùng tâm cảm nhận.

Phần lưỡi của Minh Nguyệt Kiếm hiện tại không có Phong linh lực mà được thay bằng Mộc linh lực.

Kiếm nhẹ nhàng chạm vào sau lưng, cắt đi những phần thịt dây leo sơ cứu, lại trám vào đó Mộc linh lực thay thế.

Hắn dùng thần thức để chặn lại cơn đau, nhưng vẫn nghiến răng theo bản năng.

Chân khí được tản ra khỏi cơ thể, được hóa cương, vừa để bọc kín lại miệng v·ết t·hương, vừa cố định vị trí của Mộc linh lực.

Lại qua ba ngày, Nguyễn Long Duy chỉ tập trung tinh thần chữa thương, tái tạo các phần cơ thể bị dịch độc phá hủy.

Về phần nữ tử kia, tạm thời chỉ có thể để cho nàng tự cố gắng, đưa một chút Mộc linh lực cùng Hạo nhiên chính khí cho nàng đã là hết lòng giúp đỡ. Dù sao nàng mang theo yêu lực trong người, không giống như Nô trước kia nên hắn tạm thời còn chưa nghĩ ra được biện pháp chữa trị.

Ngày hôm nay, Nguyễn Long Duy đã khỏe trở lại.

Hắn đang ở trên mặt đất, cùng nhóm thú non nói chuyện.

"Linh thảo này khá ổn, có thể giúp ổn định yêu lực cùng linh lực hỗn loạn."

Lại nói một chút về yêu lực và linh lực.

Yêu thú hấp thu linh khí, dùng cơ thể biến đổi nó thành yêu lực.

Yêu thú có yêu lực trên người sẽ tỏa ra khí tức có mùi đặc biệt dễ nhận ra gọi là yêu khí.

Về phần linh lực.

Linh khí bên trong cơ thể yêu thú không bị chuyển thành yêu khí sẽ được yêu thú luyện hóa thành linh lực.

Cả Yêu lực cùng linh lực đều có thể cung cấp năng lượng cho thuật pháp của yêu thú.

Công dụng giống nhau nhưng lại khác biệt về khái niệm.

Một cái là tự theo bản năng sinh ra đã có thể tạo thành.

Cái còn lại yêu cầu phải có linh trí mới có thể sở hữu.